Cho dù có một số tu luyện giả đến từ bên ngoài nhưng nếu muốn chống đối với họ, trước tiên cũng phải cân nhắc xem mình có bao nhiêu phân lượng.
Chứ nói gì đến việc giúp đỡ một kẻ tay không tấc sắt như nó, một tên phàm nhân, ngay cả tu luyện giả cũng không phải.
Trong lúc Ngụy Kim đang cảm thấy khó hiểu, thanh niên đã lên tiếng: “Ta muốn chiếc nhẫn trên tay phải của ngươi.”
Ngụy Kim ngẩn người.
Ánh mắt nhìn về phía cái nhẫn đen thui mình đang đeo trên ngón trỏ tay phải.
Nhất thời ánh mắt nó lưu chuyển, hình như đã phát hiện được điều gì đó.
Mấy ngày trước, nó bị tên béo thuê người lén lút dùng khói mê đánh gục, nhét vào trong bao tải, sau đó bị ném đến một vách đá tên là Đoạn Cốt Nhai ở gần đây.
Thời điểm đó nó cũng cảm thấy mình chắc chắn phải chết. Nhưng khi tỉnh lại, nó phát hiện bản thân không những không chết mà còn không hề bị thương một chút nào.
Ngoại trừ y phục bị vũ khí nào đó cắt nát, toàn thân thế mà lại không có dấu vết từng bị thương.
Trong lúc nó tỉ mỉ quan sát thì phát hiện trên tay phải của mình đã có thêm một chiếc nhẫn đen thui.
Khi đó Ngụy Kim đã suy đoán, nguyên nhân mình chưa mệnh táng hoàng tuyền chắc chắn có liên quan rất lớn đến chiếc nhẫn này.
Nói không chừng cái nhẫn này chính là pháp bảo của tu luyện giả trong lời đồn.
Nghĩ vậy, Ngụy Kim cũng bình thường trở lại.
Một món pháp bảo thần bí đổi lấy một cái mạng nhỏ, vung tay tính toán kiểu gì cũng thấy rất đáng giá.
Ngụy Kim không do dự chút nào, nó dùng tay trái tháo nhẫn xuống, sau đó đưa cho thanh niên.
Sai khi thanh niên nhận được chiếc nhẫn, hai mắt vẫn không hề gợn sóng, hắn quay về phía Nguỵ Kim nói: “Nếu giao dịch đã hoàn thành, ngươi có thể đi.”
Đợi thanh niên dứt lời, Ngụy Kim lại không rời khỏi chỗ này giống như hắn nghĩ.
Hai mắt Ngụy Kim lưu chuyển do dự, như thể đang đưa ra một quyết định rất khó khăn nào đó.
Cuối cùng, Ngụy Kim thở ra một hơi, lại nói: "Xin hỏi, có thể giúp ta giải quyết thêm một người nữa không?"
Thanh niên khẽ nhướng mày, hình như có hơi bất ngờ đối với hành động của Nguỵ Kim.
Thanh niên cười cười: "Cũng dễ nói thôi, nhưng hình như bây giờ trên người ngươi không còn thứ gì có thể đem ra để giao dịch nữa rồi."
Ngụy Kim do dự.
Ngay vào lúc thanh niên chuẩn bị mở miệng, Nguỵ Kim cắn răng thốt lên một tiếng: “Không phải đâu, ta vẫn còn!”
Ngụy Kim cắn răng một tiếng: "Không phải, ta còn có!"
"Còn có à?"
Trong đôi mắt thanh niên nổi nên một chút hứng thú.
"Ừm. Lúc trước, trước khi qua đời cha ta từng cho ta một hòn đá kỳ lạ, còn nói với ta và nương là nếu cuộc sống trôi qua không nổi, thì đi đến thương hội của tu luyện giả, lấy nó ra cầm cố.
Cha còn nói giá trị của hòn đá kỳ lạ kia đủ cho ta cùng nương cả đời không lo. Nhưng vì đó là di vật cuối cùng mà cha để lại nên dù cho sinh hoạt lại nghèo khó, nương cũng không đem hòn đá kỳ lạ kia đi cầm."
Thanh niên nói ra ý nghĩ của Ngụy Kim trong lúc này: "Cho nên ngươi muốn dùng hòn đá kia làm thù lao cho lần giao dịch này, đúng không?"
Ngụy Kim nặng nề gật đầu.
Thanh niên lập tức nói: "Được, ta đồng ý."
Hai mắt Nguỵ Kim lộ ra vẻ khϊếp sợ, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Ngươi không cần xác nhận xem giá trị của viên đá kia có giống như lời ta nói không à?"
Thanh niên cười thần bí nói: " Huyết Sát Các không bao giờ mua bán lỗ vốn, nếu như giá trị không giống như lời khách nhân đã nói, vậy chỉ có thể dùng mệnh... tới đền bù a!"
Nghe vậy, Ngụy Kim chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn có dáng vẻ "muốn mạng ta thì lúc nào đến lấy cũng được "
Thanh niên: "Nói đi… Ngươi muốn gϊếŧ người nào."
Sau đó Ngụy Kim nói ra: "Người ta muốn gϊếŧ là thành chủ Lâm Thiên thành, Lâm Thiên Phong!"
Nói xong, Ngụy Kim khẽ nâng mắt nhìn về phía thanh niên.
Nói thật, trong lòng Ngụy Kim vẫn còn có chút lo lắng bất an.
Gϊếŧ chết một gã tu luyện giả Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, không đơn giản giống như gϊếŧ chết một gã đại thiếu gia ăn chơi chác táng mới chỉ là Luyện Thể Cảnh nhập môn. Muốn gϊếŧ chết Lâm Thiên Phong thì nhất định phải có nhân vật có thực lực cường đại.
Càng chưa nói đến việc ám sát một thành chủ gần như là tương đương với việc khiêu khích Toại Nguyên Vương Triều đứng sau lưng Lâm Thiên thành.
Bên trong sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc trở mặt cùng Toại Nguyên Vương Triều.
Người bình thường chẳng ai ngu ngốc mà đồng ý với chuyện như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Ngụy Kim lo lắng trong lòng.
"Được, ta biết rồi, lấy máu của mình nhỏ lên trên tờ giấy này, tiếp theo ngươi chỉ cần ngồi chờ tin tốt là được rồi."
Thanh niên từ trong quầy rút ra một phần tờ giấy màu vàng, đặt ở trước mặt Ngụy Kim.
Ngụy Kim thuần thục cắn rách đầu ngón tay cái, ấn ngón tay đang chảy lên trên tờ giấy.