Lại lái xe sau khi nghỉ ngơi, cảm thấy cơ thể rất đau nhức, tốc độ của bọn họ không bằng lúc trước nữa, nhất là Đỗ Duyệt, giống như một quả bóng bị xì hơi, chậm rãi đi phía sau. Trương Uy rất biết săn sóc con gái, cố ý đi chậm cùng Đỗ Duyệt.

Bởi vì đi cùng Chấn Võ, Chấn Văn như con gà hăng máu. Hai người đi trước, líu ló cười nói, rất giống như đang đi du ngoạn.

Đi thêm hơn một giờ nữa, bọn họ đến một thị trấn nhỏ. Bởi vì đoạn đường này là đường ven biển, khí hậu rất khác, thậm chí còn hơi lạnh.

Mấy người tìm một chỗ dừng chân, đi vệ sinh, uống nước, thư giãn cơ thể căng cứng.

Chấn Văn đứng bên ngoài nhà vệ sinh công cộng chờ Chấn Võ, hai chân cử động, vừa thư giãn cơ thể, vừa cởi mũ bảo hiểm ra, vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, rồi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Đỗ Duyệt đang cầm khăn lau mồ hôi, thấy Chấn Văn dùng tay lau mồ hôi làm trán cậu có mấy vết bẩn, nghĩ nghĩ, rồi đi tới, định lau giúp cậu.

Chấn Văn vội lùi lại, nhìn Đỗ Duyệt lúng túng giơ khăn lên, nói: “Không cần đâu. Chắc mặt tôi bẩn lắm, đừng làm bẩn khăn của cậu.”

“Không sao. Cũng không phải khăn sạch. Nhưng nếu cậu ngại bẩn thì thôi.”

“Không phải.” Rồi phải nói gì nữa?

Chấn Văn không có kinh nghiệm nói chuyện với con gái, thường bị Chấn Võ trêu chọc cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, lần nào cậu cũng phản bác: “Em không thích con gái, sao phải thương hoa tiếc ngọc?”

Trương Uy biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn sang, nói với Đỗ Duyệt: “Cậu có muốn mặc thêm áo không? Nhìn đằng trước có vẻ âm u.”

Đỗ Duyệt cười gượng lắc đầu, đi về chỗ xe của mình, mở bình nước, lại đứng ở đó, không có ý định uống.

Chấn Võ từ nhà vệ sinh đi ra, thấy tóc Chấn Văn ướt nhẹp, vội lấy khăn trong balo ra lau cho cậu.

“Ở đây gió lớn, em thế này dễ bị cảm lạnh lắm.” Nói xong lau mồ hôi trên tóc cho Chấn Văn, nhân tiện lau sạch bụi bẩn trên mặt cho cậu.

Đỗ Duyệt ai oán nhìn sang, thở dài, uống nước ừng ực.

Lại lên đường, Đỗ Duyệt và Trương Uy đi trước, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Bởi vậy Chấn Văn, Chấn Võ không thể đi quá chậm, nào có chuyện con trai không đi nhanh bằng con gái.

Trên đường bọn họ gặp một đội xe, lái xe đều là người lớn tuổi. Thấy mấy người đi chậm, bọn họ phóng nhanh vượt qua.

Trương Uy không phục, nói gì đó với Đỗ Duyệt, hai người lập tức tăng tốc, Chấn Văn, Chấn Võ cũng vội đuổi theo.

Tuổi trẻ, sức khỏe dồi dào, bọn họ đương nhiên không muốn bị người khác vượt qua, cứ thế đua nhau. Đến khi vượt qua đoàn người kia một đoạn dài, bọn họ mới phát hiện mình đi chệch hướng.

Bọn họ đành phải quay lại con đường trước đó. Vì vậy, khi bốn người đến được huyện Chương Hóa đã là hai giờ chiều. Lương Tử Hiền gửi tin nhắn, nói bọn họ không thể đợi, dặn dò bốn người chú ý trú mưa, huyện phía trước đang mưa lớn.

Trời sắp tối, bốn người còn cách đích đến vài chục kilomet, quả nhiên bắt đầu có mưa. Lúc mới đầu mưa còn nhỏ, bọn họ có thể đi trong mưa. Nhưng chưa đến nửa giờ sau, mưa lớn dần, dù đã chuẩn bị trước, nhưng trừ mưa to, gió cũng rất lớn, khiến bọn họ đi rất khó khăn, gắng gượng đi thêm một đoạn, trời đã tối đen như mực.

Trời tối, mưa càng lớn, không nhìn thấy rõ đường. Bốn người đều ướt đẫm, lạnh căm, run rẩy. Mơ hồ nhìn thấy ánh sáng phía trước, bọn họ vội đi tới.

Đến gần mới phát hiện đây là một thị trấn nhỏ, đèn đường dù bị gió thổi lắc lư, nhưng vẫn có thể soi đường cho họ.

Bọn họ đi tìm nhà nghỉ, đến lúc sắp đi hết thị trấn, cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ.

Nhà trọ không lớn, biển hiệu cũng không dễ nhìn, nhưng đây là nhà nghỉ đầu tiên mà họ nhìn thấy.

Bọn họ dựng xe trước cửa nhà nghỉ, đẩy cửa đi vào, cởi áo mưa, vắt quần áo đẫm nước.

Nhà nghỉ này thật sự rất nhỏ, thay vì nói là nhà nghỉ, chi bằng nói là nhà dân cải tạo thành nhà nghỉ.

Vốn tưởng phía sau quầy đón tiếp không có người, đi tới mới phát hiện một ông lão đang nằm trên chiếc giường đơn sơ sau quầy ngủ ngáy.

Chấn Võ nhẹ gõ lên quầy, ông lão mở mắt, mơ màng ngồi dậy, lau nước miếng chảy ra khóe miệng, thấy mấy người ướt sũng đứng trước quầy, hoảng sợ đến mức lùi lại phía sau.

Chấn Võ lên tiếng: “Ông ơi, chúng cháu muốn nghỉ trọ ạ.”

Ông lão dụi mắt, lúc này nhận ra có người, vội chào đón. Ông như không nghe thấy lời Chấn Võ, nói phụ họa: “Sao trời đột nhiên lại mưa lớn thế này? Chắc mấy đứa lạnh lắm. Sao? Tối nay muốn nghỉ ở đây hử?”

“Vâng, chúng cháu muốn nghỉ lại ạ. Chúng cháu muốn thuê ba phòng.”

“Mấy đứa thuê hai phòng là được rồi. Ba nam một nữ.”

Trương Uy vội nói: “Không được, ba phòng mới được.”

“Người trẻ tuổi thật không biết tiết kiệm. Tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi chứ.”

Chấn Văn cười nói: “Ông à, ông mở nhà nghỉ chẳng phải nên mong chúng cháu thuê nhiều phòng sao?”

“Đây vốn là nhà của ông, con gái ông có tiền nuôi ông, ông mở nhà nghỉ cho đỡ buồn thôi. Ông lại nhiều lời rồi. Chìa khóa đây, mấy đứa mau đi tắm nước nóng, thay quần áo đi. Đã ăn gì chưa? Ông đi làm cơm tối cho mấy đứa. Ông đây cũng chưa ăn.”

Thấy ông lão nhiệt tình như vậy, bốn người cũng không từ chối, nhận lấy chìa khóa, về phòng.

Nhà nghỉ này có tổng cộng bốn phòng, một phòng hình như là phòng của ông lão, ba phòng còn lại cho bọn họ.

Đến khi bọn họ tắm rửa, thay quần áo xong, gặp nhau ở hành lang, Trương Uy nói: “Chả trách ông cụ lại bảo chúng mình thuê hai phòng thôi, thì ra cửa sổ phòng tôi có vấn đề, lúc nào cũng nghe thấy tiếng rầm rầm.”

“Sao? Cậu sợ à?”

“Ai nói tôi sợ? Ngoại trừ có tiếng động, nó còn bị dột nữa.”

“Hay là chúng ta ngủ chung?”

Trương Uy lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, không cần.” Nói xong cúi đầu đi ra ngoài.

Chấn Võ, Chấn Văn nhìn thân thể cường tráng của cậu ta hoàn toàn không ăn nhập với dáng vẻ đáng yêu cả, không nhịn được bật cười.

Lúc bọn họ ra gian trước, ông lão đã chuẩn bị xong đồ ăn. Mặc dù chỉ là mấy món đơn giản, nhưng trong mắt đám thanh niên bụng đói kêu vang thì không khác nào món ngon.

Bốn người cảm ơn ông lão, rồi ngồi vây quanh bàn, ăn như hổ đói.

Ông lão tự rót một ly rượu, uống một mình, ăn đồ ăn, nhìn mấy người hỏi: “Mấy đứa có muốn uống một ly không?”

Cả đám đều lắc đầu, nhìn ly rượu trắng của ông lão, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Hơi no bụng, mấy người thả chậm tốc độ. Ông lão hỏi họ từ đâu đến, định đi đâu. Nghe bọn họ đáp từ Đài Bắc tới, lại hỏi Đài Bắc có chuyện gì thú vị không.

Nhưng chẳng mấy chốc ông nhận ra mình đã hỏi nhầm người rồi, đối với mấy chuyện thú vị trong trường đại học, ông lại cảm thấy rất vô vị.

“Cuộc sống của mấy đứa thật bình thản. Để ông kể cho mấy đứa nghe chuyện ở đây.”

“Ở đây? Ở đây thì có thể có chuyện gì?”

“Ấy, cháu chớ xem thường. Kể ra nhà nghỉ của ông không phải nhà nghỉ bình thường, mà mọi người đều gọi nơi này là nhà nghỉ ma.”

“Nhà nghỉ ma? Tại sao? Ở đây có chuyện ma quái gì sao ạ?” Mấy người nghe đến chữ ma, không nhịn được mà nhìn quanh, chợt cảm thấy tiếng gió thổi qua cửa sổ cũng trở nên đáng sợ.

“Chuyện ma quái, nhưng đều là do người khác nói. Ông ở đây bao lâu, đã nhìn thấy con ma nào đâu. Bọn họ nói vậy là bởi vì mấy chục năm trước, hình như là gần hai mươi năm gì đó, có người chết ở đây.” Ông lão thở hắt ra từng chặp, làm mấy người trẻ tuổi sợ hãi.

“Người chết?” Đỗ Duyệt nghe xong kêu lên.

Ông lão không để ý đến sắc mặt cô nàng đã thay đổi, nói tiếp: “Người chết thì có gì đáng sợ, con người luôn có sinh lão bệnh tử, nhà ai chả có người chết. Nhưng người trong nhà này là tự sát. Không phải mọi người hay nói người tự sát oán khí rất nặng, cho nên mới hóa thành ma quỷ.”

Đỗ Duyệt nghe đến đây sợ hãi nép sát người Trương Uy. Trương Uy hắng giọng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Người chết là ai thế ạ?”

“Nghe nói là bà chủ của căn nhà này. Nghe nói cuộc sống của gia đình này rất tốt, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, hai vợ chồng cùng nhau nuôi nấng hai đứa con. Hai vợ chồng nhà này rất đẹp, con gái cũng rất xinh đẹp, con trai thông minh lanh lợi. Nhưng đột nhiên có một ngày, con gái họ đột nhiên bỏ đi, không quay trở lại. Không lâu sau đó người chồng mắc bệnh mà chết, để lại vợ góa con côi. Người vợ cũng chỉ là phụ nữ, sau khi chồng chết thì tinh thần không được ổn định, cuối cùng uống một lượng thuốc lớn, chết trong phòng.”

“Trong phòng? Chính là căn phòng có cửa sổ bị hỏng?” Trương Uy hơi mất tự nhiên hỏi.

“Đúng vậy. Nói ra cũng kỳ lạ. Ông đã sửa cánh cửa sổ đó nhiều lần, nhưng chưa tới một năm lại bị hỏng, mà còn là hỏng cùng một chỗ. Mà sao nó lại hỏng rồi? Ông nhớ ông mới sửa mà.” Ông lão gãi phần đầu hói, lẩm bẩm.

“Cánh cửa sổ đó có liên quan gì với người chết không ạ?”

“Nghe nói con gái của nhà này nhảy ra từ cánh cửa sổ đó, người vợ cứ nhìn thấy cửa sổ là sẽ khóc. Cho nên oán khí trong căn phòng đấy là nặng nhất.”

“Vì vậy mà ông không muốn cho chúng cháu thuê ba phòng?”

“Hả? Ông có nói thế à? Không phải đâu, ông chỉ cảm thấy mấy đứa quá lãng phí thôi. Ông đã ở đây bao nhiêu năm mà có thấy ma quỷ nào đâu. Ông còn ngủ trong căn phòng kia một thời gian dài ấy chứ, sau đó con ông không đồng ý, sợ ông bị quỷ ám. Ai da, thời đại nào rồi mà đám người trẻ tuổi còn mê tín hơn cả chúng ta thế.”

Ông lão uống thêm hai chén rượu, mặt đỏ rực lên, ngà ngà say nói: “Mấy đứa đừng sợ, mạng ông rất lớn. Có ông ở đây, mấy đứa sẽ không gặp chuyện gì hết.”

Chấn Văn không chịu nổi nữa, nhạo báng: “Ông à, có phải ông rảnh quá, bịa chuyện để làm chúng cháu sợ không?”

“Ông đây đâu có rảnh như vậy. Hơn nữa có rất nhiều người bắt quỷ tới nơi này nghỉ trọ, đuổi cũng không đi.”

Trương Uy vỗ đùi nói: “Cháu hiểu rồi, đây là mánh lới kiếm khách của ông đúng không?”

Ông lão trừng mắt nói: “Mấy đứa nghĩ nhiều vậy. Ông đây buồn chán nên kể chuyện cho mấy đứa nghe thôi. Ông còn biết cả tên của người chết, tên là A Liên, giống với tên địa danh ở đây. Hàng xóm xung quanh ai cũng biết, không tin ngày mai mấy đứa đi hỏi xem ông có gạt tụi bây không.”

Chấn Võ cười nói: “Được rồi, ông chớ nóng giận, chúng cháu thấy hơi sợ rồi. Chúng cháu đâu phải là chuyên gia bắt quỷ.”

Ông lão vỗ đâu nói: “Cũng đúng. Trách ông vui miệng kể chuyện, dọa mấy đứa sợ rồi. Xin lỗi, xin lỗi. Hay là mấy đứa uống chút rượu đi. Uống rượu vào sẽ can đảm hơn đó.”

Bốn người vẫn lắc đầu. Xem ra ông lão này chẳng những buồn mà còn thiếu bạn rượu.

Đỗ Duyệt nghĩ một lát, vẫn tò mò hỏi: “Sau đó thế nào? Người con trai thì sao ạ?”

Ông lão lắc đầu nói: “Không biết. Hình như lúc ấy đứa con trai vẫn còn nhỏ, không biết là nó bán căn nhà hay người thân thích mua lại. Tóm lại sau khi nó bỏ đi, không ai còn thấy nó nữa. Nhưng chuyện đã lâu, dù có gặp lại cũng chẳng nhận ra.”

Chấn Văn đấm đùi đau nhức, không nhịn được mà ngáp, nói: “Được rồi, nghe xong chuyện rồi, chúng ta đi ngủ thôi, mai còn một chặng đường dài.”

Ngáp như bệnh lây, mấy người còn lại cũng ngáp. Ông lão mất hứng nhìn họ, nhưng cũng biết đi xe đường xa chắc chắn là rất mệt, nên không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu một mình.

Chấn Văn, Chấn Võ về phòng. Phòng của bọn cậu hẳn là phòng lớn nhất trong nhà nghỉ này, bên trong có một chiếc giường đôi lớn cùng một chiếc giường đơn, còn có một khoảng trống rất lớn, tiền phòng cũng đắt hơn rất nhiều.

Chấn Văn rửa mặt, cũng lười thay quần áo, ngã xuống giường, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Chấn Võ như chưa định đi ngủ, đứng trước ngưỡng cửa.

“Anh đứng đó làm gì? Mau đi ngủ thôi.”

Chấn Võ lắc đầu, đang định nói gì đó, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Chấn Võ nhếch môi, mở cửa, quả nhiên Trương Uy và Đỗ Duyệt đang ôm gối đứng trước cửa.

Xem ra chuyện ma quỷ hôm nay đã dọa họ sợ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play