Hôm nay đã là ngày thứ tư. Vào sáng sớm tiếng chuông đều trở nên cực kỳ quỷ dị, giống như những tiếng động mãnh liệt, khiến mọi người sợ tới mức bừng tỉnh.
Vẻ mặt của Lâm Mạn Mạn và bạn cùng phòng Tiểu Lý đều tiều tụy, đêm hôm qua các cô gặp một cơn ác mộng.
Bữa sáng rất phong phú nhưng đối với các cô mà nói thì dường như giống bữa cơm cuối cùng hơn.
Có lẽ bởi vì hôm nay không có nhiệm vụ quan trọng nên Alice không có xuất hiện ở chỗ này, mọi người cũng không nghĩ quá nhiều.
Lâm Mạn Mạn dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Bạch Vấn Hạ, hy vọng lão đại đã nghĩ được biện pháp giải quyết. Nhưng không nghĩ tới chính là Bạch Vấn Hạ cũng đang cau mày, bộ dáng sầu lo, khiến Lâm Mạn Mạn sợ tới mức cơm cũng ăn không vô.
Bạch Vấn Hạ rất là rầu rĩ, cậu phát sầu chính mình rất có thể phải lấy độ cống hiến hạng nhất mà thông qua phó bản rồi!
Đương nhiên, nếu thật sự cứ như vậy thông qua phó bản, Bạch Vấn Hạ sẽ có được số lượng tích phân rất lớn, thậm chí cũng không ít hơn tích phân cậu nhận được sau khi giả dạng đồng đội heo thành công.
Nhưng Bạch Vấn Hạ không cam lòng, cậu không phải loại người khoanh tay chờ chết! Không có khả năng chỉ bởi vì tích phân đã đủ bù lại chuyện này, liền từ bỏ mục tiêu của chính mình.
"Một ít chân tướng sau cùng của phó bản hẳn là phải vào lúc hiến tế mới có thể xuất hiện. Thời gian của mình không còn nhiều lắm."
Những tế phẩm hiến tế này, mức độ yêu cầu chính là phải cùng nước thánh dung hợp. Nhưng sau khi Bạch Vấn Hạ uống nước thuốc chữa trị xong, trạng thái cả người hầu như đều bình thường, vốn không có cái mức độ dung hợp gì!
"Điều này không phải không ổn sao?" Bạch Vấn Hạ nghĩ: "Nếu đúng là như vậy, Boss của phó bản này hình như cũng không có ý định đặc biệt ra tay với mình."
Nếu là như vậy thật chẳng lẽ một chút hi vọng cuối cùng cũng bị cắt đứt.
"Không được, mình không thể từ bỏ. Nếu mà nói như vậy…" Bạch Vấn Hạ nỗ lực suy nghĩ, bỗng nhiên nhạy bén nghĩ ra: "Thì mình đem những NPC đó tiêu diệt hết. Làm cho Boss không tìm thấy tế phẩm thì chỉ có thể kiếm mình trả thù, vậy không phải được rồi sao?"
Cậu cảm thấy chính mình chính là thiên tài!
Sau khi ăn bữa sáng xong, Bạch Vấn Hạ gọi hết mọi người vào một bên trong sảnh lớn thương lượng. Y Trạch và Kha Ngọc không mở miệng, Lâm Mạn Mạn và bạn cùng phòng càng không có khả năng sẽ có ý kiến gì.
Bạch Vấn Hạ: "…" Sao giống như quyền lên tiếng của cậu ở giữa mọi người bất tri bất giác đã thay đổi trở nên không hề thấp vậy.
Quên đi, hiện tại tình hình nguy cấp, Bạch Vấn Hạ cũng không rảnh lo nhiều như vậy.
Bạch Vấn Hạ đem nước thuốc chữa trị sau khi đã pha loãng phân phát cho từng người, muốn sau khi mọi người cho chính mình dùng, lại cho tất cả người bệnh ở mỗi một tầng cũng uống một giọt. Mức độ biến dị của những người bệnh đó tương đối nhẹ, cơ bản chỉ là tinh thần đã chịu ảnh hưởng, nhiệm vụ vẫn không có gì nguy hiểm, rất dễ hoàn thành.
Còn chính cậu thì đi lo liệu người bệnh NPC ở tầng thứ hai cùng với tầng hầm.
Những người khác hoàn toàn không có nghi vấn đối với việc Bạch Vấn Hạ vì sao lại có được nước thuốc này. Trải qua quá trình mấy ngày này ở phó bản, Bạch Vấn Hạ đã để lại cho bọn họ một ấn tượng là cực kỳ đáng tin cậy.
"Đại ca Bạch, chỉ cần làm như vậy, lần này chúng ta thật sự có thể sống sót rời đi sao?" Lâm Mạn Mạn không nhịn được dò hỏi Bạch Vấn Hạ, hy vọng từ trong miệng đối phương nhận được một ít an ủi.
Vẻ mặt Bạch Vấn Hạ nghiêm túc: "Tôi cũng không có cách nào bảo đảm. Nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp các người sống sót thoát ra ngoài." Đương nhiên cũng sẽ tận lực nhất đem đầu của mình đi tặng người.
Cảm xúc của Y Trạch thoạt nhìn có chút trầm xuống, nhưng vẫn nhận nước thuốc Bạch Vấn Hạ đưa qua. Anh ta làm boss ẩn, từ chỗ của Y Trạch thật sự biết được không ít tin tức, đương nhiên rất rõ ràng Bạch Vấn Hạ sẽ lập tức từ nơi này rời đi, đến một thế giới mà anh ta không cách nào chạm tới được.
Thật sự cứ để… Để Bạch Vấn Hạ rời đi như vậy sao?
Có nên cưỡng ép giữ đối phương lại không? Chỉ cần Bạch Vấn Hạ chết ở phó bản này, hiển nhiên linh hồn cũng sẽ vĩnh viễn ở lại.
Nhưng thật ra Bạch Vấn Hạ không chú ý nhiều như vậy, càng hoàn toàn không nghĩ tới thân phận thật sự của Y Trạch, nói gì đến ý nghĩ trong lòng đối phương.
Nếu cậu biết, hiện tại làm sao còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, khẳng định sẽ trực tiếp nói chuyện yêu đương với Y Trạch
Sau khi Bạch Vấn Hạ rời đi, ánh mắt Y Trạch quét về phía Kha Ngọc, ngay tức thì mồ hôi lạnh trên trán cậu ta ứa ra, lập tức ân cần mở miệng nói: "Tôi cảm thấy chỉ phụ trách một khu vực quá ít, đại ca Y Trạch cũng chia cho tôi làm với!"
"Vậy giao cho cậu. Cậu nhất định phải làm tốt, phải hoàn toàn nghe theo lời nói của Bạch Vấn Hạ." Y Trạch nhìn như tùy ý nói: "Nếu không…"
"Chắc chắn rồi, làm sao tôi có thể can thiệp ý kiến của đại ca Bạch chứ!" Kha Ngọc vội vàng mở miệng, hiện tại dù có bị đánh chết cậu ta cũng không dám làm trái chút gì với lời nói của Bạch Vấn Hạ.
Y Trạch gật nhẹ đầu rồi xoay người cũng không biết đi nơi nào.
---
Bạch Vấn Hạ vội vàng đi tới tầng thứ hai, đem nước thuốc cho mỗi một người bệnh dùng.
Nước thuốc chữa trị này thật sự giống như là kỳ tích sau khi nhóm người bệnh uống xong đều mang vẻ mặt kinh ngạc, quả thực không tin được cho tới nay thứ gây cho mình đủ loại đau đớn cứ như vậy mà biến mất, độ thiện cảm đối với Bạch Vấn Hạ tăng mạnh như gió bão.
Về phần nhiệm vụ chi nhánh là Mullen, sau khi uống xong sắc mặt cũng biến đổi lớn. Cuối cùng thân thể anh ta cũng xảy ra biến dị, sau khi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến trở về hình dáng người bình thường … Chỉ là quá trình này chắc là vô cùng thống khổ, khiến anh ta giãy giụa dữ dội không ngừng.
Cuối cùng sau khi biến trở về người thường, Mullen như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn Bạch Vấn Hạ một cái rồi liền mất đi ý thức.
"Nước thuốc chữa trị này thật sự giúp phục hồi hoàn toàn, thật tốt quá." Quả tim đang treo lơ lửng của Bạch Vấn Hạ cũng được thả xuống, cậu cũng không muốn nhìn những NPC kia chết đi bởi vì nước thuốc chữa trị, mặc dù nếu không chữa trị kết cục của họ cũng chỉ là thê thảm hơn thôi.
Sau cùng, Bạch Vấn Hạ đi tới bên người cô bé Mary.
Mary sau khi uống nước thuốc cũng trở nên giống như những cô bé bình thường khác, hai mắt sáng long lanh mở miệng nói: "Anh trai, cảm ơn anh, hiện tại đầu của Mary không đau nữa."
"Không có chuyện gì thì tốt." Bạch Vấn Hạ dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô bé.
Lôi kéo giá trị thù hận của Boss phó bản là một chuyện nhưng nhìn thấy mọi người khôi phục bộ dáng bình thường cũng là một mục tiêu khác của Bạch Vấn Hạ.
Cuối cùng Bạch Vấn Hạ lại đem búp bê vải Barbara trong lòng ngực lấy ra: "Bây giờ anh trả lại chị gái này cho em. Mấy ngày nay nó đã giúp anh rất nhiều." Tuy rằng vẫn không thắng nổi vận mệnh tạo hóa trêu ngươi, cho tới phó bản hiện tại quái vật đã không sinh ra được uy hiếp gì đối với cậu.
"Vâng!" Mary đem búp bê vải cất giữ thật cẩn thận.
…
Một màn này cũng xuất hiện ở vị trí khác của phó bản.
Nhiệm vụ mấy ngày trước của bạn cùng phòng Tiểu Lý của Lâm Mạn Mạn là chăm sóc người bệnh ở tầng thứ ba. Tuy rằng biết nơi này chỉ là phó bản, nhưng khi nhìn đến thảm trạng của những người bệnh đó, cũng vẫn luôn khiến cô ta không đành lòng… Nhưng cho dù cô ta muốn đi giúp đỡ lại không làm được bất cứ thứ gì.
Nhưng sau khi đem nước thuốc chữa trị do Bạch Vấn Hạ cung cấp đút cho những người bệnh đó, nhìn thấy bọn họ vậy mà thật sự khôi phục bình thường, còn đối với mình vô cùng cảm kích, trong lòng Tiểu Lý hết sức cảm động, vội vàng nói cho mọi người đây đều là nhờ có Bạch Vấn Hạ.
Mặc dù là trợ giúp NPC nhưng tất nhiên cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác thỏa mãn cảm như vậy, đã trải qua vài phó bản đây là lần đầu tiên cô ta có cảm giác như vậy.
Bạch Vấn Hạ rõ ràng đã rất mạnh mẽ rồi, nỗ lực như vậy lại chỉ vì trợ giúp những người bệnh bình thường vừa nhìn liền biết không có tác dụng gì ở phó bản này.
"Có lẽ đây mới là người mạnh mẽ chân chính. Những người khác cũng được gọi là đại ca so với cậu ấy căn bản là không sánh bằng, cho dù là thực lực mạnh hơn. Từ trên tinh thần bọn họ cũng đã thua." Tiểu Lý không nhịn được lẩm bẩm, sự sùng bái trong lòng đối với Bạch Vấn Hạ càng thêm sâu sắc.
Bạch Vấn Hạ đi xuống tầng hầm. Nơi này đối với cậu mà nói đã quen thuộc như sân sau nhà mình, thật sự đã đến quá nhiều lần.
Những bức tranh hay pho tượng trên đường, càng không có một chút ý tứ công kích Bạch Vấn Hạ, làm cho cậu cực kì buồn bực. Có điều lại có chỗ tốt là, nhân cơ hội đó Bạch Vấn Hạ ở tầng hầm tìm được hai pho tượng để lau chùi, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh là lau chùi ba pho tượng.
Trong quá trình đó, những pho tượng bị Bạch Vấn Hạ lau chùi đều vô cùng hoảng sợ. Những pho tượng chúng nó cũng là có phương thức liên lạc đặc thù, đối với thảm trạng phía trước của đồng bạn lòng vẫn còn sợ hãi, hiện tại nhìn đến Bạch Vấn Hạ lại tới lau chính mình, tất cả hận không thể bôi dầu lên lòng bàn chân mà chạy!
Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là hiện tại Y Trạch cũng không ở chỗ này.
"Chúc mừng cậu hoàn thành ba nhiệm vụ chi nhánh, chính thức thăng cấp thành người chủ trì sơ cấp. Các loại công năng mới được mở ra, sau khi kiểm tra mời người chủ trì rời khỏi phó bản."
Hệ thống cũng nhắc nhở Bạch Vấn Hạ, cho dù cậu tìm đường chết thành công, sau đó khi sắp xếp thân phận mới cũng sẽ được bắt đầu từ người chủ trì sơ cấp, kêu Bạch Vấn Hạ không cần lo lắng.
"Coi như không tồi." Bạch Vấn Hạ cảm thấy hiện tại đây là an ủi duy nhất trong đủ thứ chuyện mà cậu gặp phải.
…
Trong phòng bệnh lặng như tờ.
Tất cả người bệnh đều im lặng đợi ở bên trong phòng bệnh, bọn họ đã nhạy bén nhận ra, ngày hiến tế đã sắp đến. Mà lúc này đây, bọn họ thật sự không còn cách nào tránh được một kiếp này.
Ban đầu bọn họ sinh sống trong phòng bệnh này như những con quái vật, quả thực là sống không bằng chết, còn ước gì chính mình nhanh nhanh bị hiến tế. Nhưng sau khi gặp được Bạch Vấn Hạ, bọn họ chẳng những lại một lần nữa được coi như con người mà chăm sóc, còn có thể tiếp xúc với những đồ vật đã từng yêu thích, ăn thức ăn ngon đã lâu không ăn, trong lòng không khỏi một lần nữa sinh ra một chút hy vọng. ( truyện trên app T𝕪T )
Nếu còn có thể biến trở về làm người bình thường thì tốt rồi. Đương nhiên đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhìn thấy Bạch Vấn Hạ tiến vào với vẻ mặt u buồn, tất cả mọi người đều buộc tinh thần mình phấn chấn lại, ít nhất ở giờ khắc cuối cùng này còn có thể cùng Bạch Vấn Hạ trao đổi giao lưu.
Người bệnh đã từng là nhân viên nghiên cứu cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta sợ Bạch Vấn Hạ thật sự đi làm ra chuyện gì, nhưng hiện tại thấy vẻ mặt của đối phương thì chắc đã thật sự từ bỏ: "Xem ra cậu đã từ bỏ việc lấy được nước mắt thiên sứ. Đây cũng là chuyện tốt. Hiện tại bệnh viện này sẽ lập tức xảy ra nguy hiểm, tốt nhất cậu hãy cùng nhóm đồng bạn nhanh chạy trốn đi."
Ngày trước quá trình lấy được nước mắt vào tay quá mức phức tạp nguy hiểm, đã từng có một lần phải chết hết mấy người mới thành công lấy được, hơn nữa số lượng thật sự quá ít, bọn họ chỉ tạo ra thành công một lần… Còn lúc sau anh ta đã bị dàn xếp tới nơi đây, nhưng căn cứ vào tình huống hỗn loạn của lâu đài cổ này, nhân viên nghiên cứu cũng biết nước thuốc chữa trị này trên thế giới đại khái là không có phần thứ hai.
Bạch Vấn Hạ nói chính mình muốn lấy được nước mắt thiên sứ vào hôm nay, nhân viên nghiên cứu vốn cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ là thật sự không khuyên được Bạch Vấn Hạ, cuối cùng anh ta đã hối hận rất lâu vì mình không cố chấp khuyên bảo đối phương hơn: "Không có, tôi thành công rồi." Bạch Vấn Hạ lấy cái chai đặt ở trong lồng ngực ra.
Mọi người: "?"
Bọn họ cũng không dám tin tưởng lỗ tai của mình, nhân viên nghiên cứu lại do dự mà nói: "Cậu nói giỡn phải không?"
"Không có nói giỡn, tôi thật sự lấy được." Bạch Vấn Hạ hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Nếu các người bằng lòng tin tưởng lời tôi nói, thì hãy dùng nước thuốc chữa trị này đi. Có thể nó sẽ khiến mọi người biến trở về người thường nhưng quá trình này sẽ rất đau đớn…"
Nhóm người bệnh im lặng trong chốc lát, tất cả đã không biết nên dùng biểu cảm gì đi đối mặt với Bạch Vấn Hạ. Sao bọn họ lại không tin lời nói của đối phương, huống chi cơ hội có thể được khôi phục lại bình thường như vậy tuyệt đối không thể có được nữa.
Thân thể bọn họ run rẩy, uống xong nước thuốc chữa trị Bạch Vấn Hạ đưa cho.
…
Người xem của phòng phát sóng trực tiếp nhìn hình ảnh này trong lòng đều cảm động.
"Tôi thật sự không nghĩ tới sau khi người chủ trì hao hết trăm cay ngàn đắng, bất chấp nguy hiểm lấy nước mắt thiên sứ, chuyện thứ nhất làm lại có thể là đem trị liệu cho những NPC đó… Nói thật ra phó bản này ta cũng đã xem qua livestreams của vài người chủ trì khác, trong đó không thiếu những lão đại dẫn trước trên bảng xếp hạng nhưng từ trước đến nay chưa thấy hành động này bao giờ! Thậm chí boier vị độ khó của nước mắt thiên sứ mà không có người nào lấy được."
"Không biết sao mà tôi lại không thấy độ khó quá cao, tôi cảm thấy ngay cả mình cũng làm được nếu vào phó bản này." Đương nhiên cũng có người sinh ra một loại ảo giác tôi cũng làm được như vậy, nhưng suy xét lại Bạch Vấn Hạ là người đã từng cho Boss ẩn ăn hành, bọn họ rất nhanh đã từ bỏ ý nghĩ này.
"Ôi trời Hạ Hạ thật sự rất ấm áp, tôi xem xong cũng muốn biến thành người bệnh để được cậu ấy an ủi…"
"Cũng không cần đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy chứ!"
"Hiện tại tôi có dự cảm, nói không chừng người chủ trì này thật sự có thể tạo ra một kết cục cho tới bây giờ chưa ai kích phát được. Tôi không thể đoán ra tất cả những gì phó bản này đang tiến hành, không kể đến cái khác, chỉ cần buff boss ẩn và thiên sứ chúc phúc này thôi… Đã làm cho người khác cảm thấy không phải đi vào phó bản."
…
Nhóm người bệnh sau khi dùng nước thuốc chữa trị, đồng loạt phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thương, còn thân thể thì lăn lộn kịch liệt ở trong phòng bệnh, thỉnh thoảng lại va vào cửa. Lúc này toàn bộ tầng hầm giống như địa ngục trần gian.
Nhưng rất nhanh, thể lực của bọn họ đều mất đi, chỉ có thể lẳng lặng nằm tại chỗ, ngay cả sức để nhúc nhích một ngón tay cũng không còn.
Trái lại thì thân thể quái vật vốn đã mất đi hình người kia, giống như là được thần ban phúc mà đã chậm rãi khôi phục, nhưng quá trình này cực kỳ chậm chạp, dù thế nào thì ít nhất phải cần tới vài ngày mới có thể kết thúc.
Dù sao bọn họ biến dị quá mức mãnh liệt, người bình thường bị tới mức độ này đã sớm chết rồi, nếu tốc độ khôi phục cũng quá nhanh chóng, sợ là sẽ không chịu nổi sự biến hóa dữ dội ấy mà chết ngay lập tức.
Nhưng nếu thật sự để cho bọn họ ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày mà không ai chăm sóc, vậy nói không chừng vừa mới khôi phục đã chết.
Bạch Vấn Hạ quan sát tình huống một chút, đi vào trong đó, đem mỗi người chuyển lên trên giường, sau đó lại cho mỗi người bọn họ uống một lọ nước thuốc thể lực… Không ngờ nước thuốc này thật đúng là rất hữu dụng, tình huống của nhóm người bệnh lập tức tốt hơn không ít, hẳn là chỉ cần vài giờ đồng hồ là đã có thể khôi phục lại bình thường.
Mọi người đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Vấn Hạ, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng chính mình tuy rằng mất đi phần năng lực có được sau khi biến dị kia, nhưng lại thật sự đang chậm rãi khôi phục lại bộ dáng người bình thường, điều này so với những năng lực đó càng khiến bọn họ quý trọng hơn… Không biết mình nên báo đáp phần ân tình này của Bạch Vấn Hạ như thế nào.
Trong đó có một người bệnh biến dị nặng nhất, lúc trước cũng chỉ có thể gắng gượng nói mấy chữ, hiện tại tình huống cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí vẻ ngoài còn khiến Bạch Vấn Hạ cảm thấy có chút quen thuộc, giống như từng gặp qua ở nơi nào đó.
Bạch Vấn Hạ nhìn kỹ lại, bỗng nhiên nhớ tới, chính mình đã từng ở trong phòng tư liệu tìm được một ít ảnh chụp của người trong gia tộc Blair, tiện thể cũng thấy qua bóng dáng người này.
Người bệnh này lại giữ lấy góc áo Bạch Vấn Hạ, gian nan mở miệng nói: "Từ từ, trước tiên khoan hãy đi, tôi muốn nói tất cả về bệnh viện này cho cậu…"
---
Đám người Lâm Mạn Mạn đã sớm hoàn thành nhiệm vụ Bạch Vấn Hạ giao phó, lúc này đều thành thành thật thật đợi ở trong đại sảnh.
Nhưng đợi nửa ngày rồi mà Bạch Vấn Hạ cũng chưa xuất hiện, không chỉ như thế, ngay cả bóng dáng Y Trạch cũng không thấy, bọn họ không khỏi có chút lo lắng.
Sắc trời đã tối sầm xuống, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên pho tượng, như là bao phủ lên nó một tầng kim sa, thánh khiết nhưng cũng đồng thời khiến trong lòng mọi người cảm thấy bất an.
Bóng dáng Alice xuất hiện ở trong đại sảnh, cô ta mỉm cười nhìn về phía mọi người, mở miệng nhẹ giọng nói: "Mấy ngày qua mọi người đã làm rất tốt, thật sự vất vả rồi."
Lâm Mạn Mạn bất ngờ trong lòng, vội vàng nói: "Đây đều là việc chúng tôi nên làm."
Âm thanh nhắc nhở của phó bản bỗng nhiên vang lên.
"Tiến độ chân tướng phó bản đạt một trăm phần trăm. Nhiệm vụ chính tuyến điều tra ra sự thật về bệnh viện tâm thần hoàn thành."
"Mở ra nhiệm vụ chính tuyến mới: Trước khi mặt trời mọc thoát khỏi bệnh viện tâm thần."
Lâm Mạn Mạn cùng Tiểu Lý quả thực cũng không phản ứng gì nhiều lắm, bọn họ vẫn bình bình thường thường ngồi ở chỗ này, tiến độ phó bản đã hoàn thành như thế nào, Bạch Vấn Hạ ở thời điểm bọn họ không biết rốt cuộc đã làm bao nhiêu.
Hiện tại muốn từ phó bản thoát đi cũng không khó, lúc trước Bạch Vấn Hạ cũng đã có được bản đồ tuyến đường chỉ dẫn rời đi, còn đem nó giao cho Lâm Mạn Mạn bảo quản. Có thể nói chỉ thiếu một bước nữa là các cô có thể trốn thoát.
Nhưng thật sự việc này sẽ thuận lợi như vậy sao…
Nụ cười của Alice chậm rãi biến mất, hiện lên một chút lạnh lùng, giống như đang đánh giá một đồ vật nào đó: "Hiện tại, đã tới lúc sử dụng giá trị cuối cùng của các người rồi. Tuy rằng giống như đã cùng nước thánh dung hợp, nhưng tế phẩm thì luôn không ngại nhiều. Có thể tham gia nghi thức hiến tế cũng là vinh hạnh của các người."
Khi nói xong cô ta vươn tay, lính canh liền xông ra ào ào, chặn hết đường chạy trốn của mấy người. Vẻ mặt của đám lính canh này đều chết lặng, hiển nhiên đang bị vây trong trạng thái bị tẩy não, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh duy nhất là lời nói của Alice.
Sắc mặt Lâm Mạn Mạn thay đổi, cùng Tiểu Lý lùi về phía sau mấy bước, các cô đương nhiên cũng phải có vài đòn sát thủ, khi sử dụng cũng có thể thừa dịp hỗn loạn mà trốn đi nhưng Bạch Vấn Hạ còn chưa có xuất hiện, các cô làm sao có thể chỉ chạy trốn một mình. Nhưng Kha Ngọc ở bên cạnh lại không có phản ứng gì quá lớn, dù sao cậu ta cũng chỉ là một bức tranh quỷ thường thường không có gì đặc sắc mà thôi.
Thấy Lâm Mạn Mạn bọn họ sẽ lập tức bị bắt giữ, bóng dáng Bạch Vấn Hạ đột nhiên từ một bên xuất hiện: "Từ từ—"
"Rốt cuộc anh cũng tới." Alice quay đầu nhìn về phía Bạch Vấn Hạ, trong mắt hàm chứa thưởng thức: "Anh là người có thể chất tốt nhất trong những người này, còn cực kỳ thành kính, thường hay chủ động uống nước thánh, chỉ đáng tiếc là thời gian quá ngắn… Nếu đem anh làm tế phẩm, thần nhất định sẽ vô cùng vừa lòng."
Bạch Vấn Hạ nhìn Alice, trong lòng kích động, tuy rằng đã sớm cảm thấy Alice bất thường nhưng chưa từng nghĩ tới đối phương lại chính là Boss cuối cùng của phó bản này! Chỉ cần khiến đối phương thù hận mình, sẽ không sợ lại có thể sống sót thoát ra.
"Thì ra cô chính là người sống sót cuối cùng của gia tộc Blair, cũng là người sở hữu tòa lâu đài cổ này." Bạch Vấn Hạ có chút khó hiểu mở miệng nói: "Nhưng bộ dáng của cô thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có xu hướng biến dị, vì cái gì vẫn muốn cử hành nghi thức hiến tế, còn không tiếc đem người của gia tộc mình cũng biến thành tế phẩm?"
Vừa mới nãy Bạch Vấn Hạ từ trong miệng người bệnh ở tầng hầm kia biết được thông tin cuối cùng của phó bản này.
Lúc trước người của gia tộc Blair xảy ra biến dị hàng loạt khiến mỗi người đều cảm thấy lo bất an. Nhưng Alice tuổi còn nhỏ, người vốn mang bệnh nặng, lại ngược lại nhờ bởi năng lực chữa trị của bức tượng thiên sứ, giúp cho thân thể của cô ta đã khôi phục không ít, chiếm được năng lực hành động nhất định, việc này khiến cho cô ta biến thành cuồng tín đồ của ‘thiên sứ’, nhìn những người khác trong gia tộc vô cùng không vừa mắt.
Sau này khi Alice lớn lên, gia tộc Blair đã cử hành nghi thức hiến tế vài lần, đương nhiên việc này chỉ là để giữ được chính tính mạng của bọn họ.
Rốt cuộc có một lần, nghi thức hiến tế bởi vì xảy ra đủ tình huống mà thất bại, cũng khiến cho tà thần tức giận, lấy đi hầu hết tính mạng của mọi người trong gia tộc Blair, cũng là một kiện thảm án cực kỳ nổi danh.
Cuối cùng chỉ còn Alice và một thành viên của gia tộc còn sống. Trên thực tế bởi vì liên quan đến việc trước đây không lâu bọn họ từng dùng nước thuốc chữa trị, nhưng một thành viên khác của gia tộc dùng chính là bản không hoàn chỉnh, cho nên thân thể gần như biến dị thành quái vật, chỉ có thể gắng gượng tồn tại mà thôi.
Sau khi chuyện này xảy ra, Alice lại càng cuồng nhiệt hơn, cho rằng chính mình là người được thần quan tâm, mượn quyền thế gia tộc mà mình kế thừa, làm việc ngày càng điên cuồng, không tiếc hết thảy muốn cử hành một nghi thức hiến tế hoàn mỹ nhất.
Về phần bọn Bạch Vấn Hạ chính là bất hạnh trước mấy hôm hiến tế bị đưa đến nơi đây làm nhân viên chăm sóc mà thôi.
"Xem ra anh đã biết hết." Alice dường như là cảm thấy đám người Bạch Vấn Hạ đã không còn cơ hội chạy trốn nên tâm tình rất không tồi, giọng điệu điên cuồng mở miệng: "Tôi đương nhiên không giống với những người trong gia tộc đó, thứ tôi theo đuổi căn bản không phải những thứ dung tục tầm thường như bọn họ! Tôi chỉ là tín đồ của thần thôi, hết thảy những gì tôi làm, đều là vì muốn cho ‘thiên sứ’ có thể đến với cõi đời này. Nếu là anh chắc anh có thể hiểu được."
"Chính xác, cảm tình của tôi đối với thần nhất định không thua cô." Bạch Vấn Hạ nghĩ đến chính mình chỉ thiếu một bước nữa là thành công, hình tượng cuồng tín đồ của tà thần này vẫn chưa thể vứt, cậu liền càng kích động cuồng nhiệt mở miệng: "Nhưng tôi cảm thấy cách làm của cô sai rồi, cô cho rằng hành động như vậy thật sự có thể có được sự tán thành của thần minh sao? Chỉ có tôi mới là tín đồ thành tín nhất và hiểu rõ ngài nhất."
Đám người Lâm Mạn Mạn: "?" Từ từ, lúc này thứ Bạch Vấn Hạ cần nói không nên là lời kịch như vậy chứ, vì cái gì bỗng nhiên có loại cảm giác đang tranh giành tình cảm vậy.
"Anh có ý gì!" Alice bị lời nói của Bạch Vấn Hạ chọc giận, cười lạnh một tiếng, "Anh cho rằng chính mình có bản lĩnh giỏi thì tôi không có biện pháp nào sao? Phải biết rằng, lâu đài cổ này còn có rất nhiều… quái vật anh có nghĩ cũng không dám nghĩ tới."
Tuy rằng Alice là chủ nhân của lâu đài cổ, nhưng dù gì việc phải làm mỗi ngày quá nhiều, lại không có khả năng ngày đêm giám sát Bạch Vấn Hạ. Nhận thức của cô ta đối với Bạch Vấn Hạ vẫn dừng lại ở trình độ lúc trước vì chế phục người bệnh Mullen mà đem giường cũng làm sụp, như vậy nhiều nhất chính là một người có sức lực lớn mà thôi.
"Tiến lên!" Alice hạ lệnh, những con quái vật hung thần ác sát đột nhiên lao ra từ hành lang xung quanh đại sảnh, đám quái vật đó giương nanh múa vuốt, vô cùng đáng sợ, những cái răng nhọn kia vừa nhìn liền biết có thể đem Bạch Vấn Hạ xé nát dễ như trở bàn tay!
Đám người Lâm Mạn Mạn Sợ tới mức sắc mặt thay đổi lớn: "Đại ca Bạch, cẩn thận—"
Đám quái vật sau khi vọt tới trước mặt Bạch Vấn Hạ bỗng nhiên đồng loạt dừng lại, còn hết sức thân mật mà vừa cọ cọ cơ thể Bạch Vấn Hạ vừa đong đưa cái đuôi. Cảnh tượng này, quả thực giống như Bạch Vấn Hạ mới là chủ nhân của chúng nó.
Mọi người: "?"
Alice: "?"