Bạch Vấn Hạ hồn nhiên không biết trong lòng Hướng Húc Nghiêu đang suy nghĩ cái gì, hai người hướng tới căn phòng phía trước đi đến.
Cậu không quên hình tượng của mình, dò hỏi đối phương về tin tức của Nhan Giang Lâm, còn thể hiện bộ dáng rất sốt ruột rất quan tâm.
“Nhan Giang Lâm? Chúng tôi không gặp mặt trực tiếp, nhưng có nghe được tin tức của anh ấy.” Hướng Húc Nghiêu vẫn đang rất tiếc, nếu ôm được đùi của Nhan Giang Lâm thì cậu ta sẽ thê thảm như vầy sao, mở miệng nói: “Lúc ấy sau khi tôi tiến vào lối đi ngầm này rất nhanh đã bị bắt lấy, cùng nhau bị bắt rồi bị xếp đến chỗ quái vật, ở vùng phụ cận đại điện, thời điểm tôi tới hình như đúng lúc anh ấy đã cướp được thánh vật chạy đi, khiến cho xung quanh cực kỳ hỗn loạn.”
“Thì ra là thế.” Bạch Vấn Hạ gật gật đầu, cảm thấy quả nhiên thực lực của Nhan Giang Lâm không tồi, lúc này cậu tuyệt đối không thể thật sự tìm được anh ấy!
“Nơi này là phòng đặt thánh vật.” Tay Hướng Húc Nghiêu đã đặt ở trên cửa lớn, cảm thấy chính mình vẫn nên tranh thủ sự tin tưởng của Bạch Vấn Hạ ngay từ đầu, liền đúng sự thật nói ra một ít tin tức mình biết được: “Có khả năng những giáo sĩ đó lập tức sẽ đến đây, chúng ta hãy nhanh chóng lấy được thánh vật rời đi. Bọn họ rất nguy hiểm.”
Bạch Vấn Hạ trở nên cảnh giác, cảm thấy Hướng Húc Nghiêu này nhìn qua dường như có chút đáng tin cậy, thử thăm dò hỏi: “Cậu còn có hiểu biết gì đối với thánh vật đó không?”
Hướng Húc Nghiêu cảm thấy đây là khảo nghiệm của Bạch Vấn Hạ đối với mình, cậu ta lớn lên tuy rằng bình thường nhưng lại là loại người làm người khác thấy rất đáng tin cậy, lúc này làm bộ làm tịch nói ra: “Tôi cũng là nghe được trên đường bị giam giữ, thánh vật này phân tán khắp nơi dưới mặt đất. Một cái là do nhóm giáo sĩ trông giữ, một cái thì đặt ở phòng ngủ của giáo chủ, còn có một cái thì ở chỗ của nữ tu sĩ trên mặt đất, một cái cuối cùng còn chưa biết tình hình cụ thể.”
Lúc này cậu ta không cảm thấy trên người Bạch Vấn Hạ có thánh vật, mà nhận định là sử dụng đạo cụ nào đó xáo trộn tầm mắt của những giáo sĩ kia.
Trong lòng Bạch Vấn Hạ càng cảnh giác hơn, lo lắng Hướng Húc Nghiêu này sẽ tạo thành tác động mạnh đối với sự nghiệp đồng đội heo của cậu.
Hai người đều mang ý xấu tiến vào bên trong phòng.
Căn phòng này cực lớn, xa xa đặt một cái tế đàn, phía trên đúng là nổi lơ lửng một cái lông chim nhẹ nhàng, tràn ngập sự thánh khiết. Mà ở chính giữa tế đàn và cửa vào bên này, lại bị ngăn cách bởi vực sâu vạn trượng, chỉ có một cây cầu treo nối mặt đất, hai bên thoạt nhìn tràn ngập nguy cơ.
Trong nháy mắt Bạch Vấn Hạ trông thấy, kỳ thật đã muốn đóng cửa rời đi. Nguyên nhân không có gì khác, cái này, bộ dáng của thánh vật này có chút quen mắt. Cùng lông chim hắn thường xuyên nhìn thấy ở thế giới trước không thể nói là có chút tương tự, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
“Thế giới của hai cái phó bản này sẽ không có quan hệ gì chứ! Chẳng lẽ là vị thần trước kia của giáo đường này thờ phụng chính là Boss thiên sứ kia?” Bạch Vấn Hạ rất nỗ lực mới khống chế được thôi thúc quay đầu chạy trốn của mình: “Không được, mình phải tin tưởng Boss ác ma của phó bản này, hắn còn không hỏng việc đến mức khiến cho Boss phó bản khác chạy được đến bên này chứ.”
Hướng Húc Nghiêu trong mắt xẹt qua vẻ tính kế, cậu ta vừa mới che giấu một tin tình báo rất quan trọng, đó chính là mấy cái thánh vật này đều rất khó lấy được, thậm chí nếu lấy được cũng sẽ trong nháy mắt kích phát nguy hiểm. Vào lúc này làm cho Bạch Vấn Hạ tiến lên đi thăm dò giùm cậu ta thì quá tốt.
“Tính mạng của tôi dù sao cũng do cậu cứu được, vậy đem cơ hội lấy được thánh vật này nhường cho cậu vậy.” Hướng Húc Nghiêu thái độ thân thiết đến nỗi tất cả mọi người nhìn không ra khác thường nói.
Bạch Vấn Hạ nghe xong đâu có bằng lòng, nếu cậu lấy được lại gây ra thiên sứ chúc phúc gì đó tăng mạnh thì những ngày sau đó còn trải qua làm sao, lập tức từ chối nói: “Không cần đâu, tôi lại cảm thấy cái thánh vật này rất thích hợp với cậu, cũng là cậu tìm ra vị trí của thánh vật, trên thực tế tôi cũng chưa làm được gì.”
Hai người thế nhưng ở chỗ này cậu một lời tôi một lời, hoàn toàn không có ai muốn tiến lên lấy thánh vật.
Đương nhiên, trong mắt người xem ở phòng phát sóng trực tiếp , Hướng Húc Nghiêu tuyệt đối là cáo già xảo quyệt muốn hãm hại Bạch Vấn Hạ, nhưng còn Hạ Hạ của bọn họ, đó là người có tấm lòng đẹp đẽ lương thiện mới đem cơ hội lấy được đạo cụ nhường cho đối phương, đây là con nhà ai mà tốt quá vậy.
Còn có người nhận ra kiểu dáng lông chim kia rất giống với phó bản trước.
[Thánh vật này sẽ không cùng phó bản lúc trước Hạ Hạ đi có liên quan gì chứ? Tôi trước kia cũng có nghe nói qua có một số phó bản mà trong cùng một thế giới sẽ xảy ra chuyện liên kết này…]
[Chắc là bạn đã suy nghĩ nhiều, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được. Mấy cái lông chim không phải thường như vậy sao? Còn có thể có khác nhau gì quá lớn hay sao.]
[Đúng thật là sẽ phát sinh loại chuyện những phó bản khác nhau ở trong cùng một thế giới này, bất quá xác suất thật sự quá nhỏ, tôi cho rằng không có khả năng.]
……
Đến cuối hai người còn chưa có tranh luận ra được một kết quả, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Mắt thấy nhóm giáo sĩ lại sắp tuần tra ở đây, Hướng Húc Nghiêu cắn răng, cũng không rảnh lo điều gì khác, chuẩn bị trực tiếp đem thánh vật này lấy được rồi nói tiếp.
Lúc này hai người trước tiên đi vào vực sâu chỉ có thể chứa một người, lấy tố chất tâm lý đều có thể tấn chức làm người chủ trì trung cấp này của bọn họ, đi qua cây cầu như vầy không có gì khó khăn, nguy hiểm chính là những quái vật có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bọn họ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới tối đen như mực, chỉ có vài đốm sáng nhỏ bay bay ở phía dưới, nhìn qua thậm chí có vài phần xinh đẹp, đương nhiên, ở trong hoàn cảnh này, những ánh sáng đó tuyệt đối không phải cái thứ tốt gì. Hướng Húc Nghiêu cảm giác được nguy hiểm không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Vào lúc này Bạch Vấn Hạ lại dũng cảm tiến lên: “Vẫn nên để tôi đi trước dò đường đi.” Loại tình huống này làm sao cậu có thể bỏ lỡ!
Chủ nhân công viên giải trí lại thấy đau đầu, những đốm sáng này tất cả đều là quỷ hồn của những tín đồ không muốn thay đổi tín ngưỡng đã từng chết ở chỗ này, sau khi hóa thành ác quỷ, chúng nó cũng vẫn luôn phải bảo vệ thánh vật này, sẽ điên cuồng công kích người đi lên cầu treo, không cho phép thánh vật bị người khác có được.
Mấu chốt nhất chính là, những quỷ hồn đó xem chủ nhân công viên giải trí là kẻ thù, vòng bảo hộ trên người Bạch Vấn Hạ ngược lại sẽ hấp dẫn những quỷ hồn đó tấn công! Lúc trước chủ nhân công viên giải trí vốn là không đem những quỷ hồn đó đặt vào trong mắt, cảm thấy chúng nó có thể làm du khách tiến vào trong đó càng thêm nguy hiểm mới không thanh lý hết, kết quả là xảy ra tình huống hiện tại…
“Tên Bạch Vấn Hạ này nhất định phải đi đến địa phương khó đối phó như vậy sao?” Chủ nhân công viên giải trí oán giận, nhưng nói thật ra cũng đã thành thói quen, dù sao việc anh ta bảo vệ Bạch Vấn Hạ đều sắp thành phản xạ có điều kiện.
Nhưng không nghĩ tới, lần này sau khi Bạch Vấn Hạ đi lên cầu treo, ánh sáng phía dưới tuy có xao động một chút, nhưng rất nhanh đã yên lặng trở lại, hoàn toàn không có ý định công kích, dĩ nhiên giúp cho Bạch Vấn Hạ vững vàng ổn định đi hết một nửa.
Nhìn thấy tình huống này, chủ nhân công viên giải trí ngược lại cảm giác có hơi chút cô đơn, giống như mất đi thứ gì … Không đúng! Làm sao anh ta lại có thể nghĩ như vậy, việc nhanh giải trừ khế ước sau đó trả thù Bạch Vấn Hạ mới là khẩn cấp!
“Vực sâu này chẳng lẽ chỉ để trang trí?” Hướng Húc Nghiêu phía sau thấy thế, sợ Bạch Vấn Hạ lấy được thánh vật trước so với mình, ai ngờ trong nháy mắt hắn đi lên cầu treo, ánh sáng phía dưới lập tức biến thành màu đỏ, một số lệ quỷ đột nhiên chui ra từ phía dưới vực sâu, giương nanh múa vuốt liền hướng tới chỗ cậu ta công kích.
“Chết tiệt?!” Hướng Húc Nghiêu cả người đều ngây ngốc, những con quỷ này cũng lựa chọn đối tượng công kích sao? Vừa mới nãy không phải còn rất an toàn sao?
Cậu ta vẫn là vội vã lui trở lại bờ vực, những lệ quỷ đó mới ngưng nóng nảy, chậm rãi trở lại bên trong vực sâu.
“Cậu không sao chứ?” Bạch Vấn Hạ cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu đoán việc này tám phần mười là tác dụng của buff thiên sứ chúc phúc trên người mình…
Hướng Húc Nghiêu lòng còn sợ hãi: “Tôi không sao, vẫn nên là cậu sang bên đó thăm dò đi.”
Bạch Vấn Hạ tâm tình phức tạp nhìn lông chim đang được thờ cúng ở chỗ này, hơi thở quen thuộc này, thánh vật này tuyệt đối có quan hệ với Boss thiên sứ: “Tuy rằng nói là có quan hệ, nhưng cũng chỉ là một cái đạo cụ thôi, chắc là không đến mức đem Boss thiên sứ triệu hồi tới đây đâu.”
Sự tình phát sinh ở phó bản trước thật sự là một lời khó nói hết. Bạch Vấn Hạ không thể tưởng tượng được chính mình cùng Boss phó bản lại đi yêu đương với nhau. Nếu gặp lại đối phương, cậu thật sự không biết mình còn chấp nhận tiếp tục phụ trách hay không. Mấu chốt nhất chính là, Boss thiên sứ chỉ biết gây trở ngại hiệu suất làm đồng đội heo của cậu!
Bạch Vấn Hạ bên này tâm không cam tình không nguyện duỗi tay hướng tới nơi đặt lông chim, kết quả cái lông chim kia còn không đợi đụng tới, liền tự mình bay đến trong tay cậu.
[Lông chim thiên sứ: thánh vật mà thần linh từng ban cho tín đồ, thánh khiết mà lại xinh đẹp, cầm lấy nó thì sẽ cảm thấy trong lòng tĩnh lặng. Dường như ngoài cởi bỏ nguyền rủa còn có tác dụng khác?]
Đem lông chim cất giữ tốt, Bạch Vấn Hạ lại rất bình thường đi qua cầu treo trở lại, cậu cũng muốn đem củ khoai lang phỏng tay này giao cho Hướng Húc Nghiêu, nhưng mà đạo cụ này căn bản không cách nào chuyển nhượng.
Hướng Húc Nghiêu đã tin tưởng, trên người Bạch Vấn Hạ khẳng định có đạo cụ quý hiếm nào đó, bằng không làm sao khiến cho thái độ của những lệ quỷ đó trở nên tốt như vậy! Ánh mắt của cậu ta tức khắc dừng ở mặt nạ Bạch Vấn Hạ mang trên mặt, vòng cổ đeo trên cổ, búp bê và gậy phát sáng giấu trong lòng ngực còn có cái khác là công viên giải trí bao quanh thân…
Trừ bỏ những cái công viên giải trí quanh thân đó, những đồ vật khác, Hướng Húc Nghiêu thế nào đều cảm thấy giống như đạo cụ cao cấp, đặc biệt là vòng cổ trên cổ Bạch Vấn Hạ, nhìn kiểu gì cũng thấy thần bí mà cao cấp lắm, hắn thử thăm dò mở miệng hỏi: “Cái vòng cổ này thoạt nhìn rất không tồi.”
Bởi vì tác dụng của cái vòng cổ này quá mức râu ria còn sẽ hấp dẫn lệ quỷ, đa số người trước giờ gặp cũng chưa gặp qua, cho dù là có người gặp qua, trong lúc nhất thời cũng không cách nào đem vòng cổ trên cổ của Bạch Vấn Hạ cùng cái vòng cổ xui xẻo ở thương thành kia liên hệ với nhau. ( truyện trên app T𝕪T )
Bạch Vấn Hạ theo bản năng lui về phía sau một hai bước, sau đó hình như mới ý thức được mình cư xử quá mức, nói có chút lấy lệ: “Cũng chỉ là cái đạo cụ nhỏ mà thôi, có thể hơi ngăn cản một ít quái vật.” Cái vòng cổ này chính là thứ quan trọng nhất trên người cậu! Bạch Vấn Hạ trông cậy vào nó lúc gặp được quái vật lợi hại một chút thì sẽ khiến chúng bám lấy mình, hoàn thành kế hoạch làm đồng đội heo của cậu.
Nhưng mà biểu hiện của Bạch Vấn Hạ rơi vào trong mắt Hướng Húc Nghiêu thì lại có ý nghĩa khác: “Quả nhiên, cái này vòng cổ khẳng định là đạo cụ rất trân quý, xem bộ dáng thật cẩn thận kia của Bạch Vấn Hạ kìa…”
Trong lúc nhất thời trong lòng cậu ta nổi lên tâm tư giết người cướp của, cho dù là không giết được người, thì có thể nghĩ cách đem cái vòng cổ này và cả thánh vật cướp hết đi cũng coi như là thu hoạch xa xỉ.
Hai người hai suy nghĩ khác nhau, sau khi nghe được động tĩnh của giáo sĩ tuần tra ngoài cửa biến mất, lúc này mới ra khỏi đó.
Địa phương tiếp theo trong mục tiêu, chính là nơi đại điện của giáo chủ.
Bạch Vấn Hạ tỏ vẻ chính mình muốn qua bên kia tìm kiếm về manh mối của Nhan Giang Lâm, thuận tiện cũng đi tìm thánh vật luôn. Hướng Húc Nghiêu đương nhiên là xung phong nhận việc, nói là muốn dẫn đường, hắn một đường từ bên kia chạy về tới đây, đối với đường đi tương đối rõ ràng.
Hai người sau khi xuyên qua hành lang, liền ra tới khu vực dừng chân của giáo sĩ. Trước mắt sáng bừng rộng rãi, đây là một cái hang động cực lớn, phía dưới là vực sâu đen nhánh sâu không thấy đáy, giữa không trung dựng rất rất nhiều cầu treo, thấy được nhiều nhất chính là ở hai bên những cầu treo đó đều treo rậm rạp vô số lồng sắt, giam giữ rất nhiều người đang thu mình một góc run bần bật, cũng có vài người trong lồng giam tựa hồ bị quên đi, đã hóa thành bộ xương khô.
Đây cũng là hình ảnh Bạch Vấn Hạ đã từng nhìn thấy ở phối cảnh. Cậu còn nhạy bén chú ý tới, ở phía trên nham thạch có rất nhiều quái vật cánh dài, chúng nó đều nhắm mắt lại như là lâm vào bên trong trạng thái ngủ say, có lẽ chính là kẻ trông coi khu vực này.
Về phần đích đến của cầu treo, từ xa nhìn được đều là những kiến trúc cực kỳ to lớn, có thể nói là nguy nga lộng lẫy, bên trong còn phát ra ánh sáng chói rọi, mơ hồ có thể thấy được đèn treo thủy tinh rất lớn treo bên trong đại điện. Hoàn toàn không cùng một phong cách so với những nơi khác.
“Tôi nghe những giáo sĩ đó nói, bên ngoài này sắp xếp toàn là một ít ‘đồ ăn’ bình thường.” Hướng Húc Nghiêu nhỏ giọng nói: “Mà những thượng đẳng tế phẩm đó đều đang bị giam giữ ở trong đại điện. Đến lúc đó cậu không cần lo cho mấy lồng sắt hai bên, trực tiếp nhắm mắt lại hướng tới điểm cuối bên kia chạy là được, chỉ cần phát ra động tĩnh nhỏ một chút, thì sẽ không làm những kẻ trông coi bừng tỉnh.”
Tất cả lời cậu ta nói đương nhiên đều là lừa gạt. Những kẻ trông coi đó nhạy bén như cái quái gì ấy, nhìn thấy con người thì sẽ trực tiếp tấn công, chạy trốn càng nhanh thì công kích sẽ càng tàn nhẫn. Nhược điểm của chúng nó là sợ hãi ánh sáng. Đương nhiên, Hướng Húc Nghiêu là đã chuẩn bị tốt cây đuốc dùng để chiếu sáng.
Chủ nhân công viên giải trí nghe xong mấy lời của con người này, vẻ mặt rất là lạnh lùng nhìn sang, nếu là ngày thường, anh ta khẳng định rất thưởng thức những con người làm chuyện như vậy … Nhưng thằng cha này vẫn luôn lừa Bạch Vấn Hạ như vậy, liền khiến anh ta cảm thấy rất là ghê tởm! Chỉ là vướng bận không thể lãng phí sức mạnh của mình nên mới luôn chịu đựng.
Bạch Vấn Hạ gật gật đầu, cậu thì hoàn toàn không hoài nghi lời nói của đối phương, sau khi hướng tới phía trước mà đi, cậu lại phát huy kỹ năng diễn xuất, giả dạng thành bộ dáng quá mức sợ hãi, bước đi vô cùng chậm chạp, lại còn có rất nhiều lần ‘không cẩn thận’ té ngã, tay trực tiếp đụng tới trên lồng sắt làm phát ra tiếng động thật lớn.
Trong lúc nhất thời không nói người trong lồng sắt, quái vật xung quanh đều đã thức tỉnh toàn bộ! Sau đó bọn quái vật nóng nảy bay ra, nhưng cảm giác được hơi thở trên người Bạch Vấn Hạ … Một đám lại thành thật, chẳng những không tấn công, còn đồng loạt bay trở về chỗ ở ban đầu nghỉ ngơi.
Bạch Vấn Hạ: “?”
Hướng Húc Nghiêu đôi mắt đã đỏ hết, cậu ta không nghĩ tới vòng cổ của Bạch Vấn Hạ đã mạnh như vậy.
Cậu ta hít sâu một hơi, không việc gì, cho dù không dựa vào công dụng của đám quái vật đó được. Nhưng người trong những đó nhà giam cũng không phải là con người bình thường! Vòng cổ của Bạch Vấn Hạ cũng không đến mức luôn luôn vô địch chứ.
Dù gì giáo đường này tồn tại cũng qua bao năm tháng rồi, sao có thể còn có người sống thật sự nào. Bọn họ trên thực tế chính là quỷ hồn đã từng là tế phẩm thôi, nhìn thấy người sống thì sẽ chiếm cứ thân thể đối phương ý đồ chạy trốn khỏi nơi này, Bạch Vấn Hạ đã làm thức giấc nhiều quỷ hồn như vậy thì tuyệt đối phải chịu xứng đáng.
Bạch Vấn Hạ liền nhìn thấy những người vốn đang cực kỳ sợ hãi giữa lồng giam, lúc này cả người lại biến dị thành quỷ hồn bộ mặt dữ tợn, ào ào chui ra khỏi lồng giam, bao vây xung quanh Bạch Vấn Hạ, mắt thấy sắp bắt đầu vây đánh.
“Cứu, cứu mạng…” Bạch Vấn Hạ ở thời điểm này, rất đúng lúc phát huy kỹ năng diễn xuất, làm ra một bộ dáng sợ hãi vô cùng, còn rất ‘vừa khéo’ té ngã trên mặt đất.
Chủ nhân công viên giải trí thấy thế không khỏi thở dài, trong lòng lại còn có vài phần hả hê: “Ai bảo cậu không có đầu óc đi tin tưởng tên đồng bạn con người kia, hiện tại lại gặp phải nguy hiểm. Nói đến cùng vẫn phải dựa vào tôi, bằng không tên Bạch Vấn Hạ cậu đã sớm đã chết 800 lần.”
Nhưng mà còn không đợi anh ta ra tay, thánh vật trong tay Bạch Vấn Hạ đã bộc phát ra ánh sáng, hơn nữa buff thiên sứ chúc phúc trên người Bạch Vấn Hạ lại gia tăng, trong phút chốc ánh sáng trắng này thế nhưng bao phủ lên tất cả quỷ hồn.
Khi cỗ sức mạnh này hạ xuống, vẻ mặt vốn đau đớn dữ tợn của chúng nó nháy mắt biến thành một loại cuồng nhiệt kỳ dị, sôi nổi quay về trong lồng giam, vậy mà lại bắt đầu cầu nguyện.
Sắc mặt chủ nhân công viên giải trí tức thì trầm xuống, rốt cuộc là ai, lại dám đoạt việc cứu Bạch Vấn Hạ trước anh ta?!
Lúc này anh ta đã không rảnh lo chuyện gì mà mình lại tiết kiệm được không ít sức mạnh, so với việc đó, Bạch Vấn Hạ cư nhiên được người khác cứu mới làm anh ta cảm giác càng mất mặt hơn!
“Cỗ sức mạnh kia lúc trước cũng từng xuất hiện, là thứ không nên tồn tại ở thế giới này. Nhưng thật ra cực kỳ quen thuộc, tên đang được thờ phụng trong giáo đường này vốn chính là chủ nhân của sức mạnh này đi.” Sắc mặt chủ nhân công viên giải trí trầm xuống: “Xem ra hắn nhờ vào thánh vật này cùng với thân thể Bạch Vấn Hạ thì có thể phát huy ra càng nhiều sức mạnh … Cái tên đáng chết! Thân thể Bạch Vấn Hạ chính là của ta!”
Mặc kệ chủ nhân công viên giải trí bực bội cỡ nào, Bạch Vấn Hạ cũng rất đau khổ, cậu đã biết lấy được cái thánh vật này đúng là không phải chuyện tốt! Kết quả hiện tại sức mạnh của Boss thiên sứ đã có thể ảnh hưởng đến nơi đây.
“Không được, sau này không nên động vào mấy thánh vật gì đó, vẫn là nhanh nhanh đi vào tìm cái tên giáo chủ kia.” Bạch Vấn Hạ hít sâu một hơi, đã tính toán tốt, rất nhanh hướng tới đại điện trước mắt chạy tới.
Hướng Húc Nghiêu đứng ở tại chỗ chết lặng nhìn hình ảnh trước mắt: “Đó chính là sức mạnh của thánh vật sao? Thế mà lợi hại như vậy … Lúc trước Nhan Giang Lâm kia cũng có được thánh vật, như thế nào cũng chỉ có một tia ánh sáng nhỏ. Chẳng lẽ nói sức mạnh của thánh vật cũng có mạnh có yếu?”
Sau khi cậu ta than thở xong, mới bỗng nhiên phát hiện tình huống không đúng, Bạch Vấn Hạ làm sao lại chạy như vậy!
Nhìn cầu treo trước mắt tất cả đều là quái vật và quỷ hồn. Hướng Húc Nghiêu ý thức được, mình chỉ có thể dựa vào kế hoạch ban đầu dùng cây đuốc chậm rãi di chuyển qua…
------
Trong đại điện vàng son lộng lẫy, nơi này hoàn toàn không giống phong cách trang hoàng của giáo đường, ngược lại giống như hoàng cung, rất rõ ràng là đúng với thẩm mỹ của giáo chủ kia.
Đèn treo thủy tinh phát ra những tia sáng lộng lẫy. Xung quanh còn treo không ít lồng giam, dùng để giam giữ con người mới bị bắt tới … Chủ yếu đều là du khách hôm nay mới tiến vào nhà ma.
Trên mặt đất có rất nhiều giáo sĩ trông coi. Bên cạnh lại là một cái hang động rất lớn thông với nơi này, đó chính là phòng ngủ của giáo chủ, có thể nhìn thấy mơ hồ một bóng dáng thật lớn đi lại ở trong đó, còn có âm thanh thét chói tai của con người truyền ra, cuối cùng cũng chỉ còn âm thanh xương cốt bị bẻ gãy. Khiến tất cả người bị giam giữ đều sợ hãi trong lòng, sợ người tiếp theo bị ăn cơm chính là mình.
Vu Mạn Lam - bạn gái bị Hướng Húc Nghiêu đâm sau lưng lúc này cũng bị giam giữ ở chỗ này. Sắc mặt cô ta đã là trắng bệch, tâm như tro tàn. Không nghĩ tới đối tượng mình vẫn luôn tín nhiệm thế nhưng là một người tàn nhẫn độc ác như thế. Hiện tại tất cả đạo cụ đều đã dùng hết, tích phân cũng hoàn toàn hao hết. Cô ta đã từ bỏ hy vọng, lúc này đã không còn bất cứ kẻ nào có thể tới cứu cô ta, Nhan Giang Lâm lại có tiếng hiệp khách độc hành, là loại người cho dù nhìn thấy người khác gặp được nguy hiểm thì cũng thờ ơ. Những người khác càng không thể sử dụng được … Chỉ có thể tự trách ánh mắt mình quá kém thôi.
Nhưng vào lúc này, dư quang khóe mắt Vu Mạn Lam đột nhiên chú ý tới một bóng hình lại xuất hiện ở vị trí cửa lớn.
Vu Mạn Lam còn không kịp vui mừng, liền phát hiện cư nhiên là người mới Bạch Vấn Hạ kia.
Hơn nữa một chút ý định che giấu đối phương cũng không có, cứ quang minh chính đại vào như vậy, trực tiếp đối mặt với hơn mười giáo sĩ trong đại điện … Người mới này đâu phải là đầu óc không thanh tỉnh gì, mà căn bản là không mang đầu óc vào thì có!
“Xong rồi xong rồi.” Trước mắt Vu Mạn Lam tối sầm, giống như đã nhìn thấy được hình ảnh Bạch Vấn Hạ chết đi thê thảm, đối với người mới đáng thương này cũng sinh ra đồng cảm.
Nhưng, sau khi những giáo sĩ đó tiến lên, lại là sôi nổi cung kính hành lễ với Bạch Vấn Hạ, sau đó kính sợ lui ra nhường đường.
Vu Mạn Lam hoài nghi mình có phải chưa tỉnh ngủ hay không.
Bạch Vấn Hạ nhìn tình huống này, cảm thấy những giáo sĩ này đều không dựa vào được, chỉ có thể lệnh cho bọn họ thả những con người đang bị giam giữ ra. Bọn họ cũng không dám không nghe, tuy rằng giáo chủ đại nhân rất đáng sợ, nhưng chủ nhân công viên giải trí kia chính là tồn tại phía trên áp đảo hết thảy bọn họ! Bọn họ cũng không biết Bạch Vấn Hạ cùng đối phương có quan hệ gì, nhưng khẳng định không bình thường.
Lúc này tất cả đều thật yên ổn, nhưng còn chủ nhân công viên giải trí đang bám vào trên người Bạch Vấn Hạ trong lòng lại là mừng như điên!
Sau khi trải qua bao giày vò ở thế giới trong lòng đất lúc vừa mới tiến vào, một đường sau đó, anh ta thế nhưng không có một lần sử dụng sức mạnh hết mức, hiện tại thời gian cũng sắp được một giờ.
Không sai, chỉ cần trong 5 phút nữa không có gì bất ngờ xảy ra, khế ước này liền có thể giải trừ. Anh ta chịu đựng tra tấn lâu như vậy rốt cuộc cũng sắp kết thúc.
“Bạch Vấn Hạ, cậu nên thừa dịp hiện tại mà vui vẻ đi, lập tức thôi tôi sẽ làm cho cậu biết thế nào gọi là đau khổ.”