“Không, không phải vậy!” Trên khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Tuấn Ngôn xẹt qua vẻ thống khổ khó có thể diễn tả bằng lời, đột nhiên anh ta đưa hai tay ra giữ chặt bả vai Thư Tình: “Thư Tình, em cho tôi một cơ hội được không? Tôi nhất định sẽ làm tốt hơn Hoắc Vân Thành, tôi nhất định sẽ chứng minh cho em thấy tôi hợp với em hơn cậu ta!”

“Thẩm Tuấn Ngôn, anh buông ra!” Thư Tình vùng vẫy, thế nhưng Thẩm Ngạn Tuấn càng giữ chặt hơn.

Hoắc Vân Thành ngồi trong phòng bao đợi một lúc lâu cũng không thấy Thư Tình trở về, anh đứng lên, trực tiếp đi tới phòng vệ sinh.

Từ xa anh đã nhìn thấy Thư Tình và Thẩm Tuấn Ngôn đang đứng một chỗ, tư thế của hai người rất thân mật…

Advertisement

Nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Vân Thành tối xầm xuống.

Thư Tình đang làm cái gì vậy?

Sao cô lại ở cùng Thẩm Tuấn Ngôn?

Hai người lôi lôi kéo kéo trước mặt mọi người, đến tột cùng là đang làm cái gì?

Hoắc Vân Thành đi tới, mặt lạnh như băng hỏi: “Thư Tình, em đang làm gì vậy?”

Thư Tình đẩy Thẩm Tuấn Ngôn ra, cô quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Hoắc Vân Thành, khóe miệng gượng gạo kéo ra một nụ cười: “Không có gì, tôi đang xin chữ kí của ảnh đến Thẩm.”

“Vậy sao?” Hai hàng lông mày Hoắc Vân Thành nhíu chặt, nhìn về phía Thẩm Tuấn Ngôn, anh hiển nhiên là không tin lý do thoái thác này.

Thẩm Tuấn ngôn mặt không biểu tình, chỉ là ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hoắc Vân Thành.

“Tất nhiên là vậy rồi.” Thư Tình nhếch nhếch môi, vừa nói vừa kéo tay Hoắc Vân Thành: “Đi thôi, chúng ta quay về thôi.”

Nhìn hình bóng Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng rời đi, ánh mắt Thẩm Tuấn Ngôn không ngừng biến đổi, trong đó đong đầy cảm giác thất bại cùng đau thương.

Vì sao Thư Tình lại chọn Hoắc Vân Thành?

Lẽ nào Thư Tình không biết trong lòng Hoắc Vân Thành vẫn luôn yêu một cô gái tên là Đường Đường hay sao?

Hoắc Vân Thành căn bản là không yêu Thư Tình, càng không thể đối xử tốt với cô.

Một ngày nào đó Thư Tình sẽ hiểu, chỉ có Thẩm Tuấn Ngôn anh ta mới thật lòng thật dạ yêu Thư Tình, cũng chỉ có anh ta mới thật sự hợp với cô.

Thư Tình kéo tay Hoắc Vân Thành, hai người quay về phòng bao.

“Em biết Thẩn Tuấn Ngôn?” Sắc mặt Hoắc Vân Thành tối sầm, ánh mắt dò xét chiếu lên người Thư Tình.

Thư Tình giả vờ ung dung, cười nói: “Ảnh đến Thẩm nổi đình nổi đám, có ai mà không biết chứ? Huống chi ban nãy anh còn giới thiệu với tôi rằng anh ta là bạn của anh.”

“Vậy à?” Hoắc Vân Thành nheo mắt.

Vừa nãy Thư Tình và Thẩm Tuấn Ngôn lôi lôi kéo kéo nhau trước cửa phòng vệ sinh, rõ ràng cũng không phải đơn giản chỉ là muốn xin chữ ký.

Hai người bọn họ đang làm gì?

Hoắc Vân Thành biết, trong lòng Thẩm Tuấn Ngôn có một cô gái mà anh ta yêu sâu đậm.

Đó là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, là sếp của Thẩm Tuấn Ngôn.

Thẩm Tuấn Ngôn yêu cô gái kia ngang như anh yêu Đường Đường vậy.

Anh ta một mực theo đuổi cô gái ấy, căn bản là không thể nào lại có thể để ý thêm người con gái nào nữa.

Cho nên khi nãy hai người lôi kéo, vậy nhất định là do Thư Tình chủ động đúng không?

Chẳng lẽ giống với lời Hoắc Thiến nói, Thư Tình thích dụ dỗ đàn ông có tiền?

Hoắc Vân Thành không tin Thư Tình là cô gái như thế, nhưng mà…

“Đúng vậy.

Vừa rồi suýt chút nữa là xin được, nếu không phải do anh đột nhiên xuất hiện thì anh ta đã đồng ý ký tên cho tôi.” Thấy vẻ mặt Hoắc Vân Thành âm trầm, Thư Tình hơi chột dạ nói, “Lần sau anh nhất định phải giúp tôi xin chữ ký anh ta đó.”

Hoắc Vân Thành liếc mắt nhìn cô, không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trong phòng bao chút gượng gạo.

Thư Tình cúi đầu yên lặng dùng cơm, bụng càng ngày càng khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play