"Vâng… vâng ạ." Nô tỳ vội lại vàng gật đầu, nói tiếp: "Nô, nô tỳ, còn nhớ rõ người nọ nói những gì."
"Nói!"
"Gϊếŧ mạng chó của ngươi, Nguỵ Kim..."
Nô tỳ thanh âm yếu ớt, rất sợ trước mắt vị vẫn lấy tàn nhẫn làm danh này đột nhiên tức giận gϊếŧ người.
"Nguỵ Kim..."
Lâm Thiên Phong nheo mắt lại.
Ông ta chưa bao giờ nghe thấy tên Huyết Sát Các này, nhưng ngược lại, cái tên Ngụy Kim này ông ta có biết một chút.
Chính là tiện chủng tuần trước đã lớn tiếng kêu gào bên ngoài phủ thành chủ của ông ta!
Liên quan tới mấy chuyện xấu xa nhi tử nhà mình, có thể nói là ông ta đều biết hết.
Chẳng qua, Lâm Thiên Phong lại cảm thấy không có gì là không ổn.
Tuổi trẻ mà, không phải chỉ là hơi phóng khoáng thôi sao.
Ông ta đối với nhi tử của mình, yêu chiều có thể nói là đã đến mức cực điểm, chỉ cần việc không vượt ra ngoài phạm vi khống chế của Lâm Thiên thành thì mặc kệ là Lâm Nhưỡng có làm gì, Lâm Thiên Phong đều có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Đối với việc mấy ngày trước tự nhiên không còn nghe thấy tiếng của tiện chủng kia nữa, ông ta cũng đoán chắc là đã bị Lâm Nhưỡng âm thầm xử lý xong rồi.
Nhưng kẻ làm phụ thân như Lâm Thiên Phong lại không có bất kỳ hành động nào, mặc kệ tất cả mọi việc.
Hiện tại, điều khiến ông ta hối hận nhất là tên tiện chủng kia vẫn còn sống. Sớm biết như vậy, ông ta nên đích thân ra tay.
"Giỏi một tên tiện chủng, giỏi cho một Huyết Sát Các!"
Hai mắt Lâm Thiên Phong lộ ra tia sắc bén, khí tức Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong phóng ra khiến nô tỳ ở bên cạnh không thể hít thở được, sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
Đột nhiên, một người nam nhân cường tráng để tóc ngắn, mặc áo bào màu tro bất ngờ đi tới gần.
Hắn ta hướng về phía Lâm Thiên Phong, chắp tay: "Lâm thành chủ."
Nhìn thấy người tới, Lâm Thiên Phong mới thu liễm khí tức. Lúc này nô tỳ suýt nữa bị ngạt thở có cơ hội hít vào một hơi.
"Trịnh cung phụng, có chuyện gì?"
Thì ra người đàn ông cường tráng kia chính là một trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành, Trịnh Nguyên.
Cũng giống như Trần cung phụng trước đó, là một gã cao thủ Uẩn Linh cảnh trung kỳ.
"Ta cùng Lư cung phụng đã quan sát tỉ mỉ, có thể kết luận Trần cung phụng bị một cao thủ tu có vi thấp nhất là Uẩn Linh hậu kỳ, một đao lấy mạng!"
Lúc Trịnh Nguyên nói chuyện, trong lời nói hàm chứa một chút sợ hãi.
Hắn ta từng cùng Trần cung phụng luận bàn, kết quả là năm năm.
Hắn ta dám chắc chắn, nếu là mình cùng hung thủ kia đối đầu thì kết quả tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu so với Trần cung phụng.
"Vậy theo ý của Trịnh cung phụng thì đối phương rất có thể là Uẩn Linh đỉnh phong, thậm chí là Động Linh Cảnh?"
Trong ánh mắt tràn đầy sát ý của Lâm Thiên Phong, cuối cùng cũng có tia kiêng kỵ.
Trịnh Nguyên khẽ gật đầu.
Trong lúc bầu không khí chuẩn bị rơi vào im lặng.
"Thành, thành chủ đại nhân!"
Một gã thủ vệ run run rẩy rẩy đi tới, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt.
"Có chuyện gì?"
Khuôn mặt Lâm Thiên Phong nhăn lại.
"Mới vừa nãy, tiểu nhân nhặt được một tấm lệnh bài không biết tên ở trước cửa. Đúng rồi, còn có một phong thư nữa."
Tên thủ vệ nâng một tấm lệnh bài cùng một phong thư trên tay lên.
Hai mắt Lâm Thiên Phong khẽ đổi, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt thủ vệ cầm lấy tấm lệnh bài cùng phong thư trong tay hắn ta.
Nhìn thấy hình dạng của tấm lệnh bài, đồng tử Lâm Thiên Phong hơi co lại.
Tấm lệnh bài này không phải là Huyết Sát Lệnh lúc trước Lâm Nhưỡng đã đưa cho ông ta xem hay sao?
Cố nén cơn giận dữ trong lòng xuống, Lâm Thiên Phong nhìn kỹ lại phong thư kia.
Mở ra, chỉ thấy bên trong chỉ ghi có một câu: Nửa đêm canh ba, lấy mạng chó của ngươi!
Vừa đọc xong, trên trán Lâm Thiên Phong đã nổi đầy gân xanh, bàn tay siết chặt Huyết Sát Lệnh.
"Tốt! Tốt! Tốt! Bản Thành Chủ lại muốn nhìn thử xem ngươi làm thế nào để lấy cái mạng nhỏ của ta!"
Lâm Thiên Phong lập tức đưa mắt nhìn về phía tên lính gác kia.
Giọng nói trầm thấp: "Lư cung phụng, làm phiền ngươi đi thông báo với thành chủ Kỷ Hành thành, nói với lão ta rằng chỉ cần lão tới, Lâm Thiên Phong ta có thể hứa hẹn cho lão thuế thu nhập một năm của Thiên Lâm thành, cùng với một món pháp bảo Hoàng giai thượng phẩm!"
"Vâng."
Một bóng người chợt lóe lên bên ngoài rồi biến mất.
...
Thời gian vội vã, nháy mắt ba canh giờ đã trôi qua.
Nửa đêm, mỗi nhà ở Lâm Thiên thành đều đã tắt đèn, lúc này, toàn bộ đường phố chỉ có một mảnh tĩnh lặng u ám.
Chỉ có ánh đèn ở phủ thành chủ là chưa bao giờ tắt, hơn nữa, so với lúc trước còn sáng hơn mấy phần.
Mấy trăm tên thủ vệ đang tuần tra bên ngoài phủ thành chủ, mỗi một người đều cầm đuốc gỗ và đại đao trong tay, bầu không khí vô cùng cổ quái.
Trên tầng cao nhất của một lầu các nằm ở một góc thành.
Dạ Mệnh lúc này đã mặc lên người một bộ thanh Sam.
Lẳng lặng nhìn một vở kịch lớn sắp sửa diễn ra trước mắt, cười cười nói: "Có thể hoàn thành nhiệm vụ chính hay không thì phải xem ngươi rồi."