Nghe thấy tiếng Chấn Võ mở cửa, đôi mắt sắp nhắm lại của Chấn Văn chợt mở ra, lúc nhìn thấy hai người ngoài cửa thì mở lớn, bật dậy.

“Các cậu tới đây làm gì?”

“Sợ các cậu sợ, cho nên tới đây ngủ cùng!”

Chấn Văn híp mắt nhìn biểu cảm của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết câu này là nói dối. Lại nhìn Chấn Võ khoanh tay đứng cạnh cửa. Sao lần nào Chấn Võ cũng đoán trước được vậy?

“Vào đi!”

Chấn Võ nhường đường, đóng cửa lại sau khi hai người đã đi vào. Đỗ Duyệt ôm gối, lúng túng đứng đó, nhìn hai chiếc giường trong phòng, không biết nên đặt gối ở đâu.

Chấn Văn đột nhiên nổi hứng trêu chọc. Cậu đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương Uy, khoác vai cậu ta.

Bờ vai Trương Uy rất rộng, cánh tay của Chấn Văn chỉ vừa đủ chạm đến bờ vai bên kia của cậu ta.

Quả nhiên, cơ thể Trương Uy dưới tay cậu đột nhiên căng cứng. Chấn Văn cười nói: “Được thôi. Giường này khá lớn, đủ cho ba chúng ta nằm.”

Trương Uy cười xấu hổ: “Chấn Văn, tôi thấy Đỗ Duyệt nằm cùng các cậu sẽ thích hợp hơn.”

Đỗ Duyệt lập tức kháng nghị: “Tại sao?”

Trương Uy đáp như lẽ đương nhiên: “Bởi vì bọn họ không có hứng thú với con gái.”

“Nhưng dù thế nào bọn họ cũng là con trai, chuyện này mà truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm.”

“Không phải mọi người hay nói gay và con gái là chị em tốt hay sao?”

Chấn Văn giả bộ nghiêm túc nhìn Chấn Võ, nói: “Ai nói? Hình như chúng tôi không có chị em tốt nào?”

Chấn Võ hiếm khi có tâm trạng phụ họa với Chấn Văn, cười nói: “Đúng là không có chị em tốt nào.”

Chấn Văn không khách khí nói: “Nếu các cậu lo sợ như vậy thì về phòng mình ngủ đi.”

Hai người đồng thời lắc đầu, quả quyết nói: “Không!”

Chấn Võ đưa tay lên môi, cố nén cười không ra tiếng, nói: “Được rồi, cả ngày nay mệt mỏi, các cậu chưa buồn ngủ, nhưng chúng tôi muốn ngủ.” Nói xong kéo Chấn Văn nằm xuống giường lớn, chừa ra chỗ trống cho một người.

Hai người kia đứng nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi, cuối cùng oẳn tù tì để quyết định, người nào thua sẽ nằm trên giường lớn.

Kết quả Trương Uy thả gối đầu của mình xuống giường lớn, nằm xuống.

Cậu ta tưởng mình sẽ khó ngủ, nào ngờ chưa tới một phút đồng hồ, bốn người trong phòng đều phát ra tiếng ngáy đều đều.

Sáng hôm sau, Chấn Văn bị tiếng hét hoảng hốt cùng tiếng bộp đánh thức, gắng mở mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, thấy Trương Uy đang bò từ dưới đất lên, mặt đỏ đến tận cổ.

Chấn Văn ngái ngủ nói: “Cậu sao vậy? Gặp ma à?”

“Không, không, không. Là vì tôi gặp ác mộng.” Trương Uy đứng dậy, ôm gối đầu, cuống quýt mở cửa chạy ra ngoài.

Đỗ Duyệt cũng bị đánh thức, nhìn quanh, thấy trong phòng chỉ còn mình và Chấn Văn đang mở mắt nhìn nhau, cũng mắc cỡ đỏ mặt, vội rời khỏi phòng.

Chấn Văn nhìn bên cạnh, Chấn Võ đã dậy từ sớm rồi. Mệt mỏi như vậy vẫn không thay đổi được thói quen của anh, thật làm cậu nể phục.

Cậu nằm xuống giường, nhắm mắt lại, chưa đến năm phút sau liền quyết định từ bỏ ngủ thêm.

Đi ra phòng ngoài, Chấn Võ đã mua vài món ăn sáng. Trong phòng ngủ của ông lão truyền ra tiếng lẩm bẩm, đoán chừng là tối hôm qua uống nhiều, nên bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Trương Uy và Đỗ Duyệt thay quần áo, vùi đầu ăn sáng. Chấn Văn, Chấn Võ nhìn nhau, không biết rốt cuộc vì sao hai người này lại trở nên mất tự nhiên như vậy.

Mấy người ăn sáng xong, để lại tiền và một tờ giấy nhắn, chuẩn bị khởi hành.

Điện thoại của Trương Uy chợt vang lên, cậu ta nhận điện thoại, rồi nói với mấy người bạn đồng hành: “Tử Hiền nói tivi đưa tin một con đường trong hành trình của chúng ta bị núi lở chặn lại mất rồi, bảo chúng ta bắt xe từ đây quay về.”

Mấy người nhìn bầu trời đã trong trở lại, không biết là cảm thấy thoải mái hay tiếc nuối.

Chấn Võ lấy lại tiền phòng, kiểm tra tàu về Đài Bắc, chuyến tàu gần nhất cũng phải hơn năm giờ nữa. Bọn họ thả lỏng cả thể xác và tinh thần, về phòng nghỉ thay quần áo, định lái xe mô tô lên khu A Liên dạo chơi, xem có gì thú vị không.

Ra cửa, Trương Uy và Đỗ Duyệt nhìn nhau, Trương Uy ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: “Nếu đã đi tự do, vậy hai chúng tôi không quấy rầy thế giới riêng của hai cậu nữa. Hai chúng tôi sẽ tách ra đi riêng, mười hai giờ trưa quay về tụ hợp. Các cậu thấy thế nào?”

Chấn Văn thoải mái đáp: “Được. Nhưng phải giữ liên lạc, không được đi quá xa.”

“Chuyện này nên do người cũ là tôi nhắc nhở các cậu mới đúng. Không được đi quá xa, nghe chưa?”

“Biết rồi!” Chấn Văn giả bộ định đá mông Trương Uy, Trương Uy cười, tránh sang một bên.

Chấn Văn, Chấn Võ ra cửa, không biết nên đi đâu, dắt xe nhìn quanh, thấy cách đó hai cửa hàng có hai ông lão đang nói chuyện phiếm, bọn họ đẩy xe tới. Chấn Võ lễ phép hỏi: “Ông ơi, cho cháu hỏi chỗ này có gì chơi không ạ?”

Hai ông lão ngước mắt nhìn hai cậu, một người khua gậy chống trong tay, hỏi: “Hai đứa đến trải nghiệm nhà ma à?”

Chấn Văn trợn mắt, người già ở nơi này hình như không biết nghe người khác nói?

Chấn Võ cười nói: “Không phải ạ. Chúng cháu đi ngang qua, tình cờ nghỉ lại nơi này.”

Ông lão còn lại ngắm nghía hai người: “Lá gan của hai đứa thật lớn, xem ra đêm qua ngủ rất ngon.”

Chấn Văn nghe vậy, tò mò hỏi: “Ông ơi, nơi này có ma thật ạ?”

Ông lão cầm gậy lắc đầu: “Nghe nói vậy, nhưng chúng ta đều chưa qua đó ở.”

Ông lão còn lại cố ý hạ giọng: “Ông kể hai đứa nghe, nửa đêm hôm trước ông nghe thấy có tiếng nói trong nhà đó, nói không chừng là con ma kia sắp sửa xuất hiện.”

Ông lão cầm gậy gõ cây gậy chống, nói: “Ông chỉ nghe đồn, chớ nói linh tinh. Năm ngoái ông cũng nói như vậy, còn khăng khăng cãi nhau với lão kia. Hôm nay lại nói, có phải là muốn cãi nhau tiếp không?”

“Tôi đâu có nói linh tinh, tôi nói thật đó.”

Hai ông lão ông một câu, tôi một câu mà cãi cọ, hoàn toàn quên mất chuyện Chấn Võ hỏi đường.

Chấn Văn, Chấn Võ từ bỏ, cứ thế chạy thẳng tới trước, để lại hai ông lão cãi vã đến mặt đỏ tía tai như hai đứa trẻ.

Không ngờ bọn họ đoán đúng hướng, đi thẳng ra ngoài thị trấn. Ngoại ô thị trấn là cánh đồng hoa màu và ruộng lúa rực rỡ sắc màu, được ánh mặt trời sau mưa chiếu xuống, trông rất tươi mát, sảng khoái. Cưỡi xe đi giữa phong cảnh này, hai người cảm thấy như cõi lòng rộng mở.

Đi hết cánh đồng hoa màu là một gò núi không cao. Hai người dừng xe dưới chân núi, chậm rãi leo lên. Đứng trên đỉnh núi, mặc dù không phải là cảm giác cao chót vót, nhưng lại có thể thu hết cánh đồng hoa màu và con đường nhỏ xuyên qua vào hết tầm mắt.

Chấn Văn hít sâu một hơi nói: “Thì ra du ngoạn còn có cảm giác thế này. Trước kia em chưa từng được cảm nhận.”

Tay Chấn Võ vòng qua lưng Chấn Văn, nắm lấy bàn tay đặt bên người của cậu, bốn tay nắm chặt, mặc cho gió phất qua, cảm giác an yên vô cùng.

“Chấn Văn, đến khi về già, chúng ta cũng đến một nơi thế này để sống, em thấy có được không?”

“Được. Chúng ta chụp ảnh đi, gửi về cho ba mẹ!”

“Ừ, chờ đến khi ba về hưu, hưởng thụ cuộc sống, có lẽ ba mẹ cũng thích nơi này.”

“Đến lúc ba mẹ hưởng thụ cuộc sống, chúng ta sẽ mệt chết mất.”

“Sao? Lẽ nào bây giờ em đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi?”

“Không phải. Nhưng nhân mấy năm đại học, chúng ta nên đi chơi thật nhiều. Đừng như ba, đến cả thời gian về nhà cũng không có. Mẹ gả cho ba cũng thật cực khổ.”

“Cũng may là mẹ đã quen ở một mình, mẹ cũng không thấy cực khổ. Ít nhất bây giờ mẹ có một người chồng yêu thương mình, có hai đứa con vô cùng đẹp trai, còn có thời gian cho riêng mình. Mẹ rất thỏa mãn rồi.”

“Bởi vậy mẹ là người phụ nữ rất tài giỏi.”

“Khi nào về nhà, anh nhất định sẽ chuyển lời này cho mẹ nghe.”

“Không cần, khi nào về em sẽ tự nói cho mẹ nghe.”

Chấn Võ nhìn sườn mặt Chấn Văn, hiểu ý cười.

Chấn Văn, Chấn Võ đi dạo trên sườn núi một giờ đồng hồ mới đi xuống, trở về thị trấn.

Vào thị trấn, hai người không nhận ra được phương hướng, đi mấy vòng mới tìm được đường trở về nhà nghỉ.

Đi qua ngã rẽ trước mặt là về đến nhà nghỉ rồi, nhưng bọn họ lại bị đèn đỏ ngăn lại. Chấn Văn vừa nhìn đèn giao thông đối diện, vừa kể cho Chấn Võ nghe về dáng vẻ kỳ quái của Trương Uy lúc thức dậy sáng nay. Chấn Võ nghe xong chỉ cười, đoán cậu ta nằm mơ thấy gì đó.

Chấn Văn nhớ tới giấc mộng mình hôn Chấn Võ, chẳng lẽ Trương Uy cũng mơ thấy giấc mơ như vậy?

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy một bóng người quen thuộc đứng dưới đèn giao thông đối diện. Chấn Võ cũng nhìn thấy cậu ta.

Chấn Võ nghi ngờ hỏi: “Cố Tiềm? Sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?”

Hình như Cố Tiềm cũng thấy hai người, nhưng chẳng những không đi tới chào hỏi, còn xoay người rời đi.

Đúng lúc đèn xanh sáng lên, Chấn Văn, Chấn Võ phóng xe tới, chẳng mấy chốc đã đuổi tới chỗ Cố Tiềm.

Chấn Võ vỗ vai cậu ta: “Cố Tiềm, cậu trốn ai thế?”

Lúc này Cố Tiềm mới dừng lại, quay người nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, cười gượng, nói: “Tôi đi chơi giải sầu, không phải là tôi đi theo các cậu đâu. Tôi trốn vì không muốn các cậu hiểu lầm.”

Chấn Võ cười nói: “Vì mưa lớn nên chúng tôi mới nghỉ chân ở đây, chỉ là trùng hợp, tôi không hiểu lầm đâu. Cậu đi chơi một mình à?”

“Đúng vậy. Còn đi cùng ai được chứ?”

Chấn Văn không nhịn được nói: “Cậu đừng lúc nào cũng giả bộ đáng thương như vậy được không? Với vẻ bề ngoài của cậu bây giờ, vẫy tay một cái cũng có cả đám con gái vậy quanh, còn sợ không có bạn sao?”

“Cũng đúng. Khi nào về tôi sẽ thử vẫy tay xem sao.” Cố Tiềm hơi mỉm cười nhìn Chấn Văn.

Chấn Võ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, vội xen vào: “Cậu định bao giờ về? Chúng tôi đi chuyến chiều này.”

“Tôi về muộn hơn, không đi cùng các cậu đâu. Các cậu chơi tiếp đi, tôi đi đây.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn không vui, cười bất lực, nói: “Được rồi, gặp lại ở trường.”

Cố Tiềm chỉ gật đầu, xoay người, bước nhanh như muốn chạy trốn.

Chấn Văn nhìn bóng lưng của cậu ta, cau mày nói: “Em còn tưởng gần đây cậu ta đã khá hơn, lần nào nhìn cũng thấy cậu ta rất vui vẻ, líu lo cười nói với bạn học, sao đột nhiên lại ai oán như vậy?”

Chấn Võ lắc đầu nói: “Anh cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì. Không biết anh Điền có biết cậu ấy tới đây chơi không?”

Chấn Văn đẩy xe đi bên cạnh Chấn Võ: “A Thành không phải bảo mẫu của cậu ta, không cần cậu ta làm gì cũng phải biết. Được rồi, em thấy tuy lần này cậu ta có chút kỳ lạ, nhưng cũng không gây khó chịu gì. Có đúng không?”

Chấn Võ gật đầu: “Ừ, xem ra không giống với lần trước. Không biết có phải anh nghĩ nhiều không, anh cảm thấy hôm nay cậu ấy có vẻ không thích anh?”

Chấn Văn đột nhiên dừng lại, giả bộ tức giận nói: “Chẳng lẽ trước kia cậu ta thích anh?”

Chấn Võ cười nói: “Trước kia không hẳn là thích, nhưng cũng không phải là không thích.”

Chấn Văn không đồng tình nói: “Em lại mong cậu ta ghét anh.”

“Đúng, em mong người trên thế giới này đều không thích anh, để anh chỉ có thể theo em, bám lấy em, không theo người khác. Như vậy được chứ?”

Chấn Văn bật cười: “Được, đương nhiên là được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play