[Xuyên Không] Ta về cổ đại làm vợ hiền

chương 1


2 năm

trướctiếp

-Làm ơn đợi tôi với!!!-
Đinh Tiếu cố gắng kêu xe bus dừng lại,cậu là sinh viên năm nhất hôm nay lại là ngày đầu tiên cậu nhập học nhưng lại để lỡ chuyến xe bus đến trường mất rồi.Thở dài một tiếng,mở chiếc ví cũ nát ra nhìn.Trong vì chỉ còn lại 50,000 , đây là số tiền cậu sống trong ngày hôm nay. Than vãn 1 tiếng cậu quyết định đi bộ tới trường,trên đường đi cậu không ngừng suy nghĩ vu vơ,vốn dĩ cậu là trẻ mồ côi,nhìn những bạn cùng lứa được cha hay mẹ chở đến trường,mua đồ ăn sáng cho họ. Cậu càng nhìn càng tủi thân,nhưng mặc dù không có cha mẹ ruột,cậu lại có những người mẹ nuôi yêu thương cậu,những người anh em không cùng dòng máu chơi cùng cậu từ nhỏ đến lớn.Càng nghĩ đến họ cậu càng trở nên vui vẻ,bỗng cậu nghe tiếng kèn xe ngày càng lớn ngày càng tới gần.
-Rầm!!!
Tiếng kèn xe,tiếng người dân la hét.Tất cả chỉ xảy ra trong gang tất,Đinh Tiếu nằm trên mặt đất,cậu cảm thấy đau đớn,ánh mắt trở nên mờ hồ,cậu thấy người mình chảy ra rất nhiều máu,cậu cũng cảm thấy có người đỡ mình lên xe.Hình như những người đó đang chở cậu đi bệnh viện.Cơn đau khiến cậu càng mơ hồ,cậu dần lịm đi.
Trong đầu bỗng hiện những kí ức từ nhỏ đến lớn,tất cả cứ như cuốn phim tua chậm,cậu thấy mình cùng chơi đùa với những anh em trong trại mồ côi,  thấy má Mười đang cầm cây rượt mình khi cậu đi hái trộm trái cây trong xóm,.Nhìn những kí ức ùa về,cậu biết đây là hồi quang phản chiếu mà má Mười từng kể cho cậu nghe,đây là những giây phút cùng của con người trước khi chết.
Sống 18 năm trên đời,trải qua những cay đắng,những ngọt ngào,có lẽ đây đã là cái kết cuối cùng dành cho cậu,tầm mắt dần tối lại,cả người rơi vào khoảng không mù mịt.
-Ông Năm! Sao thằng Bình còn chưa tỉnh lại! Không phải ông nói uống thuốc của ông là nó sẽ tỉnh sao!-
-Mày cứ từ từ! Thuốc tiên hay sao uống vào liền tỉnh!
Những tiếng nói ồn ào tràn vào tai,Đinh Tiếu cảm thấy kì lạ,không phải cậu đã chết rồi sao? Sao lại có những tiếng ồn ào thế này? Cậu từ từ mở mắt ra,ập vào mắt là mái nhà lá rách nát,còn có thể thấy những đốm sáng xuyên qua,cậu thấy một người phụ nữ đứng nấu cháo. 
-A..đau quá..
Nhường như nghe tiếng của cậu người phụ nữ kia lập tức chạy lại.
-Thằng Bình! Mày tỉnh rồi!
Cậu giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt,dì ta là ai vậy? Không lẽ đây là người đưa mình vào bệnh viện? Nhưng mình đâu phải tên Bình!
-Dì..dì là ai vậy?...
Người phụ nữ kinh ngạc,mở to đôi mắt nhìn cậu,sau đó lại vội vàng chạy ra khỏi nhà la lớn.
-Ông Bảy! Ông Bảy! Mau đi kêu ông Năm !
Tiếng đàn ông la lớn vọng lại.
-Có chuyện gì đấy! 
-Thằng Bình ngã hỏng đầu rồi! Ông mau kêu ông Năm nhanh lên!
Ông Bảy nghe vậy liền lập tức chạy đi tìm ông Năm,một lúc liền kéo ông Năm lại chỗ Đinh Tiếu đang nằm.
-Thằng Bình lại sao đấy!
-Ông mau coi cho nó đi! Nó mới vừa tỉnh lại,liền hỏi tôi là ai! Có phải nó ngã hỏng đầu rồi phải không!! Trời ơi,làm sao tôi ăn nói với cha mẹ đã chết của nó!!
Ông Năm nhăn mặt,đáp.
-Mày có im cái mồm không! Để tao coi nó bị sao!
Đinh Tiếu nằm trên giường đang còn mơ hồ,người kia cứ liên tục kêu cậu là Bình,còn nói cậu bị ngã hỏng đầu,rốt cuộc là sao vậy trời !!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp