Người Hầu nghe anh nói vậy liền sững sờ, cậu đứng ngây ra đó không biết nên làm gì tiếp theo.
“Dạ… ngài nói gì cơ ạ?”
Nhìn bộ dáng khúm núm lấy lòng của Hạ Dương khiến Tần Doanh vô cùng thỏa mãn.
Anh muốn cậu ấm nhà họ Hạ phải trở nên nghèo hèn hơn nữa.
Vì thế anh cười khẩy, đầy khinh bỉ nói: “Quỳ xuống.”
Như một chú cún nghe lời chủ, Người Hầu không hề ngần ngại mà quỳ xuống, vì tốc độ quỳ quá nhanh và mạnh khiến hai đầu gối của cậu đập mạnh xuống đất kêu lên một cái “cốp”.
Thế nhưng trông sắc mặt Người Hầu trông không hề đau đớn, cậu không hề rên lên một tiếng nào.
Người Hầu như một tín đồ được cầu nguyện dưới chân chúa tể của mình, cậu đầy sùng bái nhìn Tần Doanh.
“Ngài có gì muốn sai bảo không ạ?”
“Liếm giày cho ta.”
“Vâng.”
Người Hầu ngay lập tức dùng hai tay của mình chạm lên đôi giày bóng loáng của anh.
Nếu có ai đó khác ở đây họ chắc chắn sẽ nhận ra sự đối lập.
Vì giày của Tần Doanh lúc này còn sạch sẽ hơn Người Hầu.
Cả người cậu bẩn hề hề, nhem nhuốc như vừa chui từ dưới đất lên.
“Chủ nhân của tôi, tôi nguyện vì ngài phục vụ.”
Người Hầu khom người, lè đầu lưỡi đỏ hồng của mình ra.
Cậu từ từ cúi đầu xuống.
Tuy cả người bẩn thỉu nhưng ở Người Hầu vẫn còn một nét gì đó của Hạ Dương, đó là một loại khí chất quyến rũ ngầm mà chỉ Hạ Dương mới có.
Vì mới làm việc nên người cậu đổ mồ hôi khiến cả người đỏ ửng lên, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gò má trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt dù bị thôi miên vẫn vô cùng hút hồn người.
Vì cậu đang quỳ lại khom người xuống khiến lồng ngực trắng nõn hoàn toàn lộ ra, hai viên kẹo ngọt đáng yêu thoắt ẩn thoắt hiện làm người ta suy nghĩ miên man.
Không biết vì sao mà từ nãy đến giờ Tần Doanh không thể rời mắt khỏi Người Hầu.
Rõ ràng chán ghét cậu như vậy, cái thứ tình địch bẩn thỉu đó sao đáng để anh để mắt?
Nhưng dáng vẻ của cậu hiện tại khiến người ta không thể dời ánh mắt sang nơi khác được.
Chính Tần Doanh cũng giật mình với suy nghĩ của mình.
Anh tỉnh lại từ trong cơn mộng mị, kinh hoàng nhận ra vì mình đột nhiên có suy nghĩ kì lạ với Người Hầu.
Ngay giây phút đầu lưỡi Hạ Dương chuẩn bị chạm vào giày của Tần Doanh.
Anh vội vàng đẩy cậu ra, nói đúng hơn là dùng chân đá thật mạnh vào người Người Hầu khiến cậu đau đớn ngã quỵ xuống đất.
Người Hầu vừa bàng hoàng lại vừa tổn thương ngồi đó.
Còn Tần Doanh thì hốt hoảng đi thật nhanh vào trong dinh thự.
Trợ lý đợi ngoài vườn thấy anh nhanh như vậy đã đi ra liền nghĩ rằng chắc hôm nay ngài Tần không có hứng thú hành hạ Hạ Dương, cũng thầm cảm thấy may cho cậu nhóc ấy vì tránh được một kiếp.
Nhưng trợ lý hoàn toàn không thể ngờ rằng ông chủ của mình đang có những cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát.
Trợ lý hỏi: “Ông chủ, ngài đánh xong rồi sao? Có cần tôi gọi người vào dọn…?”
“Không cần, từ nay về sau đừng để ý đến cậu ta nữa.
Để cho những người khác có thể tùy ý bắt nạt cậu ta.
Cũng đừng đem cơm, chỉ cung cấp nước uống, để cậu ta tự sinh tự diệt.”
Tuy rất khó hiểu với quyết định đột ngột của Tần Doanh nhưng thân là trợ lý đa năng không được phép nghi ngờ mệnh lệnh của ông chủ.
Trợ lý ngay lập tức phân phó người khác làm ngay.
Còn về phần Tần Doanh, anh hoang mang chạy lên phòng, mở cửa nhà tắm xối nước xuống để làm nguội cái đầu.
“Chết tiệt!”
Chỉ mới có hai ngày thôi, sao anh lại có những suy nghĩ đáng kinh tởm như vậy?
Tất cả mọi chuyện đều do anh quá chán ghét Hạ Dương, hôm nay chỉ là muốn từ trên người cậu tìm ra những vẻ đẹp khiến Tề Bạch Ân mê đắm mà thôi.
Đúng vậy, anh chỉ muốn khiến Hạ Dương hoàn toàn mất đi sự yêu thích của Tề Bạch Ân.
Chỉ có vậy, không hơn!
********
Bên này, từ hai ngày trước Hạ Thành Chí đã nhờ Hạ Đình Chương dùng đội hacker tra ra vị trí của dinh thự Tần Doanh, thậm chí chỉ trong chốc lát đã lấy được toàn bộ bản đồ trong dinh thự ấy.
Từng ngóc ngách đều được tra ra rõ ràng.
Chỉ là mọi người đều không biết rằng Hạ Dương mà bọn họ biết đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại Người Hầu mà thôi.
Nếu biết được thì ngày tàn của Tần Doanh sẽ đến.
Chẳng hiểu sao anh ta lại có gan chọc đến hai gia tộc lớn Hạ - Bạch.
Hứa Tình Miên vô cùng lo lắng cho Hạ Dương, cô và mọi người đã hai ngày không ngủ không nghỉ, lên kế hoạch giải cứu Hạ Dương.
Khi nghe Hạ Dương gặp chuyện, mọi người trong Hạ gia đều muốn ngay lập tức bay sang Nhật Bản để đi tìm cậu.
Nhưng thông qua lời khuyên của Hạ Thành Chí thì cuối cùng chỉ có hắn, Hạ Thiên và Hạ Đình Chương đi.
Cha Hạ và mẹ Hạ ở lại trong nước chờ tin các con.
Mẹ Hạ là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng giờ phút này cũng lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ.
Cha Hạ phải luôn ở cạnh động viên bà, vì ông biết chỉ cần mẹ Hạ xúc động thì sẽ lên cơn đau tim.
Vì bay bằng phi cơ riêng nên sau khi Tề Bạch Ân báo tin, ba anh em Hạ gia đã đến đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Lần này việc giải cứu Hạ Dương không chỉ phải đối mặt với Tần Doanh mà còn là chính phủ phía sau anh, và cả Tề gia và Du gia.
Vì theo điều tra của Tề Bạch Ân, Tề Minh và Du Trình cũng đã bay đến Nhật.
Mạc Tồn Văn điềm tĩnh nói: “Nhật Bản rất chú trọng an ninh và sự lịch thiệp.
Nếu chúng ta đột ngột xông vào thì sẽ bị ngăn chặn.
Vì thế…”
“Tôi không quan tâm.” Tề Bạch Ân lên tiếng, dáng vẻ của hắn lúc này không hiểu sao lại điềm tĩnh đến lạ.
Gương mặt căng cứng, đôi mắt đỏ như máu lúc này dường như thấm đẫm ánh đen.
Vừa nhìn thấy Tề Bạch Ân, Hạ Thành Chí đã biết ngay hắn là cùng một loại người với mình.
Anh cả nhà họ Hạ đương nhiên hiểu ý Tề Bạch Ân là gì.
“Không cần chờ nữa, em trai tôi chịu không nổi.
Cứ xông thẳng vào đi, mọi rủi ro…”
Không đợi Hạ Thành Chí nói xong, Hạ Đình Chương ngắt lời anh mình: “Rủi ro sẽ không xảy ra, yên tâm, em xóa được.”
Hạ Thiên cũng cười: “Đi cứu em trai mà còn sợ rủi ro, anh cả, dạo này anh yếu đuối quá rồi đó.
Nhanh đi thôi, em ấy chờ không nổi nữa.”
Tề Bạch Ân đanh mặt lại, âm thầm dùng điện thoại gọi người đến trước.