Trả lại Lão Công Ôn Nhu trước đây cho Tôi

Chương 3: Ác Mộng


1 năm

trướctiếp

Khi Vu Tử Ân quay lại, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống "Anh tên là Âu Khiết Hàn à, tôi nghe bọn họ gọi anh như thế. Nhà anh ở đâu? Để ngày mai tôi đưa anh về" đợi mãi không nghe hắn trả lời cậu quay qua nhìn hắn khuôn mặt Âu Khiết Hàn đầy mờ mịt như phủ một tầng sương mù, Vu Tử Ân chợt nhận ra gì đó " Đừng nói với tôi là anh mất trí nhớ rồi nhé ?"

Âu Khiết Hàn không thèm để ý đến cậu, cố gắng nhớ xem mình là ai, nhà ở đâu nhưng càng nhớ càng phản tác dụng làm đầu hắn đau đớn đến ngất đi.


 Một lúc sau ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa Vu Tử Ân vội ra mở cửa "Làm phiền cậu rồi Trình Tú" từ ngoài cửa xuất hiện khuôn mặt của cậu thiếu niên, tuy tuổi còn trẻ nhưng tính cách lại trầm ổn bên miệng có một chiếc nốt ruồi bé làm cho khuôn mặt của Trình Tú thêm xinh đẹp, sắc sảo "Không sao, vốn dĩ em ở trong đội là để xử lí vết thương cho mọi người mà"


Vu Tử Ân cười ngượng rồi nói "Không, anh muốn nhờ em xử lí cho một người" Trình Tú không nói gì thêm, cậu xách balo của mình rồi đi vào nhà.


Khi đến cạnh giường nhìn thấy người đàn ông trên giường, khiến cho Trình Tú ngẩn ra một lúc rồi ngước mắt lên nhìn Vu Tử Ân "Nếu là anh trai em, nhìn thấy anh đưa một người đàn ông khác về, chắc sẽ chọc anh không chỗ trốn rồi, hôm nay anh muốn làm anh hùng cũng là vì cái giá trị nhan sắc quá cao này đi "


Vu Tử Ân cười bất đắc dĩ nói "Haizz, đâu trách anh được, do người đàn ông này quá đẹp nha~". Trình Tú vốn đã quen với tính mê trai của Vu Tử Ân, nhưng không ngờ hôm nay cậu sẽ đưa cả người về nhà.


 Một lúc sau Trình Tú mới mở lời "Do bị đánh một cú chí mạng dẫn đến chấn thương nên sẽ tạm thời mất trí nhớ, em đã xử lí vết thương xong rồi vài ngày sẽ ổn thôi. Anh đừng ép anh ấy nhớ sẽ gây phản tác dụng, cứ từ từ thôi. Còn nữa có vẻ anh ấy sẽ phát sốt trong đêm nay, em đã kê thuốc sẵn rồi, anh nhớ để anh ấy uống nếu không ngày mai sẽ sốt cao" nói xong Trình Tú dọn dẹp đồ đạc.

Trước khi về cậu quay lại nhìn Vu Tử Ân "Còn mấy vụ con nợ nhỏ thôi với cả tạm thời  Bà Chủ chưa cần đến chúng ta, anh cứ nghỉ ngơi rồi chăm bạn trai của mình đi" Vu Tử Ân giật mình định giải thích thì Trình Tú đã xoay người rời đi, cậu chỉ đành thở dài đống cửa rồi đi đến bên cạnh giường.


 Vu Tử Ân nhìn người đàn ông đang nằm mê man trên giường, không biết phải làm sao gọi dậy " Chậc, thôi đợi đêm nay nếu phát sốt thì gọi dậy cũng không muộn" 



_______
Nữa đêm, Âu Khiết Hàn gặp ác mộng.


 Tại 1 căn nhà hoang, có một người phụ nữ ăn bận sang trọng, quý phái đang ngồi trên ghế, sau lưng là hai tên vệ sĩ cùng với hai gã đàn ông nhìn rất bần hèn, khuôn mặt xấu xí, trên người toàn mùi rượu.


Lãnh Băng Nhi ngồi trên ghế nhìn người phụ nữ đang chật vật dưới đất mà nói"Gan lắm dám dan díu với chồng tôi, giờ đem cả con về đây"."Cô nghĩ được đặt chân vào đây thì cô sẽ dớt dát được chút tài sản sao?"


Bạch Niệm vừa bị chấn nước cả người lạnh đến phát run mà nói "Tôi thật sự không biết ông ấy đã có gia đình, ông ấy nói với tôi là ông ấy bận lo sự nghiệp đến giờ chưa lập gia đình, đến khi tôi nói với ông ấy rằng tôi đã có thai rồi thì ông ấy mới nói sự thật với tôi" giờ đây cô không còn cảm giác lạnh nữa mà là cảm giác đau đớn vì bị lừa dối "Tôi thật sự không cần gì cả, ông ấy nói tôi không chấp nhận ông ấy, nhưng Âu Khiết Hàn là con của ông ấy hãy để cho thằng bé có một gia đình đầy đủ".


Lãnh Băng Nhi thờ ơ "Cô tưởng tôi tin à, với cái nhan sắc hồ ly tinh như cô có mà đi quyến rũ người ta" sau đó cô ta quay sang sau lưng "Tới hai ông rồi đấy, sài thỏa thích đi". Hai người đàn kia nghe xong đôi mắt sáng lên nỡ một nụ cười d.â.m đãng "Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ sài thật tốt" Bạch Niệm có dự đoán xấu cô khóc dữ dội hơn  "Lãnh Băng Nhi tôi xin cô thả mẹ con tôi ra đi, chúng tôi hứa sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, tôi xin cô". Lãnh Băng Nhi nhìn hai gã đàn ông "Nhanh chân nhanh tay lên".


Âu Khiết Hàn nãy giờ bị người vệ sĩ bịt miệng lại, hắn nhìn thấy hai người đàn ông xấu xí đang đến gần mẹ mình, hắn ngay lập tức cắn lấy tay người vệ sĩ "Mẹ, mẹ ơi, mấy người định làm gì mẹ tôi, tránh xa mẹ tôi ra" Bạch Niệm vốn định buông xuôi nghe tiếng con trai, cô gào lên "Âu Khiết Hàn con nhắm mắt lại, nhắm mắt lại không được mở ra, có chuyện gì cũng không được mở mắt ra".


 Lãnh Băng Nhi liếc nhìn Âu Khiết Hàn, nở một nụ cười đáng sợ nói "Mày thử nhắm mắt lại xem tao sẽ đem mẹ mày đi chấn nước" nói rồi bà ta hối thúc hai gã đàn ông nhanh làm chuyện của mình.


 Hai người đàn ông cười khì khì rồi đi tới chỗ Bạch Niệm, tuy cô đã có một đứa con trai nhưng cũng không làm cô xấu đi, vẻ mặt thanh thuần làn da trắng mướt, mịn màng. Hai đàn ông trực tiếp xé toạc đi áo của cô. Bạch Niệm sợ hãi gào lên "Tránh xa tôi ra, tránh ra" nhưng dù cô có gào bao nhiêu cũng vô dụng.


Âu Khiết Hàn cứ thế mà chứng kiến mẹ mình bị cưỡng bức, còn hắn vốn chỉ là một thằng nhóc mới 9 tuổi thì làm được gì, hắn chỉ có thể gào thét trong vô vọng. Âu Khiết Hàn tuyệt vọng  thét lên  "MẸ" 


___________
Tác giả có lời muốn nói: Vậy là hé lộ một chút nguyên nhân để khiến cho Âu Khiết Hàn của sau này trở nên vặn vẹo và máu lạnh rồi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp