Trả lại Lão Công Ôn Nhu trước đây cho Tôi

Chương 5: Thật ấm áp


1 năm

trướctiếp

Hôm sau:

Vu Tử Ân "Em điều tra mức độ 3 của người tên Âu Khiết Hàn giúp anh " đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút trẻ con "Là ai thế? Em nhớ chúng ta được nghỉ một tuần mà"

"À em biết rồi, anh đang muốn tán tỉnh ai, có đúng không, khì khì"

 Vu Tử Ân: "Lục Bảo, em có phải rất ngứa đòn rồi không?" câu nói của Vu Tử Ân giả giả thật thật, làm cho Lục Bảo cảm thấy lạnh cả sống lưng "Không không em đi liền đây ạ" nói rồi cúp máy ngay, cứ như bị ai rượt.


Nghe điện thoại xong, Vu Tử Ân xoay người đi vào trong thì nhìn thấy Âu Khiết Hàn không biết đã tỉnh từ lúc nào, khuôn mặt hắn vẫn còn rất mê man, cậu cất bước đi đến cạnh giường đặt tay lên trán hắn: "Ừm hạ sốt rồi" vì đứng bên ngoài ban công một lúc, tay Vu Tử Ân khá lạnh, khi đặt tay lên trán Âu Khiết Hàn khiến hắn bất giác run lên, rồi quay sang nhìn cậu. Vu Tử Ân nhìn mặt còn mơ ngủ của Âu Khiết Hàn phì cười:

 
"Anh đói chưa? Tôi nấu cho anh chút cháo nhé" 


Mặt trời vừa mới mọc, từng tia nắng nhẹ nhàng đặt trên má cậu, cả người cậu như mang theo ngàn ánh hào quang, cộng thêm nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền, làm cho thiếu niên trước mặt Âu Khiết Hàn như một bức tranh đầy màu sắc.


Âu Khiết Hàn cảm thấy tim mình dường như có chút đập loạn, thầm nghĩ: 


Có chút mê người


Vu Tử Ân thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đến khi về thì cũng chỉ ăn sơ sài như mì gói hay đồ ăn nhanh, nên tủ lạnh của cậu cũng không có gì ngoài đào và vài quả trứng. Âu Khiết Hàn nhìn thấy những món đồ trong tủ lạnh điều liên quan đến đào. Kẹo đào, thạch đào, đào tươi...nhiều nhất là đào ngâm và một hủ lớn đựng trà đào.



 Vu Tử Ân nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Âu Khiết Hàn, bất đắc dĩ cười "Đó giờ cũng chỉ có đào là tôi ăn mãi không ngán thôi, ngược lại càng ăn lại càng thích a~" vừa nói vừa chẹp miệng


Mới nói một tí lại thèm rồi.


 Cậu lấy hai quả trứng gà ra, rồi đi đến thùng gạo múc một lon, sau khi vo kĩ cậu đổ nước vào để nấu cháo, khi thấy gạo đã nở ra, cậu đập hai quả trứng gà vào, rồi bắt đầu nêm nếm. Món ăn tuy đơn giản nhưng không thiếu chất, lại rất dễ ăn đối với người bệnh như Âu Khiết Hàn, đặc biệt là cậu cũng không còn nguyên liệu để nấu món khác.


Cháo cũng nấu gần xong, mùi thơm bay khắp phòng làm cho Âu Khiết Hàn không kiềm được mà nuốt nước miếng.


 Vu Tử Ân thấy cứ hắn đứng ngẩn ra không chịu ngồi vào bàn liền hỏi hắn "Anh không muốn ăn à, tôi bây giờ cũng không còn đồ nấu món khác cho anh đâu" Âu Khiết Hàn lắt đầu rồi ngồi vào bàn.


Nhờ có trứng nên cháo có một màu vàng, thêm một chút hành được cắt lên làm tô cháo trở nên bắt mắt hơn, Âu Khiết Hàn không nhịn được nữa mà mút một muỗng ăn thử, cháo vừa đưa vào miệng lập tức tan ra, một chút beo béo của trứng hòa với mùi thơm của hành, tuy Vu Tử Ân nêm nếm đại cũng không thử nhưng lại rất vừa ăn, hắn ngước mắt lên nhìn cậu "Ngon lắm".



 Vu Tử Ân không nghĩ mình nấu đại như vậy cũng được khen ngon, chắc hẳn là đói lắm rồi  "Ăn từ từ thôi còn nhiều lắm". Hai người vừa quen biết nhau chỉ mới một ngày, nhưng ngồi cùng một bàn ăn lại rất hài hòa.


Âu Khiết Hàn không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy ấm áp như thế.
_________.....________

Moon: Góc giải thích
Có 3 mức độ điều tra: Để phục vụ cho công việc  của Ân 
+Mức độ 3 là thấp nhất như kiểu sơ yếu lí lịch bình thường có tên họ, tuổi tác, công việc hiện tại.      
+Mức độ 2: Sâu hơn một chút,sẽ có thêm sơ yếu lí lịch của gia đình đối tượng.
+Mức độ 1: Điều tra một cách triệt để chỉ cần là liên quan đến đối tượng sẽ được điều tra kĩ càng, không bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ. 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp