Một mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng xuất hiện trước mặt Toại Bình Thương.

Trên mặt dây chuyền ngọc bích có khắc một chữ ‘Phương’ cổ kính.

Nguyên nhân tại sao lần trước bốn tên sát thủ có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt của mình, ngoại trừ việc bọn họ được đào tạo bài bản thì Toại Bình Thương còn cảm nhận được nguy cơ tử vong.

Hắn ta dám khẳng định rằng, ngoại trừ bốn tên sát thủ thì chắc chắn còn có một người thực lực mạnh mẽ, có tu vi tu luyện ít nhất ở cảnh giới Dưỡng Thần đang ẩn nấp ở trong bóng tối.

Nếu như bản thân hắn ta dám di chuyển, đối phương sẽ nhân cơ hội mà tấn công.

May mắn chính là đối phương chỉ làm bị thương mấy chục Cấm Vệ Quân sau đó bỏ chạy.

Mà khí tức vốn dĩ đang theo dõi hắn ta sát sao kia cũng biến mất.

Cảnh giới Dưỡng Thần.

Trong vương triều lớn như thế này, ngoại trừ người của hoàng tộc ra thì còn có những cường giả có thực lực mạnh mẽ của Phương gia và Liễu gia.

Lúc đầu hắn ta còn tưởng là do bản thân mình có chủ ý với Liễu gia, nghĩ rằng đối phương cảm nhận được nên mới ra tay đánh đòn phủ đầu như vậy.

Nhưng hôm nay, lời nói của Kim Viên Chính đã làm hắn ta nổi lên lòng nghi ngờ đối với Phương gia.

Thấy dáng vẻ của Toại Bình Thương giống như đang có điều suy nghĩ, Kim Viên Chính hơi vui vẻ trong lòng.

Có cơ hội rồi.

Vội vàng nói tiếp những lời vừa rồi:

“Đúng vậy, nhưng mà đó cũng chỉ là một trong số bốn tên sát thủ, công pháp những tên đạo tặc kia học được đều có uy lực không tầm thường, thần cũng phải liên hợp với ba tông sư cảnh giới Động Linh mới có thể gϊếŧ chết được hắn ta.”

“Vậy thi thể đâu?”

“Thưa bệ hạ, thi thể của tên tặc kia đã được người của thần đưa đến một quán trọ cách đó không xa và đặt trong đó rồi. Nếu như bệ hạ muốn nhìn thấy, thần có thể bảo người mang tới.”

Kim Viễn Chính nói từng chữ từng chữ một.

“…”

Nghe vậy, Toại Bình Thương liếc mắt nhìn mặt dây chuyền ngọc bích trong tay rồi im lặng không nói.

Vốn dĩ đối với những lời nói của Kim Viễn Chính, hắn ta không tin tưởng đến chín mươi chín phần trăm.

Nhưng mà khi nhìn thấy mật lệnh thật sự của Phương gia, cùng với nghe được chuyện về thi thể, thì chín mươi chín phần trăm trong lòng hắn ta kia đã chuyển thành chín mươi phần trăm.

Tuy rằng lời nói của Kim Viễn Chính rất đáng nghi ngờ, nhưng chỉ sợ lỡ như.

Nếu Phương gia thật sự muốn làm phản thì nên làm gì bây giờ?

Nếu như lần này đả kích thành công Liễu gia thì chắc chắn sẽ làm cho thế lực của họ tăng thêm một bậc.

Đến lúc đó lực lượng đã có thể sánh ngang với hoàng tộc được rồi, có phải sẽ khiến cho bọn họ dòm ngó đến chiếc ghế hắn ta đang ngồi hay không?

Hàng loạt nghi vấn xuất hiện ở trong đầu hắn ta.

“Kim Châu Sứ, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn ở một mình, còn về thi thể mà ngươi nói, ta sẽ cử người đi lấy.”

“Còn nữa, nếu như ngươi dám tiết lộ chuyện này nửa lời ta sẽ làm cái gì, ta nghĩ chắc hẳn bản thân Kim Châu Sứ cũng hiểu rõ rồi.”

“Thần… Tuân lệnh.”

Kim Viễn Chính hơi cúi đầu lui ra ngoài.

Ở bên ngoài vương cung.

Trên mặt Kim Viễn Chính không có biểu cảm gì bước ra ngoài, thật ra trong lòng hắn ta đã muốn cười đến nở hoa rồi.

Thật ra nhiệm vụ của hắn ta chính là làm cho Toại Bình Thương nảy sinh nghi ngờ đối với Phương gia, cho dù là một chút thôi cũng đủ rồi.

“Bệ hạ? Thật là buồn cười. Đợi đến ngày nào đó Kim Viễn Chính ta cũng ngồi vào cái ngai vàng này, ta cũng muốn nghe mọi người trong vương triều gọi ta một tiếng bệ hạ.”

Trái ngược với trước đây.

Thay đổi từ sợ hãi chuyển thành ỷ lại.

Vào lúc này Kim Viễn Chính có thể được coi là ‘trung thành và tận tâm’ đối với Huyết Sát Các.

Dù sao thì sự ăn mòn của quyền lực và của cải là thứ mà không phải kẻ nào cũng có thể chống lại được.

Bởi vì hắn ta biết được, bản thân mình trong vòng nửa tháng ngắn ngủi có thể đứng đầu một quận, sau đó còn được sự ưu ái của Toại Bình Thương, tất cả mọi thứ không thể tránh khỏi liên quan đến sự giúp đỡ trong bóng tối của Huyết Sát Các.

Bao gồm cả cái được gọi là mật lệnh của Phương gia trước kia cùng với mấy tên sát thủ, tất cả cũng đều là dấu vết của Huyết Sát Các.

Tất cả những điều này đủ khiến cho một quận trưởng Tuyền Thủy Quận nho nhỏ cảm giác sâu sắc về sự khủng bố đáng sợ của Huyết Sát Các.

Đồng thời nó cũng khiến cho khát vọng về quyền lực của hắn ta càng mạnh mẽ hơn.

Phương gia nằm ở Ngạo Vân Thiên Thành, cách Lạc Li thành không xa.

Cũng giống như Liễu gia ở Thiên Vân thành, mức độ sầm uất thịnh vượng của Ngạo Vân Thiên Thành cũng giống như Lạc Li thành.

Thậm chí còn có một cảm giác choáng ngợp, chỉ có hơn chứ không hề thua kém một chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play