[Phần 3] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 295: Chuyện cũ của Quỷ Bà


1 năm

trướctiếp

Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực ở lại vương phủ của Hắc Tuyển Đường khoảng nửa canh giờ liền cùng mọi người cáo từ, mang theo Tiểu Tiểu cùng Đản Đản bọn họ rời khỏi viện của Ô Tiền Thanh.

Bởi vì Cức Hi không còn xảy ra tình trạng ngất đột ngột như trước, không cần thiết ở lại trong cung nữa, bọn trẻ cũng không cần tiếp tục huấn luyện, tiểu Ô U cùng tiểu Dạ Cức cũng ở lại trong vương phủ.

Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đi đến nơi đỗ xe thú ở hậu viện, ám vệ lập tức báo cáo cho Hắc Tuyển Dực, nói Quỷ Bà ở trong xe thú chờ bọn họ, Ô Nhược dẫn đầu đi lên xe thú, nhìn thấy Quỷ Bà với đôi mắt đỏ bừng đang phát ngốc ngồi đó liền gọi một tiếng: “Quỷ Bà.”

Quỷ Bà lấy lại tinh thần nhìn Ô Nhược, sau đó, ánh mắt chuyển đến Hắc Tuyển Dực đang ôm bọn trẻ lên xe, hỏi: “Ta nghe nói về chuyện xảy ra trong cuộc tỷ thí, bọn nhỏ có ổn không?”

“Bọn họ vẫn ổn.” Hắc Tuyển Dực tay chân nhẹ nhàng đặt bọn nhỏ đã ngủ thiếp đi lên trên đệm mềm, sau đó lấy chăn đắp lên cho bọn hắn.

Ô Nhược hỏi: “Quỷ Bà, ngươi ở đây chờ chúng ta là có việc muốn nói với chúng ta sao?”

Quỷ Bà hít hít khí: “Lúc trước ta trở về Từ gia vấn an cha nương ta một chuyến.”

Ô Nhược yên lặng nghe nàng nói tiếp.

“Khẩn cầu bọn họ tha thứ cho ta những năm qua bất hiếu, cũng cầu bọn họ đồng ý cho ta cùng với người mình thích ở bên nhau.”

Ô Nhược hỏi: “Bọn họ đồng ý không?”

Quỷ Bà khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu ôm ngực thấp giọng khóc lóc.

Ô Nhược vỗ nhẹ bả vai nàng: “Vì sao phải khóc? Đây không phải chuyện tốt sao?”

“Là do ta vui quá.” Quỷ Bà lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngẩng đầu nhìn Ô Nhược: “Tiểu Nhược, có phải ngươi đã đoán được ta chính là bà ngoại ngươi hay không?”

Ô Nhược khẽ gật đầu.

Quỷ Bà cười chua xót: “Quả nhiên như thế, ta lại ngốc nghếch giấu giếm chuyện này đến đau khổ, cố nén không dám nhận lại nữ nhi, nhưng mà, lúc ta đưa linh phù cho ngươi nhờ bán, cũng đoán được sẽ có ngày này, lúc ấy ta vừa sợ hãi lại vừa thấy kỳ lạ vì sao các ngươi lại không vạch trần thân phận của ta.”

Tuy rằng trong lòng Ô Nhược đã chắc chắn đối phương chính là bà ngoại của y, nhưng khi nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận, trong lòng vẫn là hơi hơi ngẩn ra một chút: “Ta cũng chỉ bắt đầu suy đoán từ khi ngươi đưa linh phù cho ta, lúc ấy, nương ta nhận ra linh phù ngươi vẽ là do ông ngoại ta tự nghĩ ra, nàng còn nói ngoài ông ngoại ra, chỉ có một người khác biết vẽ, tuy rằng không biết là ai, nhưng cùng mối quan hệ với ông ngoại nhất định không nông, và căn cứ vào đủ loại dấu hiệu khác, liền cảm thấy ngươi có thể là bà ngoại ta, sau đó ta gặp được Từ Yến Văn bọn họ, từ trong miệng bọn họ biết được một chút chuyện năm đó, liền càng thêm chắc chắn thân phận của ngươi.”

Quỷ Bà khẩn trương nói: “Tiểu Đồng biết ta là nương nàng chưa?”

“Nàng vẫn luôn cho rằng nương nàng đã chết, bởi vì cha nàng đã xây mộ cho nương nàng.”

Quỷ Bà thống khổ mà nắm chặt tay: “Vốn dĩ ta muốn giấu giếm chuyện này mãi mãi, không cùng Quản Châm tương nhận, nhưng mà, sau khi bị lời nói của ngươi kích thích, làm ta ý thức được đã nhiều năm qua đi như vậy, nhưng trong lòng trước nay đều chưa từng từ bỏ.”

Ô Nhược cong cong môi: “Ngươi xác định là ta nói những lời này chỉ là để kích thích ngươi, mà không phải sự thật?”

“Mới đầu ta đúng thật là bị ngươi lừa được rồi, sau đó bình tĩnh lại, liền biết ngươi cố ý kích thích ta, trước kia Quản Châm đã từng nói qua, người trong tộc bọn họ sẽ không sắp xếp hôn sự cho người ta lung tung, còn có đó là nếu Quản Châm có thể chịu được độc thân một mình vài thập niên, sau này khẳng định cũng sẽ không cưới những người khác, con người hắn từ trước đến nay nói được liền sẽ làm được.” Khi Quỷ Bà nhắc tới Quản Châm, khuôn mặt trở nên dịu dàng như làn gió mùa thu.

Ô Nhược nhíu mày hỏi: “Nếu ta không lừa ngươi, ngươi cũng không bị kích thích, có phải ngươi định không tương nhận, để cho ông ngoại độc thân chờ ngươi cả đời hay không?”

“Ta……” Quỷ Bà khổ sở bụm mặt: “Ta đương nhiên muốn được ở bên cạnh hắn, nhưng mà ngươi cũng biết tình hình của Tử Linh Quốc, ta căn bản không có khả năng cùng hắn rời khỏi Tử Linh Quốc, hắn cũng không thể ở lại nơi này, nếu không sẽ bị người Cựu tộc đuổi giết, năm đó……”

Nghĩ đến chuyện xảy ra năm đó, nàng nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy hận ý: “Bởi vì Cựu tộc phản đối, Từ gia chúng ta đã có rất nhiều người phải chết.”

Hắc Tuyển Dực híp híp mắt hỏi: “Chuyện như thế nào?”

“Năm đó cha nương ta đã đồng ý hôn sự của ta cùng Quản Châm, cha nương cũng vô cùng vừa lòng với người con rể là Quản Châm, chúng ta đến cả ngày đẹp để thành thân cũng đã chọn xong xuôi, người Cựu tộc không biết từ nơi nào biết được Quản Châm là người Bí Ẩn tộc, bọn họ lo lắng chúng ta thành thân có thể giúp cho Tử Linh Quốc giải trừ được nguyền rủa, liền ngăn cản chúng ta thành thân, ba lần bảy lượt phái người tới Từ gia quấy rối, đập phá đồ vật, bất đắc dĩ, ta cùng Quản Châm chỉ có thể rời khỏi Từ gia, trốn đến nơi không có người quen biết chúng ta để sinh sống, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ mau chóng qua đi, ai ngờ, ngay vào lúc ta sắp sinh, người Cựu tộc tìm được ta, thừa dịp Quản Châm có việc ra ngoài liền dùng tánh mạng của người nhà ta uy hiếp ta trở về, ta lo cho an nguy của cha nương, liền đi theo bọn họ trở lại Từ gia. Sau đó, bọn họ bày ra đại trận ở Từ gia để phòng ngừa Quản Châm đưa ta trốn khỏi Từ gia lần nữa, cũng có khả năng là bởi vì người Cựu tộc dùng tánh mạng của ta để uy hiếp Quản Châm, sau khi ta trở lại Từ gia liền không được gặp lại hắn, bởi vậy mà ta nhớ nhung thành tật, tinh thần càng ngày càng kém, thân thể cũng càng ngày càng gầy, cha nương ta thương ta, cố ý muốn giúp ta chạy trốn ra ngoài, lại bị người Cựu tộc phát hiện mà bắt ta lại.” Quỷ Bà nói tới đây, hận ý trong mắt càng đậm: “Mấy trưởng lão chi thứ của Từ gia chúng ta bởi vì cảm thấy Cựu tộc quá mức vô tình, đã thay ta cầu tình mà bị giết, đơn giản là bọn họ nói ta cùng Quản Châm ở bên nhau không nhất định có thể giải trừ nguyền rủa, dù sao thì ta cũng không được xem như đời sau tiên nhân chân chính, nhưng nếu giải trừ được thì cũng tốt, mọi người liền không cần phải sống mãi dưới mặt đất nữa, còn có thể nhìn thấy ánh nắng trên bầu trời. Chính bởi vì như vậy, người Cựu tộc cho rằng Từ gia chúng ta có dị tâm liền đại khai sát giới, bức cho bạn bè thân thích cũng không dám lui tới với chúng ta. Lúc ấy ta nhìn thấy các trưởng lão bị giết chết ngay trước mắt bị kích thích, ban đêm hôm đó, liền sinh ra Tiểu Đồng sớm hơn một tháng.”

Nói đến nữ nhi, trên mặt nàng hiện lên một vẻ từ ái của mẫu thân: “Sau khi có Tiểu Đồng, ta liền đặt tất cả mọi tâm tư ở trên người nàng, không nghĩ đến việc chạy trốn nữa, nhưng người Cựu tộc vẫn không yên tâm, lo lắng ta vẫn sẽ cùng Quản Châm ở bên nhau, mỗi ngày đều phái người canh giữ Từ gia. Cha nương ta lo lắng người Cựu tộc sẽ làm hại Tiểu Đồng, cũng không muốn Từ gia lại xảy ra bi kịch, hai người liền thương lượng đưa đứa trẻ đi nơi khác, nhưng chuyện này lại bị thủ lĩnh Cựu tộc biết được, cho nên vì muốn làm người Cựu tộc yên tâm, liền cùng thủ lĩnh Cựu tộc thương lượng đưa đứa trẻ đến nơi khác, lừa Quản Châm rằng ta bởi vì nhớ nhung thành tật mà sinh non, thân thể trở nên cực kỳ suy yếu, cuối cùng không chịu nổi mà rời khỏi nhân gian. Hôm trước ta trở lại Từ gia, cha nương ta nói cho ta mới biết được chuyện này, trước khi gặp được ngươi cùng Tiểu Đồng, ta vẫn luôn cho rằng con của ta đã chết, lúc ấy cha nương ta gạt ta, nói bởi vì phẫn hận Quản Châm đem lại tai hoạ cho Từ gia, liền đem con của Quản Châm ném lên trên mặt đất, để cho ánh nắng mặt trời đốt đứa trẻ thành tro, lúc ấy ta cũng không biết Tiểu Đồng có thể tiếp xúc với ánh mặt trời hay không, nổi điên mà lao ra khỏi Từ gia đi lên mặt đất tìm con……”

Quỷ Bà run run lấy tay đỡ lấy khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của mình: “Ta chính là bị bỏng vào lúc ấy, cũng bởi vì nghĩ rằng nữ nhi đã chết liền phát điên, Từ gia cũng nhân cơ hội làm tang sự cho ta, lừa Quản Châm ta đã chết, khi đó ta thực sự đã điên rồi, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, sau đó ta nhận nhầm đứa trẻ đại tẩu sinh ra thành Tiểu Đồng, mang người đi khỏi Từ gia, qua nhiều năm sau mới dần dần thanh tỉnh lại, ta đã từng muốn đi tìm Quản Châm, chỉ là ta không biết đi đâu tìm hắn, ta cũng không thể rời khỏi Tử Linh Quốc, cứ như vậy liền mang theo Phán Dương xuống tầng mười tám sinh sống, Phán Dương là tên ta đặt cho hắn, ngụ ý là muốn người Tử Linh Quốc có thể được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, ai ngờ Phán Dương hắn……”

Nàng không nhịn được khóc lên: “Hắn bởi vì đầu óc không tốt, luôn bị người bắt nạt, sau đó có người thừa dịp ta không ở nhà, đưa hắn tới bờ sông khiến hắn bị chết đuối dưới sông.”

Đối với nàng mà nói, Từ Phán Dương là đứa con thứ hai của nàng, trong lòng nàng sao có thể không đau.

Ô Nhược kinh ngạc nói: “Hắn đã chết?”

Quỷ Bà gật gật đầu: “Đúng vậy, hắn đã chết, là chính tay ta chôn hắn, những người khác đều không biết, chỉ cho rằng hắn bị lũ lụt cuốn đi.”

“Người dẫn hắn đến bờ sông cũng không biết hắn đã chết sao?”

Quỷ Bà phẫn nộ nói: “Sau khi Phán Dương chết, ta liền giết hắn, cho nên, không ai biết Phán Dương đã chết.”

“Vậy vì sao ngươi còn coi ta trở thành con ngươi?”

“Ngày đó khi ta cứu ngươi, vừa lúc là ngày giỗ của Phán Dương, ta khóc đến đau lòng, đầu óc cũng không được thanh tỉnh lắm, mà ngươi lại lớn lên rất giống Phán Dương, lại là từ trong sông ngoi lên, lúc ấy ta liền tưởng Hà Thần đem Phán Dương trở về với ta, liền thật sự coi ngươi trở thành Phán Dương, sau đó dần dần nhìn ra tính tình ngươi không giống Phán Dương, nhưng mà dáng vẻ của ngươi lớn lên thật sự rất giống Phán Dương, khiến ta vô cùng luyến tiếc không muốn ngươi rời đi, liền cứ thế đi theo ngươi.” Quỷ Bà xoa xoa nước mắt: “Nhưng ta biết ngươi không phải là con ta, cho nên, ta định chờ sau khi ngươi tìm được người nhà liền rời đi, nhưng không nghĩ tới gặp được Tiểu Đồng.”

Nàng thở sâu: “Nếu trên đời có một người lớn lên giống với người nhà ta thì cũng không có gì, nhưng mà, có hai người đều lớn lên vô cùng giống người nhà ta liền không thể không làm cho ta hoài nghi, hơn nữa, tên của Tiểu Đồng đúng là tên mà lúc trước ta cùng Quản Châm đã định với nhau, liền càng ngày càng chắc chắn nàng rất có khả năng chính là nữ nhi ta, sau đó mới có thể làm ra hành vi nhìn lén nàng tắm rửa. Sau khi bị ngươi phát hiện, ta bởi vì không dám nhận nữ nhi, lại sợ nữ nhi sẽ không nhận ta mới có thể lừa ngươi rằng cháu gái ta đi lạc, nói sau lưng nàng có bớt, kỳ thật là muốn biết trên eo Tiểu Đồng có bớt hay không.”

Quỷ Bà bình phục tâm tình tiếp tục nói: “Những chuyện xảy ra sau đó ngươi đều đã biết, hai ngày trước nghe ngươi nói xong, ta liền trở về gặp cha nương ta, hy vọng bọn họ có thể lại một lần nữa đồng ý cho ta cùng Quản Châm ở bên nhau. Cha nương ta cũng hy vọng ta có thể vui vui vẻ vẻ ở bên Quản Châm, nữ nhi và người nhà nên không làm khó xử ta, còn nói với ta những chuyện năm đó họ lừa gạt ta.”

Nàng nắm lấy tay Ô Nhược: “Chuyện ngươi cùng Thái Tử ở bên nhau, rất có khả năng sẽ khiến cho Cựu tộc lại tìm tới Từ gia lần nữa, cho nên một phần nguyên nhân mà ta trở về gặp bọn họ là muốn mang theo cha nương ta cùng nhau rời khỏi Từ gia, nhưng cha nương ta lại không muốn đi theo ta.”

Hắc Tuyển Dực nói: “Ta sẽ phái người bảo hộ bọn họ.”

“Cảm ơn.” Quỷ Bà cũng không khách khí với hắn, bởi vì nàng tới đây chính là muốn Hắc Tuyển Dực phái người đi bảo hộ người nhà của nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp