Sau đó, Phương Thiên Minh rời khỏi phủ quận chủ.

Vừa rời khỏi đó, Phương Thiên Minh liền hướng về hư không, nhẹ giọng hỏi: “Phúc bá, ngươi cảm thấy lời mà Kim Viên Chính nói là thật hay giả.”

“Hồi bẩm thiếu gia, lão nô cảm thấy có chín phần là thật.”

Trong chỗ tối, một giọng nói tiến vào truyền vào tai Phương Thiên Minh.

“Chín phần à... Quên đi, niệm tình Kim Viên Chính cũng không dám lừa dối ta, bằng không ta đã bóp chết hắn ta giống như bóp chết con kiến hôi nhỏ không biết trời cao đất rộng đến từ Lâm Thiên thành kia rồi”.

Phương Thiên Minh cười cười, thời điểm nói ra câu này hắn ta không biết mình đang bị tận mấy đôi mắt núp trong bóng tối nhìn chằm chằm.

“Xem ra không sai rồi, người này chính là mục tiêu.” Ánh mắt la Quân lạnh lẽo.

“Khặc khặc khác, hắn ta không biết, chúng ta bóp chết hắn cùng bóp chết một con kiến hôi cũng không khác nhau là mấy.”

Nam tử âm nhu tên gọi là Âm Luyện thâm trầm nói.

Bên cạnh hai người còn có vài vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đến từ Huyết Sát Các.

“Chẳng lẽ là do ta cảm giác sai rồi...”

Phụng lệnh Phương gia ẩn nấp ở bên cạnh bảo hộ ở Phương Thiên Minh, một lão giả Động Linh ngũ trọng nói thầm một tiếng.

Tuyền Thuỷ học phủ là nơi chuyên bồi dưỡng tu luyện giả ở Tuyền Thủy quận. Tuy rằng đối với bên ngoài thì nó chỉ là một nơi còn không đến hạng thất phẩm, nhưng đối với đa số người dân Thủy Tuyền quận thì có thể vào được nơi này tương đương với đã thành công đi được bước đầu tiên thoát khỏi kiếp người phàm, nên có thể nói nơi đó giống như thánh địa vậy.

Phương Thiên Minh là con cháu dòng chính của Phương gia, hơn nữa còn là đứa con độc đinh của gia chủ đương nhiệm. Mấy năm trước vừa vào học phủ đã trở thành học sinh cao quý nhất trong phủ.

Phương Thiên Minh vừa từ bên ngoài trở lại học phủ, sau khi hưởng thụ đủ loại tâng bốc trên đường đi thì trở về chỗ ở riêng có một không hai trong học phủ của mình.

Hắn ta vừa đẩy cửa bước vào nhà thì vẻ mặt ôn hòa chớp mắt đã thay đổi.

“Hừ, nếu không phải cha nói trong vòng mười năm ai có thể đột phá Động Linh Cảnh thì có thể trở thành người thừa kế chức gia chủ Phương gia tiếp theo thì còn lâu bổn thiếu gia mới đến cái chốn nông thôn chim không thèm ị này!” Phương Thiên Minh khinh thường nói.

Hắn ta đến đây là vì sau khi tốn một khoản lớn biết được trong vòng năm năm tới ở Tuyền Thủy quận này sẽ xuất hiện một cái Tiểu Động Thiên. Chỗ đó chính là nơi có thể sinh ra báu vật trên trời dưới đất, chỉ cần có thể đi vào đó thì chuyện đột phá Động Linh Cảnh chắc chắn nằm trong tầm tay. Nói không chừng còn có thể vơ được món báu vật quý giá nào đó, giúp mình bước vào hàng ngũ cường giả Dưỡng Thần luôn cũng không chừng. Cho nên nếu không phải vì Tiểu Động Thiên kia thì hắn ta chẳng ở lại cái chốn nông thôn nhỏ bé này đâu.

“Có người đã tới phòng mình.” Phương Thiên Minh nhíu mày.

Hắn ta nhìn thấy trên bàn sách của mình có một tấm lệnh bài, tò mò cầm lên xem, vài giây sau thì bỗng nổi giận.

Hắn ta cười lạnh nói: “Ha ha, Huyết Sát Các? Bổn thiếu gia còn chưa tìm các ngươi mà các ngươi đã tự mò đến rồi. Chẳng phải chỉ là gϊếŧ một Đốc Sát Sứ Động Linh tứ trọng thôi sao, vậy mà đã kiêu ngạo đến mức dám động tới bổn thiếu à?”

“Thiếu gia có muốn bẩm báo chuyện này với gia chủ không?” Giọng Phương bá quanh quẩn bên tai.

Phương Thiên Minh nghe vậy cười lạnh: “Ông lo lắng hai người các ông không bảo vệ được bổn thiếu gia à?”

Phúc bá trốn trong bóng tối lập tức trả lời: “Xin thiếu gia yên tâm, ta và Lưu công tuy chỉ có tu vi Động Linh ngũ trọng nhưng mà chúng tôi có đủ kỹ năng đánh chết cường giả Động Linh lục trọng, thậm chí là thất trọng, cho dù đối mặt với cường giả Động Linh bát trọng thì hai người bọn ta cũng có thể đối phó được. Ta chỉ có hơi không yên tâm…”

Phương Thiên Bình chậm rãi nói: “Bây giờ mà nói cho cha biết thì chỉ khiến cho địa vị của ta trong lòng ông ấy thấp xuống mà thôi, lúc đó ta sẽ càng cách địa vị gia chủ xa hơn một chút. Nhưng nếu ta có thể tiêu diệt Huyết Sát Các sau đó bẩm báo công lao lên triều đình thì địa vị của ta trong mắt cha, thậm chí là tất cả người Phương gia sẽ tăng cao.”

Phương Thiên Minh đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích chân chính của mình.

Huyết Sát Các ư, trước giờ hắn ta còn chưa để vào mắt đâu, loại thế lực này chỉ xứng đáng làm đá kê chân cho hắn ta leo lên chức vị gia chủ mà thôi.

Phương Thiên Minh mỉm cười, tấm lệnh bài Huyết Sát bị hắn ta tuỳ tiện ném sang một bên.

“Phúc bá, lát nữa ông thông báo với Lưu bá và mấy lão già Động Linh Cảnh ở Tuyền Thuỷ quận, nói rằng nếu ai có thể bắt được hoặc gϊếŧ được người của Huyết Sát thì Phương gia ta sẽ có thưởng hậu hĩnh.”

“Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play