Trả lại Lão Công Ôn Nhu trước đây cho Tôi

Chương 6: Không bài xích với cậu


1 năm

trướctiếp

Ăn xong. Âu Khiết Hàn giành phần rửa bát về mình. Vu Tử Ân thấy hắn rửa xong thì gọi hắn lại nói chuyện. "Anh bị chấn thương ở đầu nên sẽ tạm thời mất trí nhớ" nói rồi cậu đẩy một tập tài liệu cho Âu Khiết Hàn "Trong đây là một chút về sơ yếu lí lịch của anh. Ngoài chúng ra tôi không đào sâu vào trong nên anh yên tâm"


Trong hồ sơ có tên Âu Khiết Hàn , năm nay hắn 24 tuổi, nghề nghiệp kinh doanh, nơi ở hiện tại ở thành phố S. Đợi hắn đọc xong, cậu mới nói tiếp "Tôi đoán đám người hôm qua có lẽ là kẻ thù trên thương trường, cũng có thể là thuộc hạ trong nhà của anh".


Vu Tử Ân  cười khẩy một cái "Ha chắc là muốn khử anh để tranh giành tài sản đây mà" nói rồi cậu ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt. Ngũ quan sắc sảo, sống mũi thẳng tắp.



Hốc mắt sâu hút, đôi con ngươi đen nhánh. Rõ ràng mất trí nhớ rồi, khuôn mặt của người đàn ông trước mắt đầy mê man, nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy sâu trong đôi mắt ấy vẫn chất chứa rất nhiều bí ẩn. Như một con sói đói đang chờ được giải thoát, nó khiến cho cậu cảm thấy ớn lạnh.



Đang trầm ngâm, Vu Tử Ân nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông trước mặt: "Tôi có thể ở tạm nhà cậu được không?" nói rồi sợ cậu từ chối hắn vội bổ sung thêm:

"Tôi có thể làm việc nhà cho cậu, sẽ tìm việc làm. Không để cậu cảm thấy gánh nặng".


Giọng nói của Âu Khiết Hàn từ tốn, nhẹ nhàng. Trên mặt đầy vẻ lo lắng mà nhìn cậu. Thật sự người đàn ông trước mặt quá đẹp, Vu Tử Ân có chút mất hồn mà nhìn hắn một lúc "Được, tôi là người cứu anh không lẽ giờ để anh đi. Khác nào đẩy anh vào chỗ chết". Nói rồi cậu đứng lên đi đến bên cạnh hắn "Tôi có một công việc cho anh rất an toàn. Anh ok không ?"

Hắn gật đầu nhẹ. Vu Tử Ân phì cười rồi nắm lấy tay hắn kéo đi, Âu Khiết Hàn có chút bất ngờ, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình.


Bàn tay ấy rất đẹp, các khớp ngón tay trắng nõn, móng tay được cắt sửa gọn gàng, dưới ánh nắng từ ban công rọi vào lộ ra một chút hồng nhạt. Hắn mất trí nhớ nhưng bản năng của Âu Khiết Hàn cho hắn biết, hắn không thích tiếp xúc da thịt với người khác , thế nhưng hắn không bài xích với Vu Tử Ân.



Ra khỏi con hẻm sầm uất, Vu Tử Ân bắt một chiếc xe taxi. Bên ngoài con hẻm là một thành phố sa hoa và lọng lẫy, nhưng đối với Âu Khiết Hàn nó thật sự lạ lẫm, luôn mang lại cho hắn cảm giác lo lắng.



Suốt quảng đường đi, hắn không hề buông tay cậu ra, thậm chí còn nắm chặt hơn, trong lòng thấp thỏm len lén nhìn cậu rồi lại nhìn ra cửa sổ xe. Dường như Vu Tử Ân cũng nhận ra nỗi bận tâm của hắn, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn.


"Đừng lo lắng có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ anh".


Vu Tử Ân năm nay chỉ mới tròn 18 tuổi, vẫn chưa thật sự trưởng thành hết. Giọng nói trong trẻo lại nhẹ nhàng như một đứa trẻ hứa với thanh mai trúc mã của mình rằng:"Sau này tớ sẽ lấy cậu" không hề có trọng lượng, nhưng trong lòng hắn lại ngứa ngáy không thôi, có một cảm giác muốn ôm cậu mãnh liệt.


 Đến trước một con hẻm, Vu Tử Ân xin bác tài xế cho hai người xuống. Đi vào trong con hẻm, nhìn có vẻ hơi tồi tàn, thế nhưng Âu Khiết Hàn không ngờ đi sâu vào trong lại có một cái quán bar rất lớn, có lẽ giờ vẫn còn là ban ngày nên nhìn có chút vắng. Vu Tử Ân dẫn hắn đi thẳng vào bên trong. Vừa vào đã gặp một cậu thiếu niên đầu tóc vàng hoe,  đeo cả khuyên tai hình chữ thập, nhìn có vẻ hư hỏng, nhưng cậu ta lại bận đồ ngủ hình con gấu màu xanh lá nhạt, nhìn chả liên quan gì đến nhau, đứng cạnh quầy phục vụ nói gì đó. 

________
Tác giả có lời muốn nói: Lưa ý truyện phi logic, vui lòng không mang não vào khi đọc truyện, mọi thứ điều là hư cấu. Xin cảm ơn đã ủng hộ và hãy tiếp tục ủng hộ truyện nhé ♡




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp