Trong ba ngày này.
Hắn thông qua hệ thống mà biết được số đơn Huyết Sát Các hoàn thành đã đạt hơn bốn trăm.
Mà mười chuôi Hổ Phách Kim Đao này là hắn đạt được nhờ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh một của hệ thống. Lấy được từ trong hệ thống.
Bởi vì mục tiêu ám sát của Huyết Sát Các chẳng phân biệt được bất kỳ kẻ nào.
Chỉ cần nội dung giao dịch phù hợp điều kiện, không quá ba ngày là sẽ có kết quả.
Cho nên bây giờ toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều không nghi ngờ gì đều lâm vào sự sợ hãi bị ám sát!
Không, chính xác là sự sợ hãi thuộc về những quyền quý của Toại Nguyên Vương Triều.
Xưa nay Toại Nguyên Vương Triều có không ít quyền quý làm nhiều việc ác, áp bức và gϊếŧ hại bách tính một phương.
Mà bách tính cũng vì quyền thế to lớn của đối phương mà cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thảm hại.
Sự xuất hiện của Huyết Sắc Các không thể nghi ngờ là đã cho họ một tia sáng để tự giải thoát.
Cho nên người mua mạng của đại đa số quyền quý đều là người đáng thương đã từng bị họ hại, hoặc là người có thù sinh tử.
"Tuân lệnh."
Toán Loạn Thiên nghe Dạ Mệnh phân phó xong thì chắp tay bẩm một tiếng.
...
Trưa ngày hôm sau.
Ba thân ảnh có tốc độ vô cùng nhanh đang phi thân trong rừng cây ngoài Lâm Thiên thành. Họ đang dùng tốc độ cực nhanh để tiến gần Lâm Thiên thành.
“Theo tình báo thì Lâm Đốc Sứ mất tích tại tòa nhà này trong Lâm Thiên thành.”
Một người dừng bước lại, nhìn Lâm Thiên thanh cách đó không xa rồi nói.
“Thật sự kỳ lạ, chẳng lẽ Lâm Thiên thành nho nhỏ này có ẩn giấu cao thủ gì, sao ta cảm giác thiên tượng bốn phía tòa thành nhỏ có gì đó không ổn?”
Một Đốc Sát Sứ tinh thông thiên tượng đột nhiên nhíu mày.
"Chớ nghi thần nghi quỷ, dù tòa thành nhỏ này thật sự có cao thủ gì đó, nhưng chẳng lẽ có thể chống đỡ với sự liên thủ của ba Đốc Sát Sứ chúng ta?
“Cũng đúng, vậy chúng ta...”
Ầm!
Trong ba người, vị Đốc Sát Sứ tinh thông quẻ thuật kia dường như bị ai đó tập kích. Hắn bị đánh bay thẳng ra ngoài.
“Có tập kích!”
Hai người khác kinh hãi, vội vàng lui trở về.
Hai người lui về bên cạnh Đốc Sát Sứ vừa bị đánh bay kia.
Một người trong đó liếc mắt một cái: "Hứa Đốc Sát sao rồi, không có vấn đề gì chứ?”
"Khụ khụ khụ, yên tâm, còn chưa có chết!"
Hứa Đốc Sát Sứ ho khan vài tiếng rồi chậm rãi đứng dậy.
“Lâm Thiên thành này quả nhiên có quỷ, nói không chừng chính là căn cứ của Huyết Sát Các tiếng xấu lan xa kia!”
"Đừng nói nhảm, nói không chừng vẫn còn có người giấu mình trong tối đấy, chúng ta...”
Một người trong đó còn chưa kịp nói ra kế hoạch thì ba người đã cảm giác không trung trước mặt đang chấn động.
Lát sau, một nam tử trung niên cao lớn, tóc mai bạc trắng đã lọt vào tầm mắt của ba người.
"Các ngươi chính là Đốc Sát Sứ?”
Giọng nói của Vũ Trấn hùng hậu, giống như một con hùng sư đang gầm thét.
“Khí thế này...”
Sắt mặt ba vị Đốc Sát Sứ đều đồng loạt biến đổi, toàn thân cứ như là bị áp chế vậy.
"Tản ra!"
Tống Đốc Sát vận dụng hết linh lực cả người quát khẽ một tiếng.
Ba người giống như đã phá thủng cấm chế nào đó, vội vàng lui lại cả trăm thước.
Sau khi lui đến một trăm thước thì ba người mới phát hiện lưng đã mướt mồ hôi từ lúc nào.
Thật ra vừa rồi bọn họ đều bị khí thế của Vũ Trấn trấn áp đến không thể nào nhúc nhích.
Nếu không phải Tống Đốc Sát đã từng học qua một môn bí pháp, có thể dùng linh khí trong người để phá tan uy áp này thì nói không chừng bọn họ vẫn còn không thể động đậy, trở thành thịt cá mặc người chém gϊếŧ rồi.
“Ồ, nhanh vậy mà đã phá được rồi, là bản tướng coi thường các ngươi rồi.”
Vũ Trấn cau mày.
Tống Đốc Sát chắp tay với Vũ Trấn: “Xin hỏi các hạ vì sao lại ngăn cản bọn ta?”
Vũ Trấn cũng không trả lời mà chỉ lẩm bẩm: “Xem trang phục và đạo cụ của ba người này, hẳn là... không sai.”
Vũ Trấn vẫn chưa xử lý bọn họ.
Tống đốc không khỏi thấy nổi nóng: “Các hạ đúng là không coi ai ra gì, dù ngươi là đại tông sư Động Linh cửu trọng đi nữa, muốn đối địch với Toại Nguyên Vương Triều thì cũng nên xem lại phân lượng của mình.”
Ở trong mắt hắn, dù Vũ Trấn có mạnh hơn nữa cũng không thể vượt quá Động Linh cửu trọng được.
Dù sao thì Dưỡng Thần Cảnh không phải ai muốn đạt là đạt được.
Mỗi vị cường giả Dưỡng Thần ở trong vương triều đều có địa vị Thừa Tướng, thậm chí đôi lúc còn hơn cả thế. Là một dạng trụ cột ở trong triều.
Một Lâm Thiên thành nho nhỏ mà có được một vị Động Linh Cảnh đã xem như được Thiên Đạo ưu ái rồi, chứ đừng nói chi là Dưỡng Thần Cảnh.
“Không coi ai ra gì? Hừ, các ngươi cùng lắm chỉ là kiến hôi thôi, sao lọt được vào mắt ta?”
Tống Đốc Sát nổi trận lôi đình đứng lên: “Khinh người quá đáng!"
“Dùng Tam Đấu Dẫn Tinh Trận, để tên nhãi này thấy được sức mạnh của Đốc Sát Sứ chúng ta!”
“Được!”
Hai người khác lập tức gật đầu.