Bởi vì tình huống có chút kỳ lạ, ba người quyết định sẽ không tiến vào phòng thí nghiệm, tiếp tục tìm kiếm tài liệu rồi mới tính tiếp.
Y Trạch điềm đạm cười, tỏ vẻ như giờ mình sẽ đi xem bức tượng một chút, miễn là chúng không phát sinh ra những hiện tượng lại.
"Vậy anh cẩn thận một chút." Bạch Vấn Hạ nhanh chóng nói: "Nếu có nguy hiểm, hãy lập tức nói cho tôi biết và nhanh chóng chạy đi, tôi sẽ đến chỗ anh nhanh nhất có thể."
Nếu không phải việc quan trọng là tìm tài liệu, Bạch Vấn Hạ sẽ nhất định ở lại đây, tình huống bây giờ khá cấp bách, cũng vì lo lắng cho Y Trạch, cậu nhanh chóng tìm tài liệu.
Y Trạch gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Bạch Vấn Hạ, dĩ nhiên anh ta ở trong phó bản sẽ không có vấn đề gì, nhưng cảm giác được ‘người yêu’ quan tâm, quả thật không tồi.
…
Khán giả cực lực lắc đầu, trong lòng vừa kinh sợ lại vừa phức tạp.
"Nếu cậu ta còn sống rời khỏi phó bản, có quyển sách nào với nội dung cua boss ẩn, tôi sẽ mua mười quyển để cất giữ."
"Tự nhiên vào đây ăn cẩu lương giữa boss ẩn và cậu ta, thật là không nói nên lời… Cứ cảm thấy có độc nhưng lại không dừng lại được."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, mặc kệ tôi thích cặp đôi này"
...
Hai người vội vàng xem kệ tài liệu bên cạnh.
"Tôi vừa dựa theo thời gian lưu trữ, phát hiện những tài liệu này không theo thứ tự." Lâm Mạn Mạn vừa trượt nhìn theo những cuốn sách, vừa lo lắng nói: "Phần lớn đều là bệnh án, không có tài liệu gì đặc biệt hữu dụng, đừng nói đến chuyện tìm thấy chân tướng."
"Không quan trọng, chỉ cần may mắn liền có thể tìm được." Bạch Vấn Hạ thuận miệng an ủi, chân tướng cái gì cậu cũng không quan tâm lắm. Nếu như muốn tìm thì còn lâu cậu mới tìm được.
Suy nghĩ đơn giản, một đồng đội theo làm sao có thể thúc đẩy quá trình, vậy thì còn gọi là đồng đội heo gì chứ. Hơn nữa Bạch Vấn Hạ đi tìm tư liệu chỉ để giải tỏa tiêu cực của bản thân mà thôi.
Bạch Vấn Hạ vươn tay, tùy tiện lấy bừa một cuốn sách trên kệ, vừa cầm lấy, nhìn đến cuốn tài thì ngần người.
Quyển sách này có bìa rất cổ, hơn nữa trên bìa còn viết những dòng văn tự khó hiểu, chỉ vừa nhìn thấy bìa cũng làm cho người khác thấy ớn lạnh.
Bạch Vấn Hạ: "?" Cậu chỉ liền tùy tiện cầm lấy một cuốn sách, vậy mà đã tìm ra rồi?
Bạch Vấn Hạ không tin, liền thử lại, rút bừa thêm một cái từ chồng tư liệu. Là báo chí cũ bị cắt dán một ít, nội dung đều có liên quan đến bức tượng thiên sứ.
"Sao vậy?" Lâm Mạn Mạn tò mò lại gần, nhất thời lọ vẻ mặt mừng rỡ nhìn cậu.
Bạch Vấn Hạ cảm thấy quyển sách này quá nóng, cầm không được mà buông cũng không xong, không thể làm gì khác đánh nhắm mắt mở nó ra.
Khi cậu mở cuốn sách ra, xa xa nghe tiếng chuyển động của bức tượng truyền đến. Bạch Vấn Hạ không lên tiếng, Trạch Y liền nói chỗ anh ta không có chuyện gì.
"Có đại ca Y Trạch cùng với anh Bạch ở đây thật yên tâm." Lâm Mạn Mạn thấy lần này tiến vào phó bản đã dùng hết may mắn của mình rồi.
Nội dung của cuốn sách cung cấp lượng thông tin vô cùng lớn. Tác giả là người của gia tốc Blair, chắc là người quyên góp tòa nhà này để làm bệnh viện tâm thần.
Những trang đầu nói về nguồn gốc của bức tượng thiên sứ kia, nó được tìm thấy ở khu di tích dưới đáy biển, xung quanh là kiến trúc thánh đường nhưng đã bị tàn phá không ít. Cuối cùng khi được trục vớt lên, mọi người kinh ngạc khi thấy nó bóng loáng như mới, sinh động nhưng lại rất thuần khiết, hệt như mới được tạo ra, nhiều người cho rằng kỳ tích xuất hiện.
Lâu sau, người trục vớt bức tượng đều có biểu hiện kì lạ, bọn họ bắt đầu không ăn, không uống, đối với bức tượng còn làm ra những động tác cuồng nhiệt khiến người khác phải khiếp sợ. Có điều thân thể có chút biến dị, cuối cùng không rõ nguyên nhân tại sao họ tự sát, sau khi chết thì đều có bộ dạng chắp tay cầu nguyện giống nhau.
Người dân ở đó đều cho rằng họ đã gặp báo ứng khi xúc phạm thần linh, báo cho những khác đem bức tượng đặt về chỗ cậu, nếu không sau này sẽ phải gánh hậu quả. Nhưng cũng có người không thèm nghe, tất cả mọi người đều bị năng lực của bức tượng tác động.
Gia tộc Blair nghe về năng lực thần kì của bức tượng mới mua nó, mang nó về dùng cho gia tộc, biến lâu đài thành bệnh viện tâm thần để che đậy, dùng bệnh nhân làm vật thí nghiệm.
Bọn họ phát hiện nếu tiếp xúc càng gần bức tượng thì tốc độ biến dị càng nhanh, không quá mấy ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Cuối cùng sau khi nghiên cứu, đã tìm ra phạm vi không chịu ảnh hưởng của bức tượng, chỉ cần đem chất lỏng trong suốt đặt xung quanh bức tượng, ngày hôm sau liền có thể trở thành nước thánh. Cho con người uống có thể làm chậm tốc độ biến dị, xác suất tử vong sẽ thấp hơn. Thậm chí còn có thể tạo một vài năng lực đặc biệt nhưng có thể giữ được lý trí.
Bức họa cùng những bức tượng nhái kia cũng được tạo ra cùng thời điểm này, đều dự định sẽ sao chép năng lực của bức tượng thiên sứ. Nhưng sau khi đem ra khỏi bệnh viện, liền bị mất tác dụng.
Người đứng đầu gia tộc Blair nghĩ bản thân đã hoàn thành công trình nghiên cứu, đột nhiên biến dị lại liên tục xảy ra, các thành viên trong gia tốc đều chết một cách dị thường, thậm chí những người chưa từng tiếp xúc với bức tượng cũng bị vạ lây. Thậm chí cơ thể người đứng đầu cũng bị suy yếu dần, thường xuyên nhìn thấy ảo giác.
…
Quyển sách viết đến đây liền kết thúc, những trang sau có dấu vết bị xé rõ ràng.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở cửa phó bản vang lên, " Đã tiến hành được 50% chân tướng, 50% còn lại sẽ xuất hiện trước khi kết thúc phó bản, hãy tiếp tục cố gắng."
"Cũng không biết phần còn lại ở đâu." Bạch Vấn Hạ biết đang chiếu đến khúc gây cần liền kết thúc, khiến cho người xem hụt hẫng. Nhưng cũng đúng, phát triển kịch bản đâu có thể dễ dàng kết thúc như vậy được.
Chân tướng bệnh viện này với suy đoán của cậu gần giống nhau, quan trọng nhất vẫn là liên quan đến bức tượng thiên sứ kia, thậm chí không chừng có thể giúp bọn họ trong lúc sinh tử.
"Lại đây xem cái này đi." Bạch Vấn Hạ nhìn về phía tờ báo được cậu lấy ra trong đống tư liệu.
Chỉ là một ít thông tin về những người phóng viên đã từng tiếp xúc với bức tượng, và tất cả bọn họ đã chết. Điểm quan trọng nhất của tờ báo này là tin cuối, trong một đêm mấy trăm người của gia tộc Blair đều chết, chỉ còn lại một người thừa kế.
"Đây là kết cục của việc đắc tội với thần." Lâm Mạn Mạn không khỏi cảm khái, cốt truyện như vậy cô ta đã thấy nhiều rồi, mà cũng tại gia tộc Blair đã làm nhiều việc ác.
"Có thể nói, ở những trang cuối, gia tộc Blair có thể đã tìm được cách giải quyết? Hơn nữa, bức tượng đã ở rất lâu trong tàn tích dưới biển, làm sao có thể khiến bệnh viện trở nên hỗn loạn như này." Bạch Vấn Hạ theo bản năng liền suy nghĩ, chuyện gì đã xảy ra sau đó, cậu đã đọc toàn bộ nội dung trong những trang trước, chắc chắn bản thân không bỏ sót chữ nào.
Không đúng! Hiện tại cậu lại đang suy nghĩ về vấn đề này, không phải là đang muốn đẩy nhanh cốt truyện sao.
Bạch Vấn Hạ cất cuốn sách đi, đứng dậy chạy xung quanh các kệ sách, lần này cậu không xem một kệ nữa, mà lật từng kệ sách ra xem.
Kết quả là…
Bạch Vấn Hạ nhìn từng quyển sách ghi chép thí nghiệm, danh sách y tá, thậm chí có sách ghi chép về khởi công xây dựng lâu đài, danh sách những người mất tích… cả người lâm vào mê mang.
Chẳng lẽ trừ thứ cậu muốn tìm thì đều không có!? Theo lý mà nói, những phó bản ở Mullen đều đã nói nhiệm vụ phụ sẽ hỗ trợ cho công cuộc vượt qua phó bản, đây làm gì có chuyện đó chứ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Chẳng lẽ là ở trong phòng thí nghiệm?
Nghĩ đến này, Bạch Vấn Hạ lập tức lấy lại tinh thần, khôi phục sức sống.
"Này, này tin tức đó cũng khá lớn. Ngay cả danh sách những người chạy trốn cũng có, chúng ta chỉ cần biết chân tướng sẽ không biến mất một cách thần bí là được." Lâm Mạn Mạn trợn mắt, há hốc mồm trông có vẻ rất choáng váng, cô ta cũng chỉ tìm loanh quanh nhưng lại không có kết quả gì, còn Bạch Vấn Hạ tùy tiện lấy đại cũng có thể tìm ra!
Dù cho năng lực mạnh tới đâu cũng không lý giải được tình huống này! Chẳng lẽ… anh Bạch chính là ông hoàng may mắn?
Bạch Vấn Hạ thuận tay lại rút một quyển sách, bất ngờ thấy trên đó ghi nhược điểm của bức họa cùng với bức tượng.
Cả người cậu lập tức chấn động, muốn trực tiếp nhét trở lại.
Không vì lý do gì cả, cậu là vì lo lắng cho bức họa và những bức tượng kia! Nếu như bị cậu biết được thứ chống lại chúng, đến lúc đó đừng nói đến hiện tượng kỳ lạ sẽ xuất hiện, mà những bức tượng cùng những bức họa kia có thể lộng hành được sao?
Lâm Mạn Mạn sau khi nhìn thấy liền kích động nói: "Những bức tượng có sức mạnh rất khủng bố, công kích cũng rất nhanh nhưng chỉ có thể ở trên nền đất lạnh lẽo mới có thể duy trì sự sống, hơn nữa năng lực di chuyển rất kém, chạy nhanh một chút liền có thể thoát thân. A, trong này còn nói không nên nhìn vào mắt những bức họa, tôi đã nhiều lần xém chút nữa nhìn vào mắt nó, chỉ cần không nhìn vào mắt bức họa liền có thể phá hủy chúng, không ngờ đối phó với chúng lại dễ như vậy."
Bạch Vấn Hạ: "... " Rất xin lỗi, những bức tượng và các bức họa, hy vọng các ngươi may mắn, không làm hiện tượng gì kì lạ.
...
Nhìn thấy cảnh này, khán phòng lại trực tiếp có một làn đạn spam với rất nhiều nội dung cầu nguyện và hút may mắn.
Chủ yếu là do quá kinh người, bọn họ trơ mắt nhìn Bạch Vấn Hạ chỉ tiện tay mà đã lấy ra nhiều tư liệu như vậy. Nếu không phải bên cạnh còn có người bình thường Lâm Mạn Mạn để so sánh, họ đã hoài nghi cậu đã hack để những thứ tốt luôn xuất hiện cùng lúc.
"Có thể chia cho tôi ít may mắn không, tôi đã tìm tư liệu một đêm, xém chút còn bị cảnh vệ bắn chết nữa!"
"A a thật là ghen tị quá đi! Trên thế giới này còn có người may mắn như vậy? Hơn nữa tìm tư liệu mà không bị quái vật tấn công, vậy thì quá vô lí rồi"
"Phía trên quên mất Boss ẩn đang ở cạnh sao, quái vật nào dám tấn công."
"Từ từ, các người đừng hâm mộ quá nhanh, chỉ là lúc này có boss ẩn, phó bản này vốn không an toàn, có lẽ đây là giây phút ngọt ngào cuối cùng." Đương nhiên vẫn còn tồn tại người có lí trí.
…
Lúc này, ở phía bên kia phòng tư liệu, ở trước mặt Y Trạch, lông chim chậm rãi rơi, đã thấy các bức tượng không chịu nổi mà ngã xuống đất.
Mặc khác những bức tượng không đủ điều kiện, chỉ có thể run lẩy bẩy.
Lúc Bạch Vấn Hạ xem quyển tư liệu chân tướng kia, anh ta đã kích động những bức tượng này, để chúng không tấn công những người cầm tư liệu trên tay. Những hành lang cũng vì lí do này mà được xây nên, phòng ngừa khi nhân viên làm việc vô tình kích động cơ quan, bị đuổi giết còn có chỗ trốn mà cầu cứu.
Nhưng những bức tượng vừa động đậy có chút biến dị, liền thấy Bạch Y ở phía xa, không một bức tượng nào dám nhúc nhích nữa.
Có thể những bức tượng có tốc độ quá nhanh nên thắng lại không kịp, có mấy bức tượng xông ra… liền trực tiếp bị phát nổ. Mặc dù theo lý mà nói, các bức tượng này làm bằng chất liệu đặc thù, đổi lại người chơi phải tấn công nhiều thủ đoạn mới có thể phá hủy được bức tượng, nhưng những thứ này đối với Trạch Y cũng là thứ cấp thấp, có thể tùy ý phá hủy.
Trải qua chuyện như vậy, Bạch Vấn Hạ đối với những bức tượng này một bóng ma, trong mắt chúng cho dù cậu có chạy loạn, cũng không một bức tượng nào dám nhúc nhích.
Y Trạch cảm thấy trong lòng có chút hoang mang, vì cái gì mà anh ta lại bị cảm hóa bởi tình cảm con người? Đây không phải là chuyện tốt, anh ta phải mau chóng bỏ đi lớp ngụy trang này.
Bạch Vấn Hạ và Lâm Mạn Mạn vị tiếng vỡ của bức tượng thu hút, liền chạy đến trước cửa phòng thí nghiệm, lập tức chú ý đến bức tượng bị vỡ.
"Sao vậy? Cậu không gặp chuyện gì chứ? Bạch Vấn Hạ khẩn trương chạy tới, mặt tỏ vẻ không thể thay Y Trạch gánh chuyện nguy hiểm đó, đương nhiên bộ dạng này thật hơn chữ thật. Chỉ là nó hình thành bởi một nguyên nhân phức tạp.
Nhìn biểu cảm của cậu, tất cả mọi người đều nhận thấy được trong đó ẩn chứa một chân tình tha thiết.
"Tôi không sao, vừa nãy bức tượng tự ngã nên vỡ nát rồi."Anh ta nhìn về phía Bạch Vấn Hạ, trong lòng đang lạnh lẽo lại trở nên ấm áp, dập tắt những suy nghĩ vừa rồi: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra."
Nếu phó bản này có cái gì mà thu hút độ hãm của quái vật, Bạch Vấn Hạ liền có thể nhận thêm một nhiệm vụ phụ nữa.
“Cậu không sao là tốt rồi."Bạch Vấn Hạ thở phào nhẹ nhõm, cậu luôn cảm thấy những bức tượng này là do tự chúng xui xẻo nên mới bị vậy, Y Trạch không sao cũng là chuyện tốt rồi.
Lâm Mạn Mạn đứng cách xa họ một chút, cảm thấy bản thân thừa thãi, không thể làm kỳ đà cản mũi được.
Y Trạch tùy tiện mang bức tượng đi, liền lộ ra cánh cửa vào phòng thí nghiệm, lúc nãy chỗ vân tay đã bị đập lõm xuống, hoàn toàn có thể thấy bức tượng kia rất chắc chắn.
Bây giờ cánh cửa không được khóa chắc chắn, Y Trạch muốn đẩy cánh cửa mở ra, Bạch Vấn Hạ nắm tay anh, nét mặt kiên định nói: "Chuyện này để tôi làm." Loại chuyện nguy hiểm như vậyy, sao có thể cho người khác thay cậu làm được chứ.
Y Trạch nghe vậy, trong mắt đều thấp thoáng ý cười, nhẹ giọng nói: "Được."
Bạch Vấn Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không gian bên trong phòng thí nghiệm hiện ra trước mắt họ.
Không gian phòng thí nghiệm với phòng tư liệu khá giống nhau nhưng nơi đây đã lâu không có ai sử dụng, khắp phòng đều có bụi bặm, có nhiều dụng cụ không thể sử dụng được nữa, tài liệu rơi khắp nơi trên mặt đất, trên trần vẫn còn lưu lại vết máu khiến người khác bất an.
Bạch Vấn Hạ nhặt những tài liệu trên đất, nhìn qua có chút kích động.
Tài liệu này ghi lại trạng thái chậm lại bất thường do sử dụng nước thánh được tạo ra từ bức tượng!
Bạch Vấn Hạ cảm động rơi lệ, vội vàng nhặt những tư liệu dưới đất lên, xem xét sau đó phát hiện ra, bọn họ chế tạo thuốc trị liệu nhưng chỉ làm làm chậm lại quá trình. Phương pháp này cần phải xây dựng một tầng hầm dưới chân bức tượng để chứa nước thánh, hơn nữa trong số đó, chỉ có một cái được gọi là giọt nước mắt thiên sứ.
"Tầng hầm chứa nước thánh, nước mắt thiên sứ, đó là cái gì?" Bạch Vấn Hạ cảm thấy hoang mang khó hiểu, trong đầu chợt nhớ đến đoạn CG có chiếu qua mặt bức tượng, có thể mơ hồ thấy được giọt lệ lấp lánh trên đó.
Cậu lại tiếp tục xem, tư liệu có nói, nước mắt thiên sứ chỉ xuất hiện khi mặt trời vừa mọc, là kết tinh của sương sớm, có tác dụng chữa lành.
"Quả nhiên… là rất khó để có."
Về phần trị liệu chỉ làm chậm lại quá trình, Bạch Vấn Hạn khó khăn tìm ở phòng thí nghiệm dược hai bình.
"Thần dược chữa bệnh: Có thể khôi phục 5 điểm giá trị tinh thần của người chơi"
Bạch Vấn Hạ "…" Hay quá, làm vậy cũng đồ tốt. Nhưng điểm tinh thần của cậu chỉ đáng giá 55, uống một lọ cũng tăng lên được một ít, bình còn lại sẽ dùng ở Mullen hoàn thành nhiệm vụ phụ, vừa đủ.
Ở phòng thí nghiệm nhặt được đồ tốt nhưng không thu được tin tức gì lớn, chỉ có thể điều tra ra nơi này đã tạo ra những con quái vật biến dị. Chúng bị tạo ra và phải trung thành với chủ nhân nhưng đồng thời không thể tiếp xúc được với ánh mặt trời, bình thường chỉ có chui vào góc nhỏ xin nào và nuôi nấng trong lâu đài u ám này.
Ba người thuận lợi trở về tầng 1.
Tuy nhiên Bạch Vấn Hạ không những không lau chùi sạch bức tượng mà còn bày ra một đống đổ nát nhưng hiển nhiên Alice không để ý chuyện này.
Lúc này những người khác cũng xong nhiệm vụ, đang trở về đại sảnh.
"Hôm nay sẽ chọn một người xuống tầng hầm. Có ai nguyện ý không?" Alice dò hỏi.
Kha Ngọc u ám nhìn Bạch Vấn Hạ một cái, nói: "Tôi nguyện ý nhưng tôi muốn Bạch Vấn Hạ đi cùng tôi. Cậu ta cũng có kinh nghiệm, có thể chỉ tôi một chút. Yêu cầu này không quá đáng chứ?"
"Cậu lớn như vậy rồi còn cần người đi cùng làm gì, tối qua anh Bạch mới đi rồi, và anh Bạch cần được nghỉ ngơi." Lâm Mạn Mạn vừa nghe liền biết người này không có ý tốt, liền nổi cơn tức giận.
Bạch Vấn Hạ lại nhìn ánh mắt mừng rõ nhìn Kha Ngọc, thật giống như nhìn đứa con trưởng thành của mình. Vừa rồi cậu còn tự hỏi làm sao để đi, không ngờ Kha Ngọc liền chủ động đề nghị! Kha Ngọc hẳn đã tiến hòa, từ nhân vật phản diện tiến hóa thành nhân vật phản diện ác độc!
"Không sao, tôi có thể đi cùng cậu ta." Bạch Vấn Hạ nói: "Dù sao đi hai người vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Lâm Mạn Mạn sôi máu, cô ta cảm thấy Bạch Vấn Hạ chỗ nào cũng tốt, là người quá lương thiện, dù cho ai yêu cầu cũng đều đồng ý. Thấy cậu kiên định như vậy, cô ta cũng khuyên không nổi.
Nhưng đại ca Y Trạch đâu rồi? Không phải bạn trai của anh Bạch chứ, sao không mau lên tiếng đi.
Lâm Mạn Mạn hướng ánh mắt mong đợi nhìn đại ca Y Trạch nhưng thấy anh ta không có vẻ gì muốn đưa ra ý kiến, chỉ nhìn mọi người rồi mỉm cười. Cô ta không nén được tiếng thở dài… Chẳng lẽ anh Bạch yêu sai người rồi sao? Sao đại ca Trạch Y không ra dáng đàn ông vậy?
Chuyện cứ như vậy mà được quyết định!
Vào thời điểm tiến vào tầng hầm, Bạch Vấn Hạ nhắm mắt cầu nguyện: "Hy vọng trong tầng hầm không xảy ra hiện tượng kỳ dị nào!"
Kha Ngọc nhìn Bạch Vấn Hạ, cười lạnh trong lòng. Hiện giờ có cầu nguyện thì cũng đã muộn rồi.
Phải biết rằng tầng hầm này có không ít bức họa, cậu có thể từ từ bị ác quỷ trong tranh giết chết, Kha Ngọc có thể điều khiển năng lực của những bức họa này. Hơn nữa trong lúc làm nhiệm vụ hôm nay, cậu đã thả Nghiêm Hạo Khiêm ra... Lúc này anh ta đã mai phục ở tầng hầm.
Chỉ cần Bạch Vấn Hạ cùng Kha Ngọc đi vào tầng hầm, tuyệt đối không có chuyện sống sót mà trở ra!
Lúc này Kha Ngọc vẫn không biết, âm mưu của mình sẽ mang lại cho bản thân điều gì...