Hứa Nặc và anh trai đi theo Hàn Ngang đến nhà của cậu, cấu trúc ngôi nhà của Hàn Ngang không khác gì mấy so với nhà họ Hứa.

Trong sân cũng có một khoảng đất để trồng rau, nhưng bây giờ trong đó chẳng có thứ gì cả, tuyết chất thành đống trên mặt đất, như vậy có thể khiến cho đám côn trùng trong đất chết cóng.

Hứa Nặc còn nhìn thấy trên bức tường mà hai nhà dùng chung có một cây thang đang dựa vào đó, hiển nhiên là vừa rồi Hàn Ngang đã to gan bò theo cây thang lên tường.Nghĩ đến đây Hứa Nặc không khỏi phiền muộn mà nhìn lại hai cánh tay và đôi chân nhỏ bé của mình, cậu cũng đâu có lớn hơn mình và anh trai bao nhiêu, sao lại có thể nhanh nhẹn đến như vậy chứ, chẳng lẽ trời sinh nhân vật phản diện thì sẽ khác biệt với những người khác sao.Hàn Ngang không biết Hứa Nặc đang nghĩ gì, cậu dẫn hai người đến phòng ở phía Đông.

Trong phòng không có ai cả, nhưng trên bàn trà bệt có đặt một chiếc giỏ nhỏ, bên trong giỏ là một cái đế giày vẫn đang khâu dở, còn có một chiếc giày đã được may hoàn chỉnh, vừa nhìn thì đã biết là làm cho Hàn Vĩnh Cương.“Ăn.” Hàn Ngang đẩy một chiếc đĩa ở trên bàn đến trước mặt Hứa Nặc và Hứa Thừa.

Hứa Nặc liếc nhìn chiếc đĩa nhỏ, trong đó có hai chiếc bánh quy nhỏ, một miếng đường, một ít khoai lang khô, và một vài quả khô, nhìn hình dạng thì trông giống như quả việt quốc.Đây có lẽ là đồ ăn vặt trong một ngày của đại phản diện.

Phải biết rằng hoàn cảnh của đại phản diệt sau khi ở riêng cũng rất tốt, số tiền trợ cấp hàng tháng của cha cậu là Hàn Vĩnh Cương không hề thấp, mặc dù mỗi tháng đều phải đưa tiền dưỡng lão cho ông chủ nhà họ Hàn, nhưng số tiền còn lại cũng đủ cho ba người nhà bọn họ chi tiêu.

Chưa kể Hàn Vĩnh Cương còn thường xuyên gửi vài thứ quý hiếm về đây, nên Hàn Ngang cũng xem như là một thằng nhóc giàu có trong đội.

Nhưng Tống Lam Thư kiểm soát đồ ăn vặt của cậu rất nghiêm không cho cậu ăn quá nhiều, theo những gì Hứa Nặc biết thì đồ ăn vặt mỗi ngày của Hàn Ngang đều được định lượng.Đây cũng là chuyện bình thường, ai lại để mấy đứa trẻ không có sự tự chủ ăn thoải mái đồ ăn trong nhà chứ, đồ ăn vặt của nhà họ Hứa cũng là do Tống Úc Hòa chia cho cô và anh trai mỗi ngày.Chẳng qua cô có bàn tay vàng, cũng không tham ăn lắm, he he.Hứa Nặc không tham ăn, nhưng anh trai lại không giống như vậy, nhóc kia kêu cậu bé ăn thì cậu sẽ không hề khách sáo, vươn tay cầm lấy một chiếc bánh quy lên ăn, còn quay qua nhìn Hàn Ngang nở nụ cười ngốc nghếch đến mức híp cả mắt.Hứa Nặc: “…”Sao lại tham ăn như vậy chứ.Hàn Ngang đưa miếng bánh quy còn lại cho Hứa Nặc, còn mình thì cầm miếng khoai lang khô vừa gặm vừa nghiến răng, ba đứa nhóc ngồi thành hàng ăn tựa như mấy chú chuột.

Hứa Nặc có chút ngại, bèn móc ra mấy viên kẹo cam từ trong túi mình đưa cho Hàn Ngang: “Cho nè.”Anh trai nhìn thấy Hứa Nặc tặng kẹo thì lập tức mở to mắt: “Em gái, lấy ở đâu… vậy?”Đương nhiên là do bản thân cô để dành, cô cũng không thích ăn loại kẹo này lắm, bình thường thì mỗi ngày Tống Úc Hòa sẽ cho cô và anh trai mỗi người hai viên, đa số cô đều để dành.

Nghĩ đến đây Hứa Nặc ngẩng đầu lên: “Để dành.”Anh trai vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng kẹo ngon như vậy mà em gái lại có thể để dành được, ngay lập tức ánh mắt mà cậu bé nhìn cô giống như đang nhìn một con quái vật vậy.Hàn Ngang nhìn mấy viên kẹo mà Hứa Nặc đưa qua, sau đó cậu lại chia đều cho cả ba người cậu, Hứa Nặc và cả anh trai.

Hứa Nặc để dành được sáu viên kẹo, bây giờ sẽ chia cho mỗi người hai viên, anh trai cầm lấy hai viên kẹo vừa tới tay cười như được mùa vậy.Cậu bé lại có thể ăn thêm hai viên kẹo rồi.Hứa Nặc vươn tay về phía cậu bé, cậu bé khẽ cắn môi đưa tay đang cầm kẹo ra sau lưng, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: “Em gái…”Hứa Nặc không hề dao động, bàn tay nhỏ vẫn đưa về phía cậu bé, lòng bàn tay hướng lên trên, Hàn Ngang ngồi ở một bên gặm khoai lang khô nhìn hai người các cô đấu đá, một đôi mắt đẹp rất linh động, nhưng khuôn mặt vẫn bày ra dáng vẻ của một cậu nhóc lạnh lùng.Nhìn thấy em gái lòng dạ sắt đá như vậy, Hứa Thừa chỉ đành phải đặt hai viên kẹo vào tay cô, nhìn thấy Hứa Nặc đút lại hai viên kẹo vào túi, ánh mắt của cậu bé vẫn cứ nhìn chằm chằm vào túi của Hứa Nặc, vô cùng thèm thuồng, đến mức miếng bánh quy thơm ngon ở trong tay cũng không thèm ăn.Trẻ con đều thích ăn kẹo, mặc dù nhà họ Hứa không hề thiếu kẹo cho Hứa Nặc và Hứa Thừa ăn, nhưng ăn kẹo cũng phải có giới hạn, đặc biệt là Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết đã từng nói ăn kẹo nhiều sẽ bị sâu răng, cho nên Tống Úc Hòa quản rất nghiêm đối với chuyện ăn kẹo của cháu trai cháu gái.

Một ngày nhiều nhất cũng chỉ được ăn hai viên, không có nhiều hơn, làm nũng chơi xấu cũng không có tác dụng.

Dù có thương cháu trai cháu gái đến đâu, thì cũng không đành lòng để cháu bị hỏng răng rồi đau răng, bởi vì như vậy nên Hứa Thừa đã không ít lần “đấu trí đấu dũng” với Tống Úc Hòa chỉ để được ăn thêm một viên kẹo..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play