Những con quái vật này không tấn công Bạch Vấn Hạ, hơn nữa những con quái vật còn muốn đối đầu với bảo vệ, những gì đến gần cậu đều bị chúng hất ra. Có thể nói… Alice đã tặng cho Bạch Vấn Hạ những vệ sĩ.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nếu đây là trò chơi trên internet, bọn họ tin rằng Bạch Vấn Hạ đã trở thành quái vật.

Bạch Vấn Hạ: "…" Đây không phải là do cậu nguyện ý làm vậy, đều là sử dụng buff chúc phúc của thiên sứ!

Tâm lý của Alice phải mạnh mẽ lắm, đối mặt với hình ảnh kinh hãi như vậy mà cũng có thể nhanh chóng khôi phục, cười lạnh nói: "Đây chỉ là lỗi nhỏ, nơi này có rất nhiều quái vật, anh không thể tự mình đối phó được."

Lúc này mọi người mới chú ý đến, chẳng biết từ lúc nào mà phòng khách xuất hiện những tấm vải đỏ che đi những bức họa, trên mặt đất xuất hiện không ít pho tượng. Cả ngày nay đều không thấy Alice, đoán chừng tám phần là đi chuẩn bị cho việc này.

Nhớ đến những pho tượng quỷ dị, Lâm Mạn Mạn không khỏi sợ hãi: "Lần này rắc rối to rồi."
Alice vung tay, những nhân viên đều tiến lên, dè dặt kéo tấm vải đỏ xuống. Bọn họ đều biết những bức họa đều có vấn đề, nên không dám nhìn vào chúng, tất cả đều đang nhắm mắt, điều này cho thấy…

Lâm Mạn Mạn nhìn những bức họa trống rỗng trên mặt còn có vết xước, mồ hôi lạnh chảy xuống không ngừng: "Hình như có chuyện gì với bức tranh rồi? Sao chúng không có hình vẽ gì hết, khác hẳn với các bức tranh trong bệnh viện, rốt cuộc là sao vậy?"

"Không biết sao có phải là do cảm giác của tôi sai không, cảm thấy bức họa này không có gì đặc biệt hết."

Alice nghe bọn họ nói, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nụ cười lần nữa cứng đơ trên mặt.

Bạch Vấn Hạ né tránh ánh mắt: "..." Xin lỗi, đây cũng không phải mà chuyện cậu muốn vậy!

"Không sao, tôi vẫn còn những pho tượng này." Alice rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc, đưa tay vuốt ve pho tượng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Bạch Vấn Hạ: "Bọn chúng rất nghe lời tôi, hơn nữa lại còn rất đông, đối phó với mọi người đơn giản như trở bàn tay—"

Lời Alice còn chưa nói hết, những pho tượng đã lập tực xoay lại, đưa lưng về phía mọi người giả chết, từng vấn đề đều không phải Bạch Vấn Hạ muốn như vậy! Không đề cập đến vấn đề Bạch Vấn Hạ được buff thiên sứ chúc phúc, trước mắt là những chuyện xảy ra ở phòng tài liệu, bọn người kia căn bản không dám để tâm Bạch Vấn Hạ đã làm gì ở đó.

Ánh mắt Bạch Vấn Hạ có chút ngỡ ngàng, dù sao chuyện xảy ra với những pho tượng này thì cậu thật sự không biết.

Tình cảnh lúc này rơi vào khó xử, những người khác đều trầm mặc.

Đám người Lâm Mạn Mạn cảm thấy bọn họ đang lo lắng thừa, bây giờ có thể thấy boss căn bản cũng không phải là đối thủ của Bạch Vấn Hạ.

"Sao mình lại vào một phó bản đơn giản như vậy, không bằng mình vào một phó bản mới trải nghiệm cảm giác khó khăn còn hơn." Tiểu Lý lẩm bẩm trong miệng.

Trên thực tế phó bản vốn dĩ không đơn giản như vậy, không nói đến những vấn đều khác, khắp nơi trong bệnh viện này đều là quái vật, cũng đủ để dọa các người chơi sợ xanh mặt. Định là sau khi phát hiện chân tướng, sẽ có quái vật tấn công đám người đó, bon họ sẽ phải cố hết sức chạy thoát, bị các loại quái vật đuổi theo, còn thêm cả đám người bệnh nhân biến dị, sẽ kích động mạnh mẽ tấn công.

Nhưng bởi vì có Bạch Vấn Hạ, các quái vật đều trở nên vô hại, kéo độ khó từ một đường thẳng tắp hướng lên trên mà đi xuống âm vô cùng, thậm chí còn không bằng một phó bản tân binh.

Alice không thể tin nổi, tại sao những gì đã sắp xếp từ trước đều không diễn ra theo kế hoạch, chẳng lẽ là do Bạch Vấn Hạ? Tên đó chỉ là con người bình thường, rốt cuộc cậu đã làm gì.

Sau đó lại có một nhân viên chạy tới, hốt hoảng mở miệng nói: "Không xong rồi! Ngài Alice, những vật hiến tế, toàn bộ đã trở lại thành người bình thường… Hơn nữa bọn họ đã lấy lại thần trí, bây giờ họ đã tụ tập lại một chỗ, tìm chúng ta tính sổ, tôi mới đóng cửa nhốt họ ở bên trong nhưng cánh cửa sẽ không trụ được lâu, chúng ta hãy mau chạy trốn thôi."

Bọn họ lập tức hiểu ra, nhanh chóng dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bạch Vấn Hạ, không nghĩ cậu cắt đứt đường lui của kẻ dịch, đổi thế bị động thành chủ động, bọn họ nhất định sẽ học tập tinh thần của cậu.

Da đầu của Kha Ngọc bắt đầu tê dại, trong lòng cảm thấy may mắn vì Bạch Vấn Hạ cuối cùng cũng đi rồi, tốt nhất cả đời này Kha Ngọc cũng sẽ không gặp lại sát tinh Bạch Vấn Hạ nữa.

Alice nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra, cả người đều cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Bạch Vấn Hạ cũng rất tuyệt vọng, cậu còn tưởng đối phương là boss phó bản chắc chắn sẽ có năng lực mạnh mẽ gì chứ! Làm sao vì chút chuyện nhỏ này đã lùi bước, không còn chiêu thức dự phòng nào mạnh hơn sao?

Bên kia phái đám người Lâm Mạn Mạn nhân cơ hội này sử dụng đòn sát thủ thoát khỏi trói buộc của đám cảnh vệ, nhanh chóng nhảy vọt đến vị trí cửa: "Đại ca Bạch, anh nhanh qua đây đi!"

Trong lòng Bạch Vấn Hạ vô cùng thất vọng, cậu ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa, liền xoay người rời đi.

Cậu đã sớm biết Trạch Y không có ở đây, dù sao đối phương cũng là nằm trong năm người chơi giỏi nhất năm, ở đây cũng chỉ uy hiếp cái bản sao này thôi, đoán không chừng đã tìm lối nào đó để vượt qua phó bản.

Đoàn người cứ vậy mà đi đến sảnh. Tòa nhà cổ này cũng không nhỏ, dù có là chạy thoát thân thì cũng phải chạy khá xa mới đến cửa.

Nếu theo sự phát triển của cốt truyện, thì dọc đường đi bọn họ sẽ bị những quái vật lao ra ngăn cản, nhưng lúc này chúng đều biến thành chú cún ngoan, hoàn toàn chẳng gặp nguy hiểm gì hết, ngược lại còn thấy một sự dễ thương đến đáng sợ.

Nếu không phải bọn chúng chỉ thân cận với Bạch Vấn Hạ, những người khác đều muốn sờ thử một chút!



"Trời ơi, đây là phó bản sơ cấp sao, quá đơn giản, nhìn biểu cảm của boss phó bản muốn cười chết, tôi thật muốn vào đó ôm đùi Hạ Hạ!"

"Không nên vui vẻ quá sớm, boss ẩn lâu như vậy còn chưa xuất hiện, tôi có chút bất an, liệu anh ta đứng cùng thuyền với cậu ta sao, thời điểm đó vẫn có thể nhìn cậu ta rời đi?"

"Đừng nói đến boss ẩn, tôi biết boss phó bản này có hai giai đoạn biến thân, nếu người chơi thực lực quá mạnh hoặc chạy quá nhanh sẽ kích động boss, vẫn rất nguy hiểm!"



Trong đại sảnh.

"Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến hành nghi thức theo bình thường, nhưng xem ra ta phải ra tay rồi." Alice hít sâu, lấy từ trong người ra một lọ thuốc màu đỏ.

Nhân viên làm việc kinh hãi: "Ngài Alice, nếu uống cái này, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi sức mạnh biến dị."

Bọn họ đều biết Alice đã ở đây từ lâu cùng với pho tượng thiên sứ, tất nhiên không thể nào cô ta là người bình thường được. Nhưng bởi vì có cách khống chế nên cô ta mới giữ được lý trí và biến dị không quá mạnh mẽ. Alice đã sử dụng thần dược có thể vượt xa sức chịu đựng của con người.

Lọ thuốc màu đỏ là Alice đã sai người nghiên cứu được cô đọng lại tự nước thánh, chỉ cần một ngụm cũng cảm thấy uy lực gấp mấy lần nước thánh. Người bình thường sẽ không chịu nổi mà chết.

"Sẽ không có vấn đề gì, ta tin tưởng ‘Thiên Sứ’ nhất định sẽ bảo vệ ta." Alice luôn tin rằng mình là người được thiên sứ chọn, cho dù có làm chuyện mất nhân tính, cô ta căn bản cũng không để tâm… Chỉ cần chờ ngày ‘Thiên Sứ’ hạ phàm, tất cả mọi người sẽ biết cô ta là người được chọn.



Đám người Bạch Vấn Hạ đã đi đến cạnh pho tượng thiên sứ.

Bầu trời tối đen như mực, hiện lên những ánh sáng rực rỡ của ngôi sao đều sẽ có chút dọa người. Pho tượng thiên sư chỉ yên tính đứng đó nhưng cũng trông rất quỷ dị. Làm đám người đều không dám liếc nhìn.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng đổ vỡ ầm ầm, mọi người quay đầu nhìn lại liền bị làm cho kinh ngạc.

Chỉ thấy bức tường của tầng thứ nhất đổ sập xuống, bóng dáng của một con quái vật từ từ bò ra, nửa thân trên vẫn có thể nhìn ra là của con người, khuôn mặt mà mọi người nhìn thấy là của Alice, lúc này trên mặt nổi đầy gân xanh, đã sớm không còn vẻ xinh đẹp nữa, cái thứ vặn vẹo phía sau lưng có thể nhìn thấy được là một đôi cánh, nhìn xuống vị trí dưới eo, lại bị biến dị thành thứ nhìn giống như là rễ cây…

Hình thái quái dị của Alice vẫn chưa hoàn tất, hiển nhiên thân thể của Alice dưới tác dụng của nước thánh vẫn không ngừng biến dị, cô ta không quá quan tâm đến hình dạng hiện giờ của mình, mà chú tâm đến cảm nhận nguồn sức mạnh mình đang nhận được.

"Sao vậy, không phải vừa nãy cô ta còn là con người sao? Sao giờ lại còn biến dị…."

"Quả nhiên, boss phó bản sẽ không đơn giản như vậy, cơ mà như này thì mạnh quá rồi!"

"Mọi người đi trước đi, tôi sẽ theo sau." Bạch Vấn Hạ sau khi niệm câu này trong lòng thì cuối cùng cũng nói ra.

Đám người Lâm Mạn Mạn biết thực lực của bọn họ không mạnh, bọn họ cũng không thể trực tiếp chạy trốn nhưng ở lại nơi này chỉ làm vướng chân Bạch Vấn Hạ, đám người liền nhanh chóng chạy đến cánh cửa ở sảnh.

Alice cười lạnh, từ cửa hướng thẳng đến chỗ của Bạch Vấn Hạ, một nhánh cây to lớn trực tiếp quấn lấy người Bạch Vấn Hạ, đem cả người cậu lên cao. Sau khi Alice bị biến dị liền cảm thấy Bạch Vấn Hạ có chút khác với đám người kia, thậm chí cảm thấy đối phương có gì đó đang hấp dẫn mình.

Tất nhiên Alice không biết trên người Bạch Vấn Hạ được buff thiên sứ chúc phúc, nếu biết trong lòng cô sẽ mừng như điên, sẽ cho rằng cuối cùng bản thân cũng tìm được vật hiến tế hoàn mỹ. Mặc dù ở góc độ khác mà nói, Bạch Vấn Hạ chính là vật hiến tế hoàn hảo trên cả từ hoàn hảo nữa, thật sự có thể khiến cho thần linh vui lòng mà hiển linh.

"Không sao cả, mặc kệ những vật hiến tế đã mất kia, chỉ cần có ngươi nghi thức sẽ được hoàn thành."

Trong lúc nói, thì những nhánh cây càng ngày càng siết chặt Bạch Vấn Hạ, làm cho cậu không thở nổi, chỉ có thể giãy giụa mà ngất đi. Thuốc hồi phục thể lực đã dùng ở tầng hầm rồi, có thể nói bây giờ cậu đã hết cách chỉ có thể chờ chết ở đây.

Mấy con quái vật xông lên muốn cứu Bạch Vấn Hạ, nhưng đều bị cành cây của Alice quật ngã, cô ta cũng được coi là boss phó bản, hơn nữa còn biến dị, những con quái vật tầm thường này không phải là đối thủ của cô.

Bạch Vấn Hạ cảm động rơi nước mắt.

"Ngày này, ngày này cuối cùng cũng đã tới! Cậu rốt cuộc cũng có thể bị boss phó bản giết trước khi vượt qua phó bản!"

Đám người Lâm Mạn Mạn nhìn thấy mà lòng đầy lo lắng, nhưng bọn họ cũng không thể làm gì. Kha Ngọc ở bên cạnh mặt không cảm xúc,mở miệng nói: "Mấy người nhân cơ hội mà chạy nhanh đi." Cậu ta biết căn bản Bạch Vấn Hạ sẽ không xảy ra chuyện gì, Alice sau đó cũng sẽ bị Bạch Vấn Hạ đánh bại thôi.

Bức tượng thiên sứ trước mặt, trận ma pháp phức tạp cũng bắt đầu sáng lên, Alice đã sớm chuẩn bị ma pháp cho buổi hiến tế.

Alice cảm nhận được sức mạnh của mình đang mất dần đi, biến dị quá nhanh làm thân thể cô ta bắt đầu mất khống chế, thậm chí cô ta còn không cảm nhận được thân thể của mình nữa.

Không sai, sức mạnh siêu năng của boss phó bản cũng có nhược điểm, nhược điểm của Alice là không thể giữ được nó trong thời gian dài, rất nhanh thân thể của cô sẽ trực tiếp vỡ tan. Vào thời khắc này, Alice lập tức ném thân thể của Bạch Vấn Hạ vào giữa trận ma pháp.

Bạch Vấn Hạ rơi xuống đất, cậu không ngừng hô hấp, ý thức của cậu cũng bắt đầu quay lại.

Chỉ trong chốc lát, trận ma pháp lập tức sáng lên. Toàn bộ lâu đài cổ sáng bừng như ban ngày, vết bẩn lúc đầu trên pho tượng thiên sứ liền biến mất, đôi cánh sau lưng trực tiếp mở ra, vô số lông vũ từ không trung rơi xuống.

Hình ảnh đẹp đẽ như vậy làm người ta có chút sợ hãi, đám người Lâm Mạn Mạn không kìm lòng được mà lùi lại vài bước để nhìn, ngạc nhiên trước hình ảnh bọn họ nhìn thấy, biết rõ lúc này đám người bọn họ cần phải chạy nhưng dù như nào bọn họ cũng không điều khiển được bản thân.

Alice nhìn cảnh này nhất thời kích động, quả nhiên cô đã chọn đúng vật hiến tế. Cơ thể không khống chế được của cô ta không vì vậy mà dừng lại, thậm chí những tia sáng chói mắt ở nơi này cũng nhanh chóng biến mất, giống như ánh sáng không thể tồn tại trong bóng tối vậy. Cô mở to mắt kinh ngạc, chẳng lẽ cô không phải người mà thần đã chọn? Sao lại thành ra như vậy.

Tia sáng chói mắt kia làm họ không nhìn thấy, rơi vào tình cảnh mù tạm thời.

Bạch Vấn Hạ nằm dưới đất cũng vậy, cậu cảm thấy những chiếc lông vũ ấm áp rơi lên mặt mình, cảm giác này rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt chỉ thấy duy nhất một thứ, một đôi mắt màu vàng.

Bạch Vấn Hạ cảm thấy có rất nhiều bàn tay đang nắm lấy thân thể mình, ý thức nhanh chóng biến mất, ở một khắc cuối cùng, cậu cảm nhận được có một bàn tay lạnh giá đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình.

Cảm giác quen thuộc này khiến Bạch Vấn Hạ có chút mê muội, giống như bản thân đã trải qua vô số lần rồi…

Cậu cảm thấy gò má mình rất ấm áp, bàn tay kia dừng lại, chủ nhân của đôi tay đó như có một ý tưởng khác.

Bạch Vấn Hạ cảm thấy như có vật gì vừa mềm mại vừa lạnh giá đặt lên môi mình.



Alice nằm trên đất, cơ thể biến dị của cô ta không ngừng vặn vẹo, toàn thân đều hiện lên những vết bỏng đầy đau đớn, không bao lâu nữa cô ta sẽ hóa thành tro.

Vào lúc này, Alice cũng hiểu, bản thân không phải là người được thần chọn. Cô ta có thể sống sót chỉ bởi vì ban đầu nơi đây đã tìm ra thuốc giải, mà cô cũng đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ, thậm chí cả bản thân mình cùng với các nhân viên cô ta cũng không buông tha, có lẽ đây chính là báo ứng của cô ta…

Đến nỗi những chuyện Bạch Vấn Hạ làm ra trước đây khiến Alice vô cùng tức giận, nhưng bây giờ cô lại cảm kích cậu vì ít nhất cậu cũng đã cứu những người phải chết trong ngày hôm nay.



Ánh sáng biến mất giống như chưa có gì xảy ra!

Đám người Lâm Mạn Mạn khi nhìn thấy đều có chút ngạc nhiên, bức tượng thiên sứ ở trước mặt họ đã biến mất rồi, những người và quái vật có liên quan đến nó cũng biến mất, thậm chí boss phó bản Alice cũng hoàn toàn mất tích không một dấu vết.

Kha Ngọc ở bên cạnh lúc này cũng không thấy đâu. Nhưng đám người Lâm Mạn Mạn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu ta đã chạy trước, dù sao trông cậu ta cũng không giống đồng đội đáng tin cậy lắm.

Bầu trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt. Tia sáng này chiếu lên toàn bộ toàn nhà này, mang đến một bầu không khí vô cùng cổ xức, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Bạch Vấn Hạ chống người ngồi dậy, bộ dạng vô cùng ngỡ ngàng, cái nghi thức hiến tế gì đó sao lại là một cái hôn.

"Chuyện gì vậy?" Bạch Vấn Hạ cúi đầu nhìn bản thân, có thể thấy còn khỏe hơn so với lúc trước: "Mình phải chết mới đúng sao lại thấy còn khỏe hơn nữa vậy!"

"Buff thiên sứ chúc phúc vĩnh cửu: bởi vì đây là món quà của ‘thiên sứ’, chúc phúc vĩnh viễn cho người chơi, chẳng những có hiệu quả ở phó bản này. Thậm chí ở những phó bản khác cũng có sức mạnh đặc thù riêng.

Nếu sử dụng nhiều lần sẽ sinh ra tác dụng phụ, ví dụ như có thể triệu hồi quái vật của phó bản này thậm chí là boss phó bản dùng cho phó bản khác cũng được."

Bạch Vấn Hạ: "?"

Nếu không phải còn có tác dụng phụ, Bạch Vấn Hạ sẽ cảm thấy mình xui xẻo tận mạng!

"Cốt truyện chính đổi mới: Ở nghi thức hiến tế, bức tượng thiên sứ cùng người thừa kế gia tộc Blair đã biết mất, toàn bộ lời nguyền ở bệnh viện đã tan biến. Có lẽ bi kịch ở nơi đây sẽ không lặp lại lần nữa." ( truyện trên app T𝕪T )

"Bởi vì vượt qua phó bản, người chơi sẽ được thưởng thêm tích phân, người chơi cũng giành được danh hiệu riêng nên sẽ được trực tiếp tuyên truyền và khen thưởng."

"Phó bản "Bệnh Viện Kinh Hoàng" sau này sẽ không mở lại nữa."

Sau đó đám người Lâm Mạn Mạn chạy như bay đến, đem Bạch Vấn Hạ ở dưới đất tung lên trời, ai cũng vô cùng kích động: "Tốt quá rồi! Đại ca Bạch, chúng ta đã thông qua! Tôi trước kia chỉ nghe những thứ kia chỉ có những đại ca mới đứng đầu bảng xếp hạng mới làm được, không nghĩ cậu có thể làm được!"

Lần này đồng đội Bạch Vấn Hạ có thể nói là nắm chắc phần thắng, chẳng những như vậy còn thu được danh hiệu riêng, cảm giác ôm đùi người chơi cao cấp thật làm người khác phấn khích.

"Tôi không nghĩ bản thân có thể làm được vậy." Bạch Vấn Hạ cảm thấy cả người giống như trong mộng, cậu cảm thấy phó bản này có chút kỳ lạ! Lúc nãy bị hiến tế cậu phải trực tiếp chết đi, nhưng kết quả là cậu còn lấy được buff thiên sứ chúc phúc vĩnh cửu, cản bản là do phó bản này có vấn đề!

Sau đó các bệnh nhân trong tòa nhà cũng nhảy ra, có thể thấy khí thế bây giờ của bọn họ rất hùng hổ trên tay cầm nhiều loại vũ khí, nhưng lại không nhìn thấy người mình muốn đánh… Dù sao quái vật cũng biến mất, các thuộc hạ của Alice thấy tình thế không ổn, cũng thừa dịp chạy mất rồi.

Những bệnh nhân rối rít cảm ơn đám người Bạch Vấn Hạ. Cô bé Mary lại đem búp bê vải Barbara nhét vào tay Bạch Vấn Hạ lần nữa.

"Hửm? Em không cần chị em sao?" Bạch Vấn Hạ mỉm cười nhìn cô bé.

"Không cần." Mary lắc đầu một cái mặc dù có chút vương vấn, nhưng cuối cùng vẫn kiên định nói: "Chị ấy không có ở đây, em không nhìn thấy chị ấy nữa. Nên em sẽ đưa búp bê vải Barbara này cho anh Bạch!"

Bạch Vấn Hạ nghe xong có chút ngẩn người, quan sát búp bê vải Barbara một chút.

"Búp bê vải Barbara: chỉ là búp bê bình thường. Nhưng từng làm vật chứa linh hồn, nên rất thu hút ma quỷ."

Bạch Vấn Hạ hào hứng nhìn năng lực của búp bê vải có nói đến năng lực tâm linh của Mary, có lẽ do năng lực của cô bé mà búp bê vải cũng có chút năng lực nhưng mà giờ cô bé đã trở lại bình thường nên năng lực của con búp bê cũng biến mất. Nhưng búp bê vải Barbara thật sự có thể thu hút quỷ hồn, vậy cũng có thể nói họ đã vượt qua phó bản này, quỷ hồn cũng đã biến mất.



Mọi người rời khỏi lâu đài cổ ở sân sau, hình ảnh trước mắt tối sầm lại.

Sau đó trong đầu mỗi người đều hiện lên đoạn CG.

Hình ảnh lúc này, mỗi bệnh nhân đều đã hồi phục và trở về nhà.

Bởi vì sự tồn tại của nước thánh đã không còn những người chưa bị biến dị đã cho rằng họ đã sử dụng thứ thuốc phi pháp.

Những bệnh nhân ở tầng hầm, sau thời gian tịnh dưỡng, họ đã có thể quay lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, họ cũng chưa từng nghĩ bọn họ có thể quay lại như thế này.

Bệnh viên lập tức bị phong tỏa đều điều tra vì không có chứng cứ cho những sự quỷ dị nên nó cũng chỉ có thể biến thành truyền thuyết đô thị.

Nhưng Alice cùng người của gia tộc Blair đều đã được cơ quan điều tra ra chứng cứ, mặc dù cô ta đã chết nhưng những thuộc hạ của cô đều bị bắt về để xét tội.

Hình ảnh hài hòa tươi đẹp trước mắt, hình ảnh gia đình đoàn viên cũng dần dần tối sầm lại.

Đến cuối cùng, chỉ có Bạch Vấn Hạ mới nhìn thấy, những sợi lông vũ chợt lóe sáng rồi biến mất.

Phảng phất nói cho cậu biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play