Thư Tình lấy điện thoại ra xem: “Xin lỗi, điện thoại hết pin.”

“Em đã đi đâu?” Sắc mặt Hoắc Vân Thành càng khó coi hơn.

Hiển nhiên anh không tin điện thoại của Thư Tình lại trùng hợp hết pin như vậy, chỉ sợ để tiện hẹn hò với Thẩm Tuấn Ngôn, nên cố ý khóa máy!

“Có chút chuyện phải ra ngoài.” Thư Tình thản nhiên trả lời.

Advertisement

“Đi đâu?” Hoắc Vân Thành truy hỏi.

“Gặp một người bạn.” Thư Tình khẽ cau mày, trong lòng buồn bực, Hoắc Vân Thành lại đang phát điên gì thế?

Hoắc Vân Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm mắt Thư Tình: “Bạn gì? Là nam hay nữ?”

“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Thư Tình mím môi, nghiêm túc nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay là cuối tuần, gặp gỡ bạn bè trong thời gian nghỉ ngơi là tự do của tôi, cho dù anh là boss của tôi, cũng không có quyền can thiệp.”

“Em tự xem đi, đây là cái gì!” Hoắc Vân Thành lấy điện thoại ra, đặt trước mặt Thư Tình, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Thư Tình nhìn điện thoại của anh với vẻ nghi ngờ.

Trên màn hình, là một tấm ảnh.

Mà nữ chính trong ảnh, chính là Thư Tình.

Thư Tình hít khí lạnh: “Hoắc Vân Thành, anh theo dõi tôi?”

Theo dõi cô?

Khóe môi Hoắc Vân Thành co rút, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi là người nhàm chán như vậy sao?”

Rõ ràng là Thư Tình hẹn hò với Thẩm Tuấn Ngôn sau lưng anh, bây giờ còn chất vấn anh?

Thư Tình nhìn lại bức ảnh, là chụp lén cô và Thẩm Tuấn Ngôn trong tiệm cà phê.

Nếu không phải Hoắc Vân Thành chụp, vậy sẽ là ai đây?

Khi đó, cô nghe thấy có người tranh cãi với nhân viên phục vụ ngoài cửa, sau khi Thẩm Tuấn Ngôn qua đó xem thử nói cho cô biết, một người hâm mộ của anh ta đã chụp lén họ.

Lẽ nào người hâm mộ kia đã gửi ảnh cho Hoắc Vân Thành?

Nhưng mà, tại sao cô ta lại làm như thế?

Huống hồ Thẩm Tuấn Ngôn nói anh ta đã xóa hết ảnh rồi mà.

Xem ra sự việc không đơn giản như vậy, người gửi tấm ảnh cho Hoắc Vân Thành, rõ ràng không có lòng tốt, cô phải điều tra một phen.

Thấy Thư Tình yên lặng không lên tiếng, sắc mặt Hoắc Vân Thành lạnh lẽo như băng sương, ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt của Thư Tình: “Tấm ảnh này, em giải thích thế nào?”

“Giải thích?” Sắc mặt Thư Tình cũng khó coi, lạnh lùng nói: “Tôi không cần giải thích với anh chuyện gì cả.”

Hoắc Vân Thành hùng hổ dọa người như thế, cứ như cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.

Cô có tự do của mình, cô thích gặp ai thì gặp người đó.

Hoắc Vân Thành lại không phải là gì của cô, dựa vào đâu quản cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play