Đêm càng đen, ánh trăng càng thêm âm trầm, giữa trời lác đác vài ngôi sao ảm đạm.
Lá cây quay tròn, ảnh ngược loang lổ.
Lá rụng chất đầy đất, chỉ còn thân cây trơ trụi giương nanh múa vuốt.
Vưu Minh dựa vào cây khô, chống một chân, mắt nhìn chằm chằm Giang Dư An.
Giang Dư An cùng ba quỷ vương lơ lửng giữa không trung, tay anh cầm trường đao đen, hoa văn trên người càng thêm dày đặc, động tác nước chảy mây trôi, tráng kiện mạnh mẽ, chỉ là lần này anh không thể dễ dàng chặt đầu quỷ vương như lần trước.
Khác với ba quỷ vương, Giang Dư An không có thân hình to lớn, không có mặt xanh nanh vàng, thoạt nhìn không khác gì người bình thường, không hề dùng thứ gì che mắt, mỗi một động tác đều gọn gàng dứt khoát, không mảy may dây dưa giông dài.
Nhưng không thể tính là thành thạo điêu luyện, dù sao bên kia là ba quỷ vương hợp lực.
Ba bên quỷ vương mỗi kẻ một kiểu vũ khí, so với trường đao màu đen đơn giản của Giang Dư Ab, vũ khí của chúng to lớn hơn, cũng hung ác hơn, có lưỡi rìu to, thanh long kích và đại đao, bên ngoài phủ kín hoa văn, dù là tia sáng yếu ớt cũng là hào quang.
So với chúng, trường đao của Giang Dư An quá mức đơn giản phổ thông.
Chu Viễn nhìn lên, cảnh tượng này làm hắn hoảng hốt.
Cảnh tượng như vậy… Sợ rằng trong giới thiên sư cũng chỉ có hắn và Vưu Minh được thấy qua, chờ đến khi hắn già, đây sẽ là đề tài câu chuyện lớn nhất đời hắn.
Có binh đoàn quỷ ảnh gia nhập, bọn Vân Đồng thoải mái hơn nhiều.
Cũng không thể nói là thoải mái, chính xác mà nói, bọn Vân Đồng như đứng ngoài cuộc chiến, không biết quỷ ảnh này từ đâu chui ra, đứa nào đứa nấy đều hết sức quỷ dị, không giống lệ quỷ bình thường, mà giống ác quỷ ác sát hợp thể hơn.
Quỷ ảnh không có thần trí, không nói chuyện, đứa này so với đứa trước càng thêm mạnh mẽ.
Lệ quỷ do ba quỷ vương thống lĩnh trước cục diện này thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu.
Tuy miệng nói đến tự tin, nhưng Vưu Minh vẫn lo lắng.
Cậu vẫn luôn dõi theo Giang Dư An, tự hỏi nếu Giang Dư An không địch lại, cậu phải làm sao mới có thể mang Giang Dư An rời khỏi đây?
Ngay lúc Vưu Minh đang lo lắng đề phòng, ba bên quỷ vương lại rút lui.
Rút lui?
Vưu Minh vịn thân cây vụt đứng dậy.
Tình huống gì đây?
Ba bên quỷ vương mới vừa khí thế hừng hực đấu với Giang Dư An, một giây sau liền rút lui.
Giang Dư An không đuổi theo.
Ác quỷ lệ quỷ dưới trướng cũng vội vàng chạy theo quỷ vương thống lĩnh.
Bọn chúng bị tổn thất nặng nề, lúc tới phải có mấy vạn, lúc này không biết còn lại một vạn hay không.
Tổn thất bên Giang Dư An cũng không nhỏ, ước chừng phải mất đi một nửa quỷ.
Quỷ quái trốn ở nơi âm u muốn ngư ông đắc lợi nhìn chằm chằm bọn họ.
Một cánh tay của Vân Đồng đã bị cắn rớt, nó nhăn mày nhìn vai mình, không biết đến lúc nào cánh tay này mới có thể từ trong âm khí nặng nề tái tạo lại lần nữa, còn một tay rất bất tiện.
Tiểu Phượng cũng rất chật vật, ả nhỏ yếu hơn Vân Đồng, mái tóc dài không biết đã bị lệ quỷ nào kéo đứt, lúc này đầu tóc của ả nhìn rất kỳ quái, chỗ có chỗ không, vốn nhìn đã dữ tợn lúc này càng thêm quỷ dị, hơn nữa còn xấu vô cùng.
Có chút giống Cừu Thiên Xích.
Tiểu Phượng không phát hiện tình huống của bản thân, còn đang vui vẻ vì ba quỷ vương đã rút lui.
Ả chưa phát hiện ra máu tóc dài ả vẫn luôn kiêu ngạo đã không còn, chỉ còn lại vài cọng tóc loe nghoe.
Giang Dư An đứng trên không trung, chau mày nhìn theo hướng ba quỷ vương rời đi.
Anh cúi đầu nhìn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vưu Minh, cậu cũng đang ngước đầu nhìn anh, trên mặt là nụ cười ôn nhu.
Giang Dư An vừa đáp xuống đất, đã bị cậu ôm chằm lấy.
Giang Dư An không nhúc nhích —— Vưu Minh chưa bao giờ kích động như vậy, có lẽ là do thiên tính hoặc do thói quen từ nhỏ, cảm xúc của Vưu Minh rất ít khi phập phồng.
“Anh không bị thương chứ?” Một tay Vưu Minh đặt lên tay Giang Dư An, một tay khác lần mò vào trong lớp quần áo của anh.
Giang Dư An tùy ý cậu táy máy, cười nói: “Không sao.”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm: “Liệu bọn chúng có quay lại không?”
Giang Dư An gật đầu: “Sẽ, lần này chúng rút lui là do đã rời lãnh địa quá lâu, thời gian lâu sẽ bị thiên địa phát hiện, đến lúc đó không cần tôi ra tay chúng cũng sẽ biến thành tro bụi.”
Vưu Minh tự đáy lòng cám ơn thiên đạo.
Cậu đột nhiên chau mày hỏi: “Anh còn giận phải không?”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, trong mắt Vưu Minh toàn là lo lắng, anh đưa tay sờ mặt cậu, làn da cậu mát mẻ, ban đêm trong núi quá lạnh, gió lạnh gào thét, Giang Dư An vươn tay ôm lấy eo Vưu Minh, để cậu tựa cằm lên vai mình.
Vì Giang Dư An cao hơn Vưu, để thực hiện động tác này Vưu Minh phải nhón chân.
Đây là lần đầu tiên Vưu Minh nhận ra chênh lệch chiều cao giữa cậu và Giang Dư An.
Tiếc rằng tuổi này của cậu đã ngừng phát dục, không thể cao bằng hoặc cao hơn Giang Dư An.
Giang Dư An siết chặt tay, làm Vưu Minh cảm thấy đau.
Nhưng cậu không nói Giang Dư An buông ra, trái lại trong lòng cậu còn cảm thấy an tâm, cơn đau này là Giang Dư An mang đến cho cậu.
“Tôi nghĩ qua.” Thanh âm Giang Dư An trầm thấp, từ tính lại ôn nhu, trong giọng nói mang theo điên cuồng không thể che giấu.
“Dù sau này em có hận tôi, tôi cũng sẽ không buông em ra.”
Vưu Minh nghe vậy lấy làm khó hiểu: “Sao em phải hận anh?”
Giang Dư An hôn lên mí mắt Vưu Minh, trong đôi mắt đen ám là bão lốc, anh khẽ than: “Em phải nhớ kỹ lời em nói.”
Vì dù có ra sao tôi cũng sẽ không buông tay.
“Khụ…”
Giang Dư An cùng Vưu Minh đồng thời quay đầu, Chu Viễn vẻ mặt lúng túng đứng bên cạnh: “Đằng sau còn có một đống quỷ.”
Phía sau Chu Viễn, một đống thủ hạ của Giang Dư An đang nhìn chằm chằm.
Giang Dư An vừa quay đầu, đám lệ quỷ lập tức quay mặt nhìn xung quanh, tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì hết.
Kẻ địch vừa lui, chúng nó đã bị nhét một miệng thức ăn cho chó, cảm giác này thật sự là… Tuyệt.
Giang Dư An nhìn đám Vân Đồng, anh không vươn tay, thậm chí không có bất kỳ động tác nào, một luồng âm khí mạnh mẽ từ người anh tràn ra, âm khí phóng đến chỗ đám Vân Đồng, giúp chúng bổ khuyết thân thể bị thương.
Cánh tay Vân Đồng trở lại như cũ, đám quỷ khác cũng thế.
Chỉ có vết thương trên người Tiểu Phượng tốt lên, nhưng tóc không dài ra.
Cũng may Tiểu Phượng còn chưa nhận ra.
Đám quỷ xung quanh càng không dám lên tiếng nhắc nhở.
Ai biết sau khi biết Tiểu Phượng có phát điên hay không.
Có khi không bị kẻ địch đánh tan hồn phách, mà bị Tiểu Phượng giận chó đánh mèo mà tiêu đời cũng nên.
“Lão đại mạnh hơn rồi.” Hai mắt Vân Đồng phát sáng.
Tiểu Phượng gật đầu, vẻ mặt trông mong: “Lựa chọn quả ta quả nhiên không sai, ngay khi lão đại chết đã chạy đến trông coi.”
Vân Đồng liếc mắt: “Ngươi vậy mà gọi là trông coi hả? Lúc đó ngươi là chờ lão đại nhắm mắt xuôi tay là há miệng ngoạm thì có.”
Tiểu Phượng nhỏ giọng nói: “Cái đó, còn không phải không thành công à?”
Đám lệ quỷ đi theo Giang Dư An đương nhiên là vì muốn chiếm lợi, lúc này chính là lúc chúng nó được hưởng lợi, cỗ âm khí kia gội rửa thân thể chúng, ít nhất trong một khoảng thời gian tới, chúng nó không phải sợ hồn phi phách tán.
“Trở về đi.” Giang Dư An kéo tay Vưu Minh.
Trong chớp mắt, Giang Dư An và Vưu Minh đã xuất hiện trong phòng.
Vưu Minh: “… Chu Viễn còn đang ở trên núi.”
Giang Dư An cười: “Anh ta có thể tự mình đi về.”
Cũng không phải trẻ con, chẳng lẽ còn cần Vưu Minh nhìn chằm chằm à?
“Em đi tắm.” Cả người Vưu Minh đều không thoải mái, áo trên người đã không còn, toàn là mồ hôi và bùn đất, còn có lá cây, trên quần cũng có, cậu nhanh chóng đi vào phòng tắm cởi sạch, tắm rửa sạch sẽ.
Xong xuôi đi ra, Giang Dư An đã cởi sạch chỉ mặc quần lót nằm trên giường.
Không biết tại sao, Vưu Minh bỗng nhiên đỏ mặt.
Rõ ràng không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng phản ứng lần này của cậu còn lớn hơn những lần trước.
Vưu Minh hắng giọng, ngồi xuống giường, hỏi: “Khi nào ba quỷ vương kia trở lại? Anh có nắm chắc không?”
Giang Dư An cầm tay Vưu Minh, lòng bàn tay hai người áp sát, tay Giang Dư An to lớn lạnh lẽo, tay Vưu Minh lại khô ráo ấm áp.
“Không cần lo lắng.” Giang Dư An ngồi dậy, hôn lên môi Vưu Minh.
Vưu Minh nhắm mắt, hưởng thụ cảm xúc răng môi tương liên, cả người tê dại, cảm giác này không biết là tốt hay không tốt, chỉ biết trái tim cậu đập bình bịch trong lòng ngực đến đau đớn.
“Rất nhanh.” Giang Dư An tách ra, khẽ thì thầm: “Rất nhanh sẽ có thể ôm em.”
Vưu Minh không hiểu, hiện tại không phải đang ôm sao? Trước đó cũng ôm không biết bao nhiêu lần rồi.
Chắc vì mới đánh nhau với ba quỷ vương xong nên đầu óc Giang Dư An có chút ngốc chăng?
Hiếm thấy đêm nay Vưu Minh ngủ một giấc ngon lành, cậu nằm trong ngực Giang Dư An ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời lên cao.
Lúc tỉnh lại thì đã là buổi trưa, ánh nắng mãnh liệt nhất.
Vưu Minh kéo rèm cửa sổ ra, đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Hôm nay ba mẹ Vưu Không ở nhà, hai người đã đến Bắc Kinh tham gia hoạt động.
Trước khi đã nhắn tin cho Vưu Minh, từ sau khi sức khỏe Vưu Minh tốt lên, ba mẹ Vưu cũng không chuyện lớn chuyện nhỏ cũng lo cho cậu nữa.
Vưu Minh cảm nhận được độc lập muộn hơn người khác.
Vưu Minh rửa mặt xong xuống lầu, dì Trịnh đã chuẩn bị bữa trưa xong.
Nhìn thấy Giang Dư An và Vưu Minh cùng nhau đi xuống, dì Trịnh ngây ra trong nháy mắt.
“Dì Trịnh.” Vưu Minh lên tiếng chào hỏi, nhận ra ánh mắt của dì Trịnh, cậu giới thiệu: “Đây là bạn trai cháu, dì chưa gặp qua lần nào.”
Dì Trịnh: “…”
Kích thích này quá lớn, dì Trịnh chưa kịp lấy lại bình tĩnh, chỉ nói theo bản năng: “Ông bà chủ có biết không?”
Vưu Minh gật đầu: “Ba mẹ biết.”
Vẻ mặt dì Trịnh phức tạp, bà xem như nhìn Vưu Minh lớn lên, bà còn là người truyền thống, biết mình nên khuyên Vưu Minh quay đầu, không nên cùng với nam nhân.
Nhưng ba mẹ ruột cậu còn không ngăn cản, bà càng không có lập trường.
Cuối cùng chỉ thở dài, chào hỏi Giang Dư An: “Vậy, các cháu ăn cơm trước đi.”
Vưu Minh ngồi xuống ghế: “Dì ăn chưa?”
Dì Trịnh: “Ăn rồi, hai đứa ăn đi, dì ra ngoài mua đồ, trong nhà hết nước rửa chén rồi, dì đi mua.”
Vưu Minh: “Dì vất vả rồi.”
Dì Trịnh cười nói: “Này có gì mà vất vả? Đây là phận sự của dì, đúng rồi, ông bà chủ chuẩn bị mời thêm một bảo mẫu nữa, hôm nay có ba người muốn tới phỏng vấn.”
Vưu Minh gật đầu: “Được ạ, vừa lúc hôm nay cháu không ra ngoài.”
Hôm qua thật sự quá mệt, có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục tinh thần được.
Giang Dư An múc cho Vưu Minh chén canh, không nhiều, chỉ non nửa chén: “Uống chút canh nóng trước khi ăn cơm.”
Vưu Minh: “Không phải sau khi ăn xong mới nên uống canh à?”
Giang Dư An cười nói: “Dùng trước khi ăn cơm để báo cho thân thể biết, mới có thể hấp thu tốt hơn.”
Vưu Minh cười nói: “Được.”
Cậu thật sự càng ngày càng yêu Giang Dư An, cảm thấy điểm nào của anh cũng tốt, không có chỗ nào không tốt.
“Buổi chiều tôi muốn đi ra ngoài.” Giang Dư An gắp rau cho Vưu Minh: “Đến cõi âm một chuyến.”
Phải đi chiêu mộ quỷ mới, lần thiệt hại này nghiêm trọng hơn anh nghĩ.
Nếu lần sau ba quỷ vương kia trở lại, thì anh không chỉ phải đối mặt với ba quỷ vương, mà còn vô số ác lệ quỷ sau lưng chúng.
Tuy không nghĩ bản thân sẽ bại, nhưng hiện tại anh không chỉ có một mình, vì Vưu Minh, anh muốn đem nguy hiểm giảm xuống mức thấp nhất.
Vưu Minh nghe vậy liền nói: “Anh đi đi.”
Trong mắt cậu tràn ngập nhu tình: “Em ở nhà chờ anh.”
Hô hấp của Giang Dư An đột nhiên cứng lại, anh đưa tay nắm lấy cằm Vưu Minh, gần như là điên cuồng hôn lên, nụ hôn có thanh âm lớn chưa bao giờ có, đầu lưỡi hai người có chút đau, khoang miệng bị đầu lưỡi vô tình càn quét.
Lúc tách ra, trong mắt Vưu Minh ngập nước.
Nếu không phải nơi chốn không đúng Vưu Minh sớm đã đẩy nhã Giang Dư An.
Giang Dư An nhìn sâu vào mắt Vưu Minh: “Chờ tôi.”
Vưu Minh ngồi trên ghế cười với anh: “Em vẫn luôn ở đây.”
Tất cả lời ngon tiếng ngọt cũng không bằng một câu nói đơn giản này, Giang Dư An đột nhiên cảm thấy trong ngực có gì đó nảy lên kịch liệt.
Tuy anh đã có trái tim, nhưng chỉ như một khối thịt chết, không có nhịp đập như người bình thường.
Nhưng lúc này, anh cảm thấy trái tim mình đã sống lại.
Dì Trịnh đang ngồi trên ghế kinh hãi đến rớt cằm.
—— thế giới này quá điên cuồng, tam quan của bà đã vỡ nát.
Đợi Giang Dư An đi, Vưu Minh tự mình đi rót ly nước, nằm trên ghế dài đọc sách.
Cậu muốn thả lỏng, nên không đọc Phương thuật, mà đọc tiểu thuyết.
Tiểu thuyết là ba Vưu mua, bên ngoài bọc khăn lụa, mở khăn lụa ra là hộp, mở hộp ra mới là sách, sách vẫn còn niêm phong, cuối cùng Vưu Minh cũng hiểu tại sao những loại sách như thế này lại bán với giá cao.
Vưu Minh tưởng đây là tiểu thuyết võ hiệp, kết quả xem hồi lâu mới thấy không đúng.
Xem được một nửa, cậu xém chút ném cả sách.
Rốt cục ba Vưu có biết ông mua loại sách gì không đây?
Sách này…
Vưu Minh nhìn nội dung trong sách, nam chính và bạn gay tốt phát sinh quan hệ như thế nào.
Viết đến nóng bỏng, máu và mồ hôi giao hòa.
Vưu Minh khép lại sách.
Cậu nghĩ đến Giang Dư An, thân thể cũng có chút rung động.
Nếu Giang Dư An có thể biến thành người sớm một chút thì tốt quá.
Vưu Minh không muốn mỗi lần như vậy chỉ có một mình cậu thoải mái vui sướng.
Cậu muốn để Giang Dư An cảm thụ được loại vui sướng kia.
Lúc chết Giang Dư An mới mười sáu, vẫn còn là xử nam.
Nếu cậu gặp Giang Dư An sớm hơn thì tốt rồi.
Không đúng… Khi đó cậu mới có sáu tuổi.
Vưu Minh khẽ cười.
Vưu Minh đi WC, lúc đi ra vừa lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dì Trịnh đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình cậu.
Cậu nhớ lúc ăn trưa dì Trịnh có nói qua, chắc là người phỏng vấn tới, về phần có nhận người hay không thì phải xem phỏng vấn thế nào.
Vưu Minh không có quá nhiều yêu cầu với bảo mẫu, chỉ cần chịu khó, chú ý sạch sẽ, làm việc nhẹ nhàng là được.
Vưu Minh mở cửa.
Trước cửa là cô gái thoạt nhìn mới hơn hai mươi, tóc thắt bím, trên mặt có tàn nhan, da hơi đen, nhìn qua rất khỏe mạnh, tuy không cao nhưng thân thể rắn chắn.
Lúc nhìn thấy Vưu Minh còn không nhịn được nhìn cậu chằm chằm.
“Em, em tên là Chu Lai Đễ.” Cô gái căng thẳng nói: “Em, tới phỏng vấn.”
Vưu Minh tránh đường: “Vào đi.”
Chu Lai Đễ đi vào, lấy dép lê từ trong túi mang vào, cô rất hồi hộp.
Cô chỉ học hết tiểu học liền nghỉ, ở nhà trông em trai em gái, cô có bốn người em gái và một em trai.
Em trai lên đại học, cô bị đưa đến thành phố làm thuê, kiếm tiền chu cấp cho em trai đi học.
Nếu như có thể kiếm nhiều tiền, sau khi em trai tốt nghiệp còn có thể giúp nó mua nhà.
Nhưng cô không ngờ, đến đây là để làm bảo mẫu.
Nhà lớn như vậy, đẹp như vậy… Còn có thanh niên trước mặt này.
“Trước đây cô từng có kinh nghiệm làm việc chưa?” Vưu Minh rót cho Chu Lai Đễ ly nước trái cây.
Nước ép được ép từ trái cây tươi, dì Trịnh ép xong để trong tủ lạnh, Vưu Minh rất thích uống.
Chu Lai Đễ vội vàng nói: “Có có, trước đây có làm qua.”
Vưu Minh: “Vậy tại sao lại nghỉ?”
Chu Lai Đễ nói: “Lúc đó nhà xảy ra chút việc, ba mẹ em lớn tuổi, sức khỏe không tốt, em về nhà chăm sóc một thời gian.”
Vưu Minh nhìn Chu Lai Đễ tướng mạo phổ thông, người có tinh thần, tuy ăn mặc không được đẹp, nhưng rất sạch sẽ.
“Có yêu cầu gì về tiền lương không?” Vưu Minh hỏi.
Chu Lai Đễ nuốt nước miếng: “Lúc trước em được trả một tháng sáu ngàn.”
Tiền lương bảo mẫu dao động từ năm ngàn đến tám ngàn, nếu hơn vạn đa số là có kinh nghiệm lâu năm hoặc làm nhiều việc.
Vưu Minh cười, Chu Lai Đễ mở to mắt.
Cô chưa gặp qua ai đẹp như vậy, giống như minh tinh trên TV.
“Cô biết làm những gì?” Vưu Minh lại hỏi.
Chu Lai Đễ: “Nấu cơm làm việc nhà, em làm việc nhà tốt lắm.”
Cô vội vàng tiến cử bản thân với Vưu Minh.
Chu Lai Đễ nói mình có thể chịu cực chịu khổ, cái gì cũng làm không sợ mệt.
Vưu Minh nói Chu Lai Đễ về chờ thông báo.
Hôm nay trung tâm giới thiệu ba người tới phỏng vấn, trừ Chu Lai Đễ, hai người còn lại hơi lớn tuổi, hơn nữa Vưu Minh cảm thấy cũng không phải tốt lắm.
Đến tối, Vưu Minh gọi điện cho ba mẹ Vưu, nói rõ tình huống phỏng vấn, cuối cùng quyết định chọn Chu Lai Đễ.
Dù sao cũng còn trẻ, làm mấy công việc cần khom lưng hay ngồi xổm sẽ thuận tiện hơn người lớn tuổi.
Dì Trịnh lại không thích Chu Lai Đễ lắm.
Hôm sau Chu Lai Đễ tới, làm việc cùng dì Trịnh một ngày.
Tối đến, dì Trịnh không giấu diếm nói xấu Chu Lai Đễ trước mặt Vưu Minh.
“Vừa nhìn đã biết là người không an phận.” Dì Trịnh nghiêm túc nói với Vưu Minh: “Vẫn nên tìm người lớn tuổi ấy.”
Vưu Minh nghĩ chắc vì là người mới nên dì Trịnh không có cảm giác an toàn: “Chỉ cần chịu khó là được, hôm nay cô ấy làm tốt mà.”
Dì Trịnh không ủng hộ: ‘Tiểu Minh a, cháu là nam nên không nhìn ra được đó thôi.”
Vưu Minh chỉ đành nói: “Vậy chúng ta quan sát thêm một thời gian, nếu cô ấy làm không được, thì đổi người khác, được không?”
Dì Trịnh thoạt nhìn dễ chịu hơn nhiều: “Được, để dì xem cô ta có thể diễn bao lâu.”
Chu Lai Đễ xác thật là người chịu khó, dì Trịnh nghẹn một hơn, Vưu Minh không biết làm thế nào, vì hai người như tranh đua mà dọn dẹp hết trong ngoài một lần.
Ban đêm, lúc Giang Dư An trở lại, Vưu Minh bất đắc dĩ nói ra chuyện này.
“Chi bằng đổi người khác đi thôi.” So với người mới, tất nhiên Vưu Minh nghiêng về dì Trịnh nhiều hơn: “Trả cô ấy thêm một tháng lương.”
Giang Dư An lại nói: “Trước đừng đổi.”
Vưu Minh không hiểu: “Tại sao?”
Mỗi ngày trong nhà đều dọn đến sạch sẽ bóng loáng, sáng sớm chuyển gia cụ ra, trưa lại chuyển về, hai người đó không biết mệt Vưu Minh lại mệt, hai người phụ nữ khiêng đồ, cậu có thể trơ mắt nhìn mà không giúp à?
Kết quả biến thành sáng nào Vưu Minh cũng phải tham gia dọn dẹp.
Cậu vốn muốn nghỉ ngơi nhàn nhã mấy ngày.
Giang Dư An cười nói: “Dì Trịnh lớn tuổi, mắt nhìn người tốt hơn em.”
Vưu Minh: “Có ý gì?”
Giang Dư An cười nói: “Tinh thần tốt như vậy? Tới làm chút chuyện khác đi.”
Nói xong, Giang Dư An liền đè Vưu Minh xuống giường.
Vưu Minh còn chưa kịp hỏi kỹ, đã bị cuốn vào vòng xoáy vui sướng.
Gần đây cậu và Giang Dư An không thân mật, cậu cũng rất nhớ anh, cho nên nhiệt tình hơn mọi khi, hai tay nắm chặt vai Giang Dư An, ý loạn thần mê.
Chờ hết thảy bình ổn lại, Giang Dư An mới ôm Vưu Minh cả người toàn là mồ hôi vào lòng, nói: “Thời gian này tôi bận chút việc.”
“Có thể ban đêm cũng không về được.”
Vưu Minh rất săn sóc lý giải: “Em biết, anh cứ làm việc của mình đi, việc ở cõi âm em không giúp anh được gì, duy nhất có thể làm chính là không thêm phiền cho anh.”
“Nhưng khi nào ba bên quỷ vương trở lại, anh nhất định phải mang em theo.”
Giang Dư An: “Rất nguy hiểm, “
Vưu Minh kiên định: “Em không sợ.”
Chỉ cần Giang Dư An ở, cậu không sợ gì cả.
Cho dù là địa phủ, cậu cũng dám xông vào.
Bỗng nhiên cậu có thể hiểu, vì sao Bạch bương tử lại dám xông vào địa phủ vì Hứa Tiên.
Yêu một người có thể mang đến dũng khí vô hạn, không thèm quan tâm quá khứ, cũng chẳng cần để ý đến tương lai.
Giang Dư An ôm eo Vưu Minh, động tình nói: “Lại tới lần nữa.”
Vưu Minh cười, tai cậu kề sát vào ngực Giang Dư An, vẫn chưa có nhịp tim đập.
Nhưng cậu biết, ở đó có trái tim.
Cậu sẽ nỗ lực làm trái tim kia đập trở lại, để Giang Dư An chân chính trở thành người.
Mồ hôi rơi xuống mắt Vưu Minh, Vưu Minh nhắm hai mắt, đem tất cả giao cho Giang Dư An.
Giang Dư An hôn lên trán, lên chóp mũi, lên môi Vưu Minh.
Môi cậu mềm mại đến khó tin.
Trong thoáng chốc, Giang Dư An muốn nuốt Vưu Minh vào bụng.
Ăn thịt cậu, tham lam tàn nhẫn cắn nát từng tấc da tấc thịt cậu, đến xương tủy cũng không chừa.
Một phần một chút cũng không để lại cho kẻ khác dòm ngó.