Vào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt.

Lạnh, quá lạnh.

Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người.

Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh.

Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ và bác cả Hứa, đổi thành vẻ mặt hiền từ. “Nặc Nặc, có đỡ chút nào không? Có lạnh hay không? Trước tiên nhanh uống thuốc, uống xong lại ngủ một giấc thật ngon, chờ đến mai sẽ không khó chịu nữa.”Hứa Nặc được Tống Úc Hòa đỡ lên, cô nhìn bát nóng bốc khói trước mắt đã thấy không dễ uống nên nhăn mày nhỏ lại, âm thanh nghẹn ngào nói: “Bà, tự, uống.”Cô người nhỏ cơ thể nhỏ, nói chuyện cũng còn chưa lưu loát.Nhìn dáng vẻ ốm yếu của cháu gái, Tống Úc Hòa cực kỳ đau lòng, tuy bà đối nhân xử thế tốt cũng không nhịn được thầm mắng rồi lại mắng Hứa Chiêu Đệ.

Cháu gái nhà mình mới hai tuổi vậy mà Hứa Chiêu Đệ có thể ra tay độc ác đẩy cô xuống sông, bây giờ trời lạnh như vậy, nước sông lại còn chưa đóng băng, trên người mặc áo bông lớn bị đẩy xuống, áo bông hút nước kéo người chìm xuống, thời điểm Hứa Nặc được vớt lên cả người đều không có ý thức.Hứa Nặc bê bát thuốc ừng ực ừng ực, hạ quyết tâm uống hết bát thuốc, sau khi uống xong Tống Úc Hòa vội vàng mang nước đến đây súc miệng. Cô vừa mới súc miệng xong đã được Tống Úc Hòa đỡ nằm xuống, cô vừa nằm xuống thì Tống Úc Hòa liền dém chăn lại cho cô: “Cháu yên tâm ngủ, chuyện khác không cần phải xen vào có biết không.”Trong chăn Hứa Nặc gật cái đầu nhỏ, tuy rằng còn lạnh đến phát run nhưng khi thuốc có tác dụng, không bao lâu đã ngủ. Chờ cô ngủ rồi, Tống Úc Hòa bưng bát thuốc đã uống hết đẩy cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Hứa Thừa từ khe cửa ghé đầu vào nhìn.Nhìn thấy bà ra, Hứa Thừa vội vàng đứng thẳng người, đầu nhỏ nhìn bà: “Bà, em gái khỏe chưa ạ?”Tống Úc Hòa bế Hứa Thừa đi vào bếp, cũng không vì tuổi tác cậu bé nhỏ nên lừa cậu bé, mà nhẹ nhàng giải thích với cậu bé: “Em gái vừa mới uống thuốc đã ngủ rồi, Tiểu Thừa đừng vào ầm ĩ em có biết không?”   Hứa Thừa ôm cổ Tống Úc Hòa uể oải gật đầu, lúc đi ngang qua Hứa Chiêu Đệ còn dùng ánh mắt hung ác trừng cô bé: “Xấu xa, đẩy em gái!”Lời cậu bé vừa nói ra, cây gậy ông Hứa đánh Hứa Chiêu Đệ lại càng nặng hơn một chút, cha mẹ chị gái Hứa Chiêu Đệ đứng ở bên cạnh cũng không dám ngăn cản, sợ mò lại gần bị ông Hứa đánh luôn.

Đối với hành vi cả nhà thằng cả, Tống Úc Hòa không kinh ngạc chút nào, bà ôm Hứa Thừa coi như không nhìn thấy cảnh này, tiếp tiếp dẫn người vào bếp.Lại nói tiếp bác cả Hứa cũng không phải con trai do Tống Úc Hoa sinh ra, năm đó vợ đầu của ông Hứa lúc khó sinh đã một xác hai mạng chỉ để lại một con trai trưởng đằng trước, cũng chính là bác cả Hứa - Hứa Kiến Quốc.

Chồng Tống Úc Hòa cũng không còn, để lại một người con trai Đồng Tử Viễn, sau vì Đồng Tử Viễn cần nhân sâm cứu mạng, mẹ của ông Hứa đồng ý lấy nhân sâm của bản thân cho Tống Úc Hòa, yêu cầu duy nhất chính là Tống Úc Hòa gả cho ông Hứa làm vợ kế. Vì cứu Đồng Tử Viễn, Tống Úc Hòa gả cho ông, sau lại cùng ông Hứa sinh ra ba của Hứa Nặc - Hứa Ái Quốc và cô của cô là Hứa Hồng Trang.

Bởi vì lúc Tống Úc Hòa gả lần hai cho ông Hứa, Hứa Kiến Quốc đã hiểu chuyện, nhà ông bà ngoại của ông ta cũng ở đại đội Thanh Miêu nên có thể đi lại thường xuyên, cho nên từ nhỏ Hứa Kiến Quốc đã không thích Tống Úc Hòa và Đồng Tử Viễn, ngay cả đối với Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang phần lớn đều là bắt nạt. Chẳng qua sau Đồng Tử Viễn đi theo con đường của cha mình, đi vào quân đội, Hứa Ái Quốc đi theo cha vợ đến đội vận chuyển, Hứa Hồng Trang cùng nhóm Tống Úc Hòa đến cửa hàng bách hóa làm, nhà họ Hứa đã phân nhà, tất cả đều có công việc riêng của bản thân, cũng không có thời gian so đo với Hứa Kiến Quốc. Trước đây thể hiện thái độ coi thường với nhà Hứa Kiến Quốc, nhưng bây giờ thì khác, Hứa Chiêu Đệ đẩy Hứa Nặc xuống sông mất nửa cái mạng, Hứa Ái Quốc khẳng định sẽ không bỏ qua đơn giản như thế..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play