Người Hầu không biết mình là ai, cậu chỉ biết rằng mình là một tên ăn xin do chủ nhân nhặt về, tên là Người Hầu.
Chủ nhân của cậu rất đẹp trai, anh có vẻ đào hoa ngả ngớn, thường xuyên nhìn cậu với ánh mắt rất kỳ lạ, nhưng do sự ngu ngốc của mình nên Người Hầu không biết ánh mắt đó của anh có nghĩa là gì.
Những người xung quanh kể vốn dĩ cậu là một tên ăn xin đêm ngủ đầu đường xó chợ, chủ nhân thấy cậu đáng thương nên nhặt về.
Mặc dù sau đó chủ nhân cũng chẳng đến thăm cậu một lần nào, thậm chí còn cho cậu ở tại một căn nhà gỗ tồi tàn hoang sơ rách nát, công việc hằng ngày nặng nhọc lại dơ bẩn… thế nhưng Người Hầu vẫn không mảy may oán trách, vì ở đây cậu được cho ăn đủ một ngày ba bữa, còn được chu cấp quần áo cho mặc, tuy mấy bộ đồ đều rất cũ nhưng có còn hơn không.
Có một điều mà Người Hầu cảm thấy rất lạ, đó là từ khi cậu về dinh thự thì số người đến nhìn lén cậu ngày càng nhiều.
Ngay cả khi cậu ăn, ngủ, làm việc, đi vệ sinh,...!cũng đều nhận được vô vàn ánh mắt soi mói.
Điều này khiến Người Hầu rất khó hiểu, có một lần cậu đánh bạo hỏi đám người đang nhìn mình: “Sao các người lại nhìn tôi?”
Bọn họ nghe vậy liền ngừng ngay lời thầm thì, dùng đủ thứ ánh mắt nhìn cậu, có ghen ghét, hả hê khi thấy người gặp nạn, khinh thường, tò mò, cũng có những người nhìn cậu với cặp mắt đầy thương cảm.
Người Hầu bực mình hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Một người trong đám đó thấy vậy cả gan bước lên hỏi: “Cậu ấm nhà giàu tay không đụng nước như cậu lại có thể làm những việc nặng nhọc như này được sao?”
Người Hầu:???
“Bị chủ nhân thuần phục rồi thì phải vậy thôi.”
“Ha, lần đầu nhìn thấy con nhà tài phiệt đi dọn phân, dù giàu đến đâu thì bây giờ thân phận cũng như chúng ta thôi?”
Đúng lúc này một âm thanh nghiêm nghị vang lên: “Các người đang nói chuyện gì?”
Theo đó là hai thân ảnh xuất hiện, một là Tần Doanh, người thứ hai đương nhiên là trợ lý của anh.
Hôm nay anh muốn đến đây để quan sát xem thôi miên của mình đặt lên Hạ Dương có còn hiệu lực hay không.
Ai ngờ từ đằng xa đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của cậu và người làm.
Người bị thôi miên nếu tự phát giác hoặc được ai nhắc nhở rằng mình đang bị thôi miên thì sẽ trở lại như bình thường.
Tần Doanh đương nhiên không muốn như vậy, anh còn chưa chơi đủ.
“Đang giờ làm việc sao lại ở đây buôn chuyện?” Trợ lý gằn giọng: “Còn không mau đi đi?”
Người làm sợ vì mình mà bí mật bị bại lộ, sợ bị chửi mắng đuổi việc nên vội vàng tản ra tứ hướng khắp dinh thự để làm việc.
Dinh thự này là dinh thự tư nhân của Tần Doanh do chính phủ cấp Nhật cấp cho, vì có lần anh đã trị khỏi bệnh tâm lý cho cô con gái của một quan chức cấp cao Nhật Bản.
Thế nên anh không chỉ được chính phủ trong nước trọng dụng mà còn cả chính phủ Nhật Bản nữa.
Nơi này là địa bàn của Tần Doanh, việc anh bắt cóc hay thôi miên Hạ Dương giữa đường như vậy nhưng cũng chẳng kinh động được giới báo chí.
Bây giờ trong sân chỉ còn lại Tần Doanh, trợ lý và Hạ Dương.
Anh phất tay ra hiệu cho trợ lý ra ngoài chờ.
Còn mình thì ở lại “hâm nóng tình cảm” với Hạ Dương.
Khi thôi miên Hạ Dương, Tần Doanh đã khiến cậu phải thích anh.
Đối với Người Hầu, Tần Doanh là ánh sáng, là vị cứu tinh của cuộc đời cậu.
Anh là người đã cho cậu sự sống, cậu yêu anh say đắm.
Vừa nhìn thấy Tần Doanh, hai mắt Người Hầu liền sáng lên.
Trước mặt người khác thì Người Hầu dám làm tất cả, nhưng khi đứng trước anh thì cậu bỗng trở thành một thiếu niên e dè.
Người Hầu biết bản thân mình dơ bẩn, thấp hèn, tính cách lại xấu xa, diện mạo chẳng có chỗ nào đẹp đẽ cả, thân phận cũng thấp kém chẳng bằng ai.
Tuy cậu thích chủ nhân, ngay lúc này cậu chỉ muốn chạy thẳng đến nhào vào lòng anh, nhưng bộ dáng cậu lúc này nhem nhuốc, bẩn thỉu do mới làm việc xong, hơn nữa còn hôi thối do việc cậu làm là dọn phân ngựa.
Thế nên Người Hầu chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Tần Doanh cao cao tại thượng ở đó, cậu giấu nỗi lòng mình đi.
Người Hầu cười hề hề: “Chủ nhân… hôm nay có khỏe không ạ?”
Tần Doanh đầy hứng thú nhìn Hạ Dương, à không, lúc này phải gọi cậu là Người Hầu mới đúng.
Anh nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ khi thấy Người Hầu đang có ý định đến gần mình: “Thật dơ bẩn! Cậu cách xa tôi ra một chút! Hôi chết đi được!”
Sắc mặt Người Hầu thoáng cái trắng bệch, cậu tủi thân đứng đó, đôi mắt đỏ lên tưởng chừng như sắp khóc đến nơi, nhưng là cuối cùng vẫn nén lại.
Khóe môi cậu khó khăn cất lời.
“Vâng… vâng ạ… Em cút ngay đây…”
Dứt lời Người Hầu liền chậm rãi xoay người muốn rời đi.
Thế nhưng còn chưa kịp để cậu đi, Tần Doanh đã gọi cậu lại.
“Đứng lại đó, ai cho cậu đi? Tôi chỉ kêu cậu cách xa ra một xíu chứ có đuổi đâu?”
Chẳng hiểu sao sắc mặt Tần Doanh lúc này có chút không tự nhiên.
Từ lúc thôi miên Hạ Dương cho đến giờ mới có hai người trôi qua.
Một thời gian ngắn thôi mà lại khiến anh hình thành thói quen muốn bắt nạt cậu.1
Thích nhìn cậu tủi thân, làm cậu buồn muốn rớt nước mắt.
Thích nhìn bộ dáng một Hạ Dương mang tính cách mới lạ, thích anh, căm hận Tề Bạch Ân.
Đây có lẽ sẽ là đả kích chí mạng dành cho Tề Bạch Ân.
Tần Doanh biết chỉ cần chia tách được hai người họ, khiến Hạ Dương hoàn toàn yêu mình là có thể dùng cậu làm điều kiện trao đổi Tề Bạch Ân về bên cạnh anh.
Cho đến bây giờ Tần Doanh vẫn rất kiên định với ý nghĩ này..