Dù số lượng hồ ly mặt người đông, nhưng không khó đối phó, chỉ là tốn thời gian.
Vưu Minh thở dốc, mặc dù có đám Chu Viễn hỗ trợ, nhưng hồ ly mặt người đông như vậy cũng khiến cậu sứt đầu mẻ trán.
“Đánh không lùi.
” Chu Viễn cắn răng nói: “Chỉ có thể giết.
”
Vưu Minh điều chỉnh hô hấp: “Cho chúng nó cơ hội rút đi.
”
Cho cơ hội còn muốn nhào đến, vậy chỉ có thể hạ sát thủ.
Hồ ly mặt người có linh trí, hồ ly là loại động vật dễ dàng mở linh trí nhất trong các loại động vật, không phân cao thấp với chồn hôi.
Phát hiện không chiếm được chỗ tốt, phần lớn hồ ly mặt người đều lựa chọn rút lui.
Chỉ còn số ít quyết ở lại muốn cắn nát tảng mỡ dày này.
Đây là lần thứ hai Vưu Minh hối hận không mang theo dao mổ heo.
Vưu Minh cả người phát sáng, thủ hỏa lan tràn, đốt hồ ly mặt người thành tro bụi.
Ngọn lửa màu xanh lam nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
“Thủ hỏa?” Sắc mặt Chu Viễn đại biến.
Vưu Minh gật đầu, nói: “Nhưng khác cái của anh, chắc do năng lực của tôi chưa đủ.
”
Chu Viễn không biết trong lòng mình là tư vị gì, chỉ cảm thấy khó thở, hắn học rất lâu mới có thủ hỏa như ngày hôm nay, nhưng từ lần đầu thấy Vưu Minh, Vưu Minh không hề có thủ hỏa.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên Vưu Minh không cần tới một năm đã học được thủ hỏa.
Người và người quả thật khác nhau.
Có vài người phí hết tâm tư, cũng không bằng người khác hạ bút thành văn.
Tiểu Phượng chỉ ăn được quỷ, không thể ăn đám hồ ly mặt người này, ả bay tới bên cạnh Vưu Minh, cùng Vân Đồng một trái một phải.
Vân Đồng nhìn Vưu Minh, sắc mặt cũng thay đổi.
Nó cho rằng Vưu Minh nhất định sẽ kéo chân sau lão đại, hiện tại lại thấy mừng vì Tiểu Phượng đã quyết định đưa Vưu Minh đến.
Nói không chừng còn có thể nhanh chóng kết thúc trận tranh đấu này.
Vân Đồng hếch mũi, chỉ cần lão đại thắng, thì sẽ có thể sai khiến ba tên quỷ vương kia, đến lúc đó quỷ đế trong truyền thuyết sẽ thật sự xuất hiện.
Quỷ đế xuất hiện lần cuối đã là mấy ngàn năm trước.
Vân Đồng kích động nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm lão đại.
”
Vưu Minh nhìn về một hướng, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút.
”
Trong ngọn núi này, chắc chắn không chỉ có hồ ly mặt người mà thôi.
Đám người Vưu Minh đi giữa núi rừng, âm phòng gào thét, yêu ma quỷ quái đang không ngừng tranh đấu, tâm trạng của Vưu Minh bị âm phong ảnh hưởng, hỏa khí dâng lên.
Chu Viễn thì vừa đi vừa niệm thanh tâm chú, cả đường Vưu Minh luôn cau mày, lúc bước qua bụi cỏ, có côn trùng nhảy lên ống quần Vưu Minh, lại nhanh chóng rơi xuống đất nhảy đi.
Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, rõ ràng vẫn là ánh trăng sáng, ánh sáng lại không giống bình thường, không nhu hòa yên ả như mọi khi, mà là màu tím nhạt yêu dạ, trên thân cậy loang lổ hình ảnh ngược giương nanh múa vuốt.
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy ánh trăng nổi bật trên bầu trời đêm một cách lạ lùng.
“Ầm!”
Dưới chân Vưu Minh run lên, không tự chủ được lui về sau.
Chu Viễn cũng không khá hơn là bao, hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tiến về phía trước.
Xuyên qua bụi cỏ, Vưu Minh rốt cục nhìn thấy Giang Dư An.
Giang Dư An mặc võ phục rộng lớn cậu từng nhìn thấy, lộ ra lồng ngực rắn chắc, trên ngực có hoa văn màu đen dữ tợn kéo dài khuất dưới lớp quần áo.
Hai mắt Giang Dư An đen ám, không có tròng trắng, như hồ sâu không đáy, chân không mang giày, lơ lửng trên không trung, tóc được vén ngược ra sau, lộ ra vầng trán cùng hai mắt sắc bén.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An không chớp mắt.
Vô số lệ quỷ, ác quỷ, hai mắt đỏ ngầu đứng sau lưng Giang Dư An.
Vân Đồng cùng Tiểu Phượng nhìn nhau, bay đến nhập bọn.
Trước mặt Giang Dư An, chính là ba bên quỷ vương.
Vưu Minh nhận ra một trong số đó là kẻ đã từng bị Giang Dư An chém rơi đầu, nó vẫn cầm rìu như lần trước, mặc áo giáp màu đen, thân hình nhỏ hơn so với lần trước một vòng.
Phía sau ba bên quỷ vương cũng là vô số lệ quỷ ác quỷ không thể đếm xuể.
Hai quỷ vương khác cũng là thân hình khổng là, mặt xanh nanh vàng, gần như không giống con người, mà giống quỷ thần trong tranh cổ xưa, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng khiến người sợ hãi.
So sánh với ba bên đó, Giang Dư An thoạt nhìn quá nhỏ bé, lần đầu nhìn qua sẽ không ai chú ý tới.
“Chúng ta đi qua?” Chu Viễn hỏi nhỏ.
Vưu Minh lắc đầu, chau mày, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: “Trước tiên đừng qua, nếu Giang Dư An có thể đối phó thì chúng ta đi qua chính là làm vướng tay chân, anh ấy còn phải bảo vệ chúng ta.
Nếu anh ấy không đối phó được thì chúng ta lại đi qua giúp một tay.
”
Chu Viễn sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có khả năng đi giúp quỷ một tay, tư vị này mới mẻ cực kỳ, nhưng hắn thế mà lại không cảm thấy khó chịu.
Giống như trong lòng đã buông xuống thứ gì đó, cả người thoải mái vô cùng.
Không biết là ai ra tay trước, Vưu Minh chỉ nhìn thấy Giang Dư An lấy ra trường đao màu đen từ trong hư không, quanh thân trường đao không có hoa văn, cùng lúc đó, một ngọn lửa đỏ sậm bùng lên, Giang Dư An biến mất tại chỗ.
Ba quỷ vương khác cũng biến mất.
Quỷ Vương thống lĩnh bầy quỷ rốt cục đấu thành một đoàn.
“Ở kia.
” Vưu Minh ngẩng đầu nhìn trời.
Chu Viễn ngẩng đầu, dưới ánh trăng màu tím nhạt, Giang Dư An lấy một địch ba, hai người chỉ nghe được tiếng binh khí va chạm nổ vang, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa màu đỏ sậm.
Dù sao cũng là ba quỷ vương, cho dù Giang Dư An có thể lấy một địch ba, nhưng thủ hạ của ba quỷ vương khác nhiều hơn bên Giang Dư An rất nhiều.
Huống chi bọn chúng ở dương gian lâu hơn, ác quỷ dưới trướng tất nhiên lợi hại hơn thủ hạ của Giang Dư An.
Đây chính là chỗ tốt của thời gian, nếu như Giang Dư An có thời gian, Vưu Minh tin rằng thủ hạ của Giang Dư An sẽ càng nhiều hơn ba quỷ vương kia.
Cho dù bọn Vân Đồng lợi hại đến đâu, đối mặt với ác quỷ số lượng khổng lồ thực lực không kém, thì cũng sẽ gian nan.
Vưu Minh lấy huyết châu ra.
Huyết châu này có thể triệu hoán vạn quỷ.
Chu Viễn nhìn hạt châu dới ánh trăng tỏa ra ánh đỏ cùng cực, kinh ngạc không ngậm được miệng, sát khí từ hạt châu phả vào mặt, cho dù là Chu Viễn cũng sinh ra một nỗi sợ hãi từ nội tâm.
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, muốn nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc này.
Vưu Minh không có biểu cảm, thoạt nhìn cực kỳ trấn định, trấn định đến cực hạn, làm Chu Viễn sợ hãi trong lòng.
“Vưu Minh?” Chu Viễn kêu tên Vưu Minh.
Vưu Minh không phản ứng, mắt điếc tai ngơ.
Chu Viễn đưa tay muốn bắt lấy tay Vưu Minh, nhưng Vưu Minh đã giơ tay lên, huyết châu từ lòng bàn tay cậu bay lên, chậm rãi dừng trên không trung.
Vưu Minh lẩm bẩm.
Theo chú ngữ Vưu Minh niệm ra, huyết châu phát sáng, gần như chiếu sáng cả một vùng.
Vưu Minh càng niệm, đôi mắt càng hồng, hai mắt chảy ra huyết lệ, huyết lệ đều bị huyết châu hút lấy.
Càng hấp thu huyết lệ, ánh sáng từ huyết châu càng thịnh.
Chu Viễn lui về sau, giờ khắc này Vưu Minh xa lạ tựa như trở thành một người khác.
Giống như trước mặt hắn không phải con người, mà là quái vật bước ra từ trong bóng tối.
Một trận gió lốc đen thổi đến, sau lưng Vưu Minh bỗng chốc xuất hiện vô số cặp mát đỏ như máu, giống y đúc hai mắt hiện tại của Vưu Minh.
Lít nha lít nhít, vô cùng vô tận.
Áo của Vưu Minh không biết đã biến mất từ lúc nào, da của cậu rất trắng, đặc biệt nổi bật trong đêm tối.
Trắng đến yêu dã.
Vưu Minh vươn tay, chỉ vào ba quỷ vương, há miệng nói: “Đi.
”
Vạn quỷ phát ra tiếng rít, quỷ ảnh lao nhanh như mãnh hổ xuống núi.
Dù không đụng chạm gì đến quỷ ảnh, Chu Viễn vẫn bị xung kích đến không thể đứng thằn.
“Vưu Minh…” Chu Viễn lẩm bẩm.
Vưu Minh quay đầu nhìn về phía Chu Viễn, hai mắt cậu đỏ như máu, không có bất kỳ tình cảm gì.
Chu Viễn: “Vưu Minh!”
Tiếng quát lớn này làm Vưu Minh nhắm mắt lại.
Đầu cậu đau như muốn nứt ra.
Vưu Minh chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu thở dốc không ngừng.
Tay Vân Đồng bị hai lệ quỷ bám lấy, chúng há to miệng, lộ răng nanh sắc nhọn, tàn nhẫn táp Vân Đồng.
Vẻ mặt Vân Đồng dữ tợn, mắt như muốn nứt ra.
Đột nhiên ——
Hai bàn tay to từ đâu xuất hiện đánh tan hai lệ quỷ.
Vân Đồng tưởng là Tiểu Phượng hoặc là đồng bọn, nó quay đâu nhìn lại, đập vào mắt là một cặp mắt đỏ như máu.
Quỷ ảnh to lớn như một ngọn núi nhỏ, khắp người lồi lõm u thịt, nhìn kỹ sẽ phát hiện mỗi u thịt chính là một mặt người, từng cái đều đang gào khóc.
Đây là… Cái gì?
Vì sao lại giúp nó?
Vân Đồng còn chưa kịp nghĩ ra, quỷ ảnh to lớn đã chộp lấy lệ quỷ bên cạnh, đưa tới trước ngực mình, đầu quỷ đang gào thét tuyệt vọng lập tức dùng răng hung ác cắn xé lệ quỷ, từng chút nuốt xuống không chừa lại dấu vết.
Đám đầu quỷ khác gào khóc càng thêm thảm thiết.
Tựa như vì không được ăn lệ quỷ mà bi thương.
Vân Đồng nhìn quanh bốn phía, phát hiện đám quỷ ảnh xa lạ như từ trên trời giáng xuống, cực kỳ hung hãn, kỳ quái nhất chính là, chúng nó chỉ tấn công quỷ của ba quỷ vương kia, không hề động thủ với bên Giang Dư An.
Đây là lão đại tìm tới?
Vân Đồng nhảy về sau, nắm lấy lệ quỷ đang nhào tới, nó há to miệng như rắn nuốt trọn lệ quỷ kia xuống bụng.
Vưu Minh được Chu Viễn đỡ, lúc mở mắt lần nữa đã khôi phục như thường.
Chu Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm tôi sợ muốn chết.
”
Vưu Minh gian nan cười: “So với tượng tượng của tôi thì vất vả hơn một chút.
”
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn lên trời, Giang Dư An chống đỡ công kích của ba quỷ vương, gió lạnh vù vù, thổi bay vạt áo anh.
Vưu Minh sờ cánh tay, áo của cậu không còn, lúc này cảm thấy hơi lạnh.
“Cậu mặc áo vào trước đi.
” Chu Viễn cởi áo khoác ngoài đưa cho Vưu Minh, bản thân thì mặc áo ngắn tay bên trong.
Vưu Minh không từ chối: “Cám ơn.
”
Chu Viễn: “Không cần khách khí với tôi… Giang Dư An quá lắm chỉ giữ được thế hòa.
”
“Nếu như cứ kéo dài như vậy, Giang Dư An chỉ có một, không thể trụ được ba.
”
Chu Viễn ung dung nói: “Chúng ta nên giúp anh ta như thế nào?”
Vưu Minh đỡ thân cây ngồi xuống, cậu dựa lưng vào thân cây, nhẹ giọng nói: “Giang Dư An sẽ không thua.
”
Chu Viễn: “Anh ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một, không thể địch lại ba quỷ vương.
”
Vưu Minh ngữ khí kiên định: “Anh ấy sẽ không thua.
”
Chu Viễn không nhịn được hỏi: “Sao cậu lại tự tin về anh ta như vậy?”
“Bởi vì có tôi ở đây.
” Vưu Minh cười với Chu Viễn.
Môi Vưu Minh trắng bệch, hai mắt lại phá lệ có thần, như phát sáng trong đêm tối.