Ô Nhược nhìn khuôn mặt Quỷ Bà: “Vậy hiện tại ngươi có đồng ý để ta trị liệu cho khuôn mặt ngươi không?”

“Đương nhiên đồng ý. Trước kia ta không chịu chữa trị mặt ta, chính là vì không muốn để cho người Cựu tộc tìm thấy ta, hơn nữa Quản Châm đã không còn ở bên cạnh ta, ta có khôi phục dung mạo đi chăng nữa thì có tác dụng gì? Duy trì hiện trạng như vậy liền không còn ai quấy rầy đến cuộc sống của ta nữa, nhưng hiện tại……” Quỷ Bà vuốt nhẹ khuôn mặt mình: “Nhìn thấy Quản Châm vẫn còn trẻ trung tuấn tú như hơn bốn mươi năm trước, mà ta lại có một khuôn mặt xấu xí, ta căn bản là không dám đi tìm hắn, đứng ở bên cạnh hắn, người khác còn tưởng rằng ta là bà ngoại của hắn.”

Ô Nhược: “……”

Quỷ Bà khẩn trương hỏi: “Tiểu Nhược, mặt ta còn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu không?”

Ô Nhược nhíu mày, kiểm tra khuôn mặt nàng: “Mặt ngươi đã bị thương hơn bốn mươi năm chưa từng được trị liệu qua, cộng thêm mỗi ngày đều sinh sống ở dưới mặt đất ẩm thấp, dựa vào mức độ tổn thương nghiêm trọng của làn da, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu, chỉ sợ cần phải đợi ba đến bốn năm.”

“Ba, bốn năm…… Có thể trị khỏi mặt của ta sớm hơn chút được hay không?”

“Vì sao ngươi đột nhiên vội vã muốn trị khỏi mặt mình như vậy?”

“Ta muốn gặp Quản Châm cùng Tiểu Đồng, ta muốn dùng khuôn mặt bình thường để gặp bọn họ.” Khi Quỷ Bà một lần nữa gặp lại Quản Châm, đã không thể chờ được muốn nhận lại hắn, sau khi hạ quyết tâm, càng là không nhịn được tâm tình khẩn thiết ấy.

“Ngươi cũng có thể dùng bộ dáng hiện tại của ngươi đi gặp bọn họ.”

“Không. Ta không muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng hiện tại này của ta.”

“Nhưng nương ta đã nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi.”

“Không giống nhau, hiện tại ta dùng thân phận mẫu thân đi gặp nàng.” Quỷ Bà khổ sở nói: “Ngươi hẳn là cũng có thể hiểu được tâm tình của ta, nếu đổi lại là ngươi, sau khi xa cách người mình thương yêu vài thập niên, có phải cũng muốn đi gặp hắn trong dáng vẻ đẹp nhất hay không?”

Ô Nhược yên lặng nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, nếu vài thập niên sau, người mình yêu thương vẫn tuấn mỹ như hiện tại, còn bản thân mình lại xấu xí không nhìn nổi, quả thật là sẽ tự ti đến mức không dám gặp nhau.

Hắc Tuyển Dực cũng biết y đang suy nghĩ cái gì: “Ta căn bản là không quan tâm ngươi đẹp hay xấu, ngươi cũng căn bản là không cần vì dung mạo xấu hay đẹp, mà khiến thời gian chúng ta được ở bên nhau muộn hơn mấy năm.”

Ô Nhược hỏi: “Nhưng nếu đổi thành ngươi xấu xí, ngươi có làm được như vậy không?”

“Chỉ cần ngươi không chê ta xấu, cho dù ta có xấu, ngươi vẫn cứ thích ta như cũ, ta liền không quan tâm.”

Nghe xong câu này Ô Nhược liền ôm lấy hắn, hung hăng mà hôn một cái lên khuôn mặt đang đeo da giả của hắn, nghĩ đến đời trước Hắc Tuyển Dực vì y mà bị đốt thành tro, y chỉ có đau lòng, làm sao nỡ ghét bỏ.

Quỷ Bà: “……”

Nàng cũng không phải là tới đây để xem bọn họ thể hiện tình cảm.

Hắc Tuyển Dực cong cong khóe miệng, ôm lấy Ô Nhược rồi nói với Quỷ Bà: “Nếu ông ngoại còn thích ngươi, sẽ không quan tâm dung mạo của ngươi xấu hay đẹp, huống chi mặt ngươi có thể trị khỏi, vậy sao không thừa dịp còn chưa chữa khỏi đi thăm dò xem tình cảm của hắn đối với ngươi có sâu đậm hay không, dù sao thì các ngươi cũng đã mấy chục năm rồi không gặp nhau, trong lòng ngươi chắc chắn cảm thấy bất an, sợ hắn không thích ngươi nữa, nếu đến cả dáng vẻ hiện tại của ngươi hắn cũng có thể chấp nhận, chứng minh hắn vẫn rất yêu thương ngươi.”

Quỷ Bà ngây ra nhìn hắn.

Ô Nhược không muốn ép Quỷ Bà phải vội, Quỷ Bà cũng cần có thời gian bình ổn lại tâm tình của mình, nhận lại người nhà chắc chắn sẽ có chút thấp thỏm bất an: “Ngươi cùng ta hồi cung, ta sẽ mau chóng trị khỏi mặt cho ngươi.”

“Cảm ơn.” Hốc mắt Quỷ Bà ánh lệ, vài thập niên qua đi, một màn Cựu tộc tàn nhẫn giết hại người Từ gia vẫn còn rõ ràng trước mắt, cho nên nếu lúc ấy Ô Nhược chỉ là đơn thuần lừa nàng Quản Châm bị người khác sắp xếp hôn sự cho, mà không tỏ vẻ có năng lực bảo hộ người nhà nàng, chưa chắc nàng sẽ thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình sớm như vậy, bởi vì nàng không muốn lại bởi vì chuyện của nàng mà mất đi cha nương bọn họ.

Trở lại trong cung, Hắc Tuyển Dực bảo Hắc Tín sắp xếp chỗ ở cho Quỷ Bà, Ô Nhược liền đi đến phòng luyện đan luyện dược cho Quỷ Bà, sau đó, vừa loại bỏ da chết trên mặt Quỷ Bà, vừa nhẹ giọng hỏi: “Bà ngoại, mấy năm nay ngươi sống có tốt không?”

Quỷ Bà nghe thấy y xưng hô như vậy, thân thể đột nhiên run lên, hốc mắt lại lần nữa đỏ hồng: “Từ khi ôm Phán Dương rời khỏi Từ gia cho tới mười năm trước, ta vẫn luôn sống điên điên khùng khùng, mười năm sau có lúc thì thanh tỉnh có khi lại giống như một bà điên. Khi thanh tỉnh sẽ tìm cách để mau chóng gia tăng tu vi của mình, bạc ta kiếm được đều bị ta cầm đi mua đan dược và trận pháp hỗ trợ nâng cao linh lực, mà trong cơ thể ta lại có huyết mạch của tiên nhân nên mới có thể lên tới cấp chín chỉ trong mấy thập niên ngắn ngủi như vậy. Mấy năm nay có Phán Dương ở bên ta, ta mới không còn cảm thấy cô độc khổ sở như trước nữa, nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng, vẫn sẽ nhớ tới Quản Châm cùng Tiểu Đồng, ngay cả nằm mơ cũng sẽ mơ thấy gặp được bọn họ, không nghĩ tới vài thập niên sau còn có thể gặp được các ngươi, thật tốt quá, thật sự là quá tốt.”

“Đừng khóc.” Ô Nhược lau giúp nàng những giọt nước mắt sắp rơi xuống: “Hiện tại chúng ta có thể đoàn tụ bên nhau, hẳn là nên vui vẻ mới phải.”

“Ừm.” Quỷ Bà cười nói: “Nhất định là Phán Dương ở trên trời nhìn thấy ta lẻ loi hiu quạnh một mình, cho nên, làm cho các ngươi tới tìm ta.”

Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy.”

Y cầm lấy thuốc mỡ bôi lên trên mặt nàng: “Thuốc mỡ này của ta cũng không phải thuốc trị thương, là dùng để làm mềm da chết trên mặt ngươi, sau khi bôi lên mặt ngươi, sẽ làm mặt ngươi cảm thấy nóng rát hơi đau, cũng sẽ rất ngứa, nhưng ngươi không thể dùng tay gãi, biết không?”

“Ừm.” Quỷ Bà lập tức cảm giác được trên mặt hết sức nóng rát khó chịu giống như lửa đốt, đau đớn như bị mèo cào lên mặt.

Ô Nhược mau chóng xé những lớp da chết đã bị làm mềm xuống, nơi bị xé da xuống lập tức chảy ra một đống máu tươi.

Y nhanh chóng dùng khăn lụa sạch sẽ đã nhúng ướt sẵn lau máu chảy ra, sau đó tiếp tục nhanh tay xé hết những mảnh da chết khác xuống, sau đó rửa sạch khuôn mặt, bôi thuốc trị thương mát lạnh lên mặt, cuối cùng dùng khăn lụa trắng quấn lên mặt, để chừa một khe nhỏ để cho làn da tái sinh.

Sau đó, lại rửa sạch đôi bàn tay của Quỷ Bà: “May sao lúc ấy làn da dưới quần áo của ngươi không bị ánh nắng mặt trời thiêu cháy, cho nên, hiện tại phiền toái nhất là đôi mắt của ngươi.”

“Vậy thịt trên miệng và mũi của ta thì sao? Còn có hàm răng có thể rửa sạch sẽ hay không?”

“Thịt trên miệng và mũi đều có thể mọc lại, hàm răng cũng có thể tẩy trắng, những cái đó ngươi không cần lo lắng.” Ô Nhược xử lý xong tay nàng rồi đứng dậy nói: “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại dẫn ngươi đến Thái Y Viện để kiểm tra mắt của ngươi, xem thái y của Thái Y Viện có thể chữa trị cho ngươi hay không.”

“Được.”

Sáng sớm hôm sau, ăn cơm sáng xong, Ô Nhược liền dẫn theo Quỷ Bà đến Thái Y Viện kiểm tra hai mắt.

Các thái y của Thái Y Viện đều lần lượt lắc đầu, Quỷ Bà bị thương ở bên trong mắt, căn bản là không có biện pháp trị liệu, may sao còn chưa đến mức mù, Ô Nhược đành phải mang Quỷ Bà rời đi.

Trở lại Hành Tinh Cung, liền nhận được tin tức của Hắc Tuyển Dực truyền từ Biên thành về.

Bởi vì chuyện xảy ra đêm qua, tỷ thí tạm dừng ba ngày, chuyện này khiến cho mọi người vừa vui vừa buồn.

Tới buổi trưa, Hắc Tuyển Dực hồi cung sớm, ăn cơm trưa sớm liền nói với Ô Nhược: “Vừa rồi ta lại gặp được sư phụ, hắn nóng lòng muốn được gặp Đản Đản bọn họ, nên bảo chúng ta đêm nay dẫn bọn nhỏ đến nhà hắn dùng cơm.”

Ô Nhược hỏi: “Ô U bọn họ cũng phải đi sao?”

“Ừm, sư phụ nói hắn đã chuẩn bị cho bọn họ hai món pháp khí, chúng ta nhất định phải đem bọn họ cùng qua đó.”

“Vậy chúng ta phải làm nhanh hơn mới được.”

“Làm cái gì?”

Ô Nhược thần bí cười hề hề, uống xong tách trà trong tay, liền ôm hai đứa nhỏ trốn vào trong phòng bí mật thương lượng gì đó.

Buổi chiều giờ Thân, Hắc Tuyển Dực mang theo Ô Nhược bọn họ đến trong phủ Hắc Tuyển Đường đón hai đứa nhỏ, bởi vì đêm qua mới vừa xảy ra chuyện bọn nhỏ bị người tập kích, U Diệp bọn họ không yên lòng, liền đi theo Ô Nhược bọn họ đến nhà Kim Luyện dùng cơm tối.

Nhà Kim Luyện ở ngoại thành Biên thành, hắn nhìn thấy nhiều người tới nhà hắn làm khách như vậy, vui vẻ vô cùng, chỉ là, dung mạo của mọi người khiến cho hắn phát sầu, hắn vừa nhìn thấy Ô Nhược bọn họ liền khẩn trương nói không nên lời, may sao Ô Nhược có dự kiến trước, trên đường đi đến liền mua vài chiếc mặt nạ, chờ sau khi giới thiệu mọi người cho Kim Luyện xong, liền bảo U Diệp bọn họ đeo mặt nạ lên.

Cức Hi nghi hoặc: “Vì sao phải đeo mặt nạ?”

Ô Nhược nhìn Kim Luyện đang vội vội vàng vàng tiếp đón bọn họ đi vào: “Sư phụ của Tuyển Dực vừa nhìn thấy người có diện mạo xinh đẹp liền sẽ khẩn trương.”

Mọi người: “……”

Kim Luyện nhìn thấy bọn nhỏ cũng đeo mặt nạ lên, liền nói: “Bọn nhỏ không cần đeo.”

Ô Nhược tò mò hỏi: “Ngươi nhìn thấy bọn nhỏ không khẩn trương sao?”

“Không.” Kim Luyện cười ha hả, lấy ra pháp khí đã luyện chế đưa cho tiểu Ô U bọn họ: “Đây là lễ gặp mặt của ta cho bọn nhỏ, thanh nhuyễn kiếm này là cho tiểu Ô U, nó có thể co duỗi tự nhiên, khi không cần dùng tới có thể thắt ở trên đai lưng, cái móng vuốt này là cho tiểu Dạ Cức, vô cùng sắc bén, đồ vật cứng rắn đến mức nào cũng có thể bị nó cào thành dập nát, hơn nữa còn có thể biến to biến nhỏ vừa với tay ngươi, kể cả không có công dụng gì, cũng có thể để cho các ngươi gãi ngứa.”

Ánh mắt Tiểu Ô U cùng tiểu Dạ Cức sáng ngời, vội vàng nhận lấy pháp khí, sờ tới sờ lui yêu thích không buông tay, cho thấy bọn hắn thực sự rất thích lễ vật Kim Luyện cho.

Kim Luyện thấy bọn họ thích như vậy, trong lòng rất vui vẻ.

Ô Nhược nói: “Nhận lễ vật của người khác, phải nói gì?”

Tiểu Ô U lập tức nói: “Cảm ơn.”

Tiểu Dạ Cức ngượng ngùng cũng nói một tiếng cảm ơn.

Kim Luyện hết sức vui vẻ xoa xoa đầu hai đứa nhỏ.

Ô Nhược nói: “Sư phụ, chúng ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi.”

Kim Luyện không vui nói: “Tới chỗ ta còn mang lễ vật gì cơ chứ.”

“Đây là do chính tay ta cùng Đản Đản và Tiểu Tiểu vẽ.” Ô Nhược lấy ra một cái hộp đưa tới trước mặt hắn.

Kim Luyện vừa nghe là tự tay bọn họ làm, lại lần nữa lộ ra tươi cười, cũng nhận lấy lễ vật của bọn họ: “Vẫn là các ngươi có tâm, ta và Tuyển Dực quen nhau lâu như vậy rồi, tiểu tử này còn chưa từng tặng ta lễ vật.”

Khóe mắt Hắc Tuyển Dực co giật: “Trước kia ta cũng đã từng tặng ngươi nguyên liệu, nhưng ngươi không cần, toàn trả nguyên liệu lại cho ta.”

“Đó là ngươi không đủ thành ý.”

Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: “Sao lại không đủ thành ý?”

“Nguyên liệu là ngươi mua từ trong tay người khác về phải không?”

“Không phải, là do một thủ hạ của ta đào về.”

“Dù sao cũng không phải là ngươi tự tay làm, ngươi nhìn xem lễ vật của Tiểu Nhược bọn họ tặng không giống vậy, là tự tay làm tặng cho ta, đây là thành ý.”

Hắc Tuyển Dực: “……”

Ô Nhược cười nói: “Sư phụ, ngươi mau mở ra nhìn xem, có thích hay không.”

“Được.” Kim Luyện cười tủm tỉm mà mở hộp ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play