Nghĩ tới việc có thể mở nhiệm vụ phụ, trong lòng Bạch Vấn Hạ phấn khích, nếu ở đây mà nhận được cả ba nhiệm vụ phụ. Tuy không không chắc có thể hoàn thành hết nhưng có thể mở được nhiệm vụ cũng tốt rồi.

Lúc hai người rời đi, Alice bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, lại nói: "Này, bức tượng lâu lắm rồi cũng không lau chùi, có thể hai người sẽ vất vả một chút... Cô cũng mau đi đi."

Y tá nhìn về hướng Lâm Mạn Mạn, lúc này cô ta đang vui buồn lẫn lộn, vội vàng chạy theo sao Bạch Vấn Hạ. Đây cũng có thể là đồng thời ôm đùi hai đại ca, cũng có thể nói, ít nhất cũng hút về cho mình một lượng fan, làm danh tiếng của bản thân tăng lên không ít.

Y Trạch nhìn người đang quấy rầy không gian riêng tư của mình với Bạch Vấn Hạ, anh ta chỉ nở nụ cười lạnh lùng với cô, rồi không nói thêm gì nữa. Người phía sau cảm thấy rùng mình, như có cái gì đó lành lạnh chạm vào cổ.

Lúc này khán phòng đang rất náo nhiệt.

"Nếu không phải Y Trạch vẫn còn đang được phát trực tiếp, tôi đã tin anh ta là người, chứ không phải boss, thật là quá giống mà!"

"A, trước kia cậu ta cũng có scandal bê bối sao? Khi tôi nhìn vào ảnh chụp màn hình, liền thấy rất đẹp, tôi tưởng đấy là ảnh của người khác, giờ nhìn lại mới thấy đẹp hơn so với trong hình"

"Aiz, sao lại gặp boss ngụy trang rồi… Chắc sẽ mất mạng trước khi qua ải rồi, cậu ta đẹp như vậy, tôi sẽ in hình cậu ta rồi đóng khung treo đầu giường"

Bọn họ đều nghe truyện boss ngụy trang đi cùng với Bạch Vấn Hạ cũng có chút chân tình nhưng mà cũng thật kì lạ. Nhưng làm sao có thể thế được, chắc là boss còn đang bị hạn chế sức mạnh, hoặc đang muốn lợi dụng Bạch Vấn Hạ nên mới làm thế.

Nhưng cái này cũng không ngăn được khán giả kích động khi xem.

Cũng có thể nói là khán giả đang xem hai mỹ nam phát trực tiếp thôi, huống gì họ cũng không hiểu được hành động của boss.



Đi lên tầng 4 bằng thang máy, không giống như những tầng khác chỉ cần đi thang bộ liền có thể lên, tầng này phải được Alice cho phép nếu không sẽ không thể đi lên.

Bạch Vấn Hạ đưa thẻ vào cảm ứng, thang máy mở ra, ba người đi lên tầng 4.

Ngoài dự đoán của bọn họ, tầng này không có cảnh vệ, Bạch Vấn Nhìn ra ngoài chỉ là một dãy hành lang dài, bên trái có ghi phòng để tư liệu và phòng thí nghiệm, bên phải là phòng nghỉ quản lý của nhân viên.

Cũng phải nói đến, từ khi cậu đến bệnh viện tâm thần này, ngoài Alice ra, cậu chưa từng nói chuyện với bác sĩ, bảo vệ hay những nhân viên quản lí kia, trừ lúc giao nhiệm vụ, còn lại bọn họ đều lạnh lùng, không tiếp xúc với người chơi, thật hoài nghi liệu họ có phải là người sống hay không.

Đi thông qua hành lang đến chỗ rẽ, dọc hành lang có thể thấy rất nhiều bình hoa được đặt trên chỗ cao, và nhiều nơi có thể trốn được.

Lâm Mạn Mạn thấy vậy không khỏi đổ mồ hôi, trong đầu liền phong phú tưởng tượng: "Trông như nơi này có thể xảy ra một cuộc truy đuổi."

"Sao có thể mang thiết kế nơi này như một cái thành trì vây, trong phòng tư liệu chắc còn kinh khủng hơn." Bạch Vấn Hạ thở gấp.

Tranh thủ lúc ở hành lang, Bạch Vấn Hạ cầm quyển nhật kí mà hôm qua Kha Ngọc làm rơi, cả ngày hôm qua thực sự rất mệt, không có thời gian đọc nó.

"Đây là quyển nhật kí của y tá trước? Nó được để ở trên giường." Bạch Vấn Hạ đọc một vài trang liền hiểu ra, nhất định là Kha Ngọc có thành kiến với mình, nên mới giấu diếm chuyện này không nói cho cậu biết.

Thử nhìn xem... người này là một đồng đội ưu tú! Có năng lực nhưng vận may lại quá kém, nếu không Bạch Vấn Hạ tối hôm qua đã chết, hoàn thành được mục tiêu đồng đội heo.

"Nói không chừng quyển nhật ký có thể giúp mình tìm được cách chết." Bạch Vấn Hạ lật lật quyển nhật ký.

‘Ngày 5 tháng 4, hôm nay tôi bắt đầu làm việc ở bệnh viện tâm thần, nghe nói nhân viên sau khi làm ở đây đều sẽ có vấn đề... nhưng công việc này trả lương cao.

...

‘Ngày 10 tháng 4, việc xảy ra ở bệnh viện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, công việc việc cũng rất đơn giản, làm cho người ta có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có hai người đã biến mất, nghe nói họ bỗng nhiên nghỉ làm nhưng rõ ràng hôm qua họ vẫn làm việc rất tốt, còn cùng tôi gửi tiền về cho người nhà.’

‘Ngày 20 tháng 4, hôm nay công việc của tôi là đi lau những bức tượng trong phòng tư liệu, nhưng những bức tượng này trông rất kỳ quái. Tôi nhớ rất rõ bọn chúng ở sâu bên trong phòng, không hiểu sao lúc tôi rời đi liền thấy chúng ở bên cạnh cửa, lại giống như đang cười với tôi +… Chẳng lẽ tinh thần tôi đang có vấn đề sao?’

Những trang sau, chữ bắt đầu loạn lên, còn có những ký tự kì dị, trông rất khó hiểu, một vài trang còn bị xé đi.

Nhìn đến trang cuối cùng, mới có thể tiếp tục đọc được.

‘Không ổn, đây là nơi quái quỷ! Tôi ở tầng hầm đã nhìn thấy hai người kia, và bọn họ đã biến thành quái vật! Tôi sẽ trốn khỏi đây…. Kì quái, sao bức tượng lại xuất hiện ở cửa, là ảo giác sao?

Nội dung của quyển nhật ký tới đây là kết thúc, cũng có thể tưởng tượng ra kết cục của chủ nhân quyển sổ này rồi.

Bạch Vấn Hạ có chút thương xót cho chủ nhân của quyển nhật kí này, trong lòng có chút kích động. Liền kiểm tra búp bê Barbara trong túi áo còn hay đã mất.

"Bức tượng kinh khủng vậy sao?" Sắc mặt Lâm Mạn Mạn trắng bệch: "Hơn nữa chúng ta chỉ có thời hạn là năm ngày, không giống như trong nhật kí là 1 tháng, chắc chắn bức tượng sẽ kinh khủng hơn nữa, chẳng trách Alice cho ba người chúng ta đi với nhau."

"Đúng là nguy hiểm thật." Y Trạch nhàn nhạt nói, lông mày còn hiện lên nét lo lắng: "Chúng ta phải hết sức cẩn thận." Anh không muốn những bức tượng vô tình để lộ thân phận của mình.

Bạch Vấn Hạ nghe bọn họ nói vậy, càng thấy nên phải cẩn trọng hơn nữa!

"Thật tốt quá, cả Y Trạch cũng đang lo lắng! Lần này tôi lại mang theo búp bê thu hút quỷ Barbara, có thể cậu ta không toàn năng như lời đồn, đoán không chừng không thể tự lo cho bản thân, chẳng thể cứu được mình… Cuối cùng cũng có cơ hội chết thành công rồi!

Bạch Vấn Hạ cũng giả vờ lo lắng, "Tôi sẵn sàng rồi." Đầu người cũng chuẩn bị sẵn sàng nốt.

Ba người mang tâm trạng khác nhau đi đến phòng tài liệu. Bạch Vấn Hạ hít thở sâu một cái, nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa.

Khí lạnh như băng phả thẳng vào mặt họ, sau đó bọn đi vào trong khí lạnh hệt như muốn xâm nhập vào cơ thể, Lâm Mạn Mạn không chịu được mà siết chặt áo khoác.

Phòng tài liệu có không gian cực lớn, nhiều giá sách lớn, bên trong có khá nhiều tài liệu, muốn tìm được tài liệu yêu cầu, nếu không phải là ông hoàng may mắn thì chắc chắn sẽ rất mất thời gian cho việc tìm kiếm.

Chỗ sâu nhất của phòng đúng như nhật kí nói, là chỗ của những bức tượng thiên sứ. Vị trí của chúng không có chút quy luật nào cả, rất lộn xộn, giống như chúng có thể tự do hành động ở bất kì nơi nào... Những vết màu nâu bẩn bám lên bức tượng cũng vô cùng bất quy tắc, hệt như do vết máu bắn lên.

Sau khi nhận thấy được điểm này, Lâm Mạn Mạn bắt đầu dựng tóc gáy.

Hành động thì chắc chắn rồi nhưng vấn đề chính là những bức tượng này hành động theo quy luật gì?

Lúc nãy ở hành lang trước phòng thí nghiệm có ghi, muốn vào phòng thí nghiệm, phải quét vân tay mới vào được. Bạch Vấn Hạ cũng không mạnh đến nỗi phá được cửa chống trộm, suy nghĩ một chút liền cảm thấy không vào được.

Bạch Vấn Hạ cầm thùng nước và giẻ lau nói với hai người còn lại: "Hai người cứ tìm tài liệu của phó bản, bức tượng để tôi lau chùi cho."

Nói xong, không chờ hai người phản ứng lại, liền lập tức đi làm ngay cứ như sợ người khác cướp mất công việc của mình vậy.

Lâm Mạn Mạn há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút xúc động, Bạch Vấn Hạ thật tốt, không ngờ lại giành công việc nguy hiểm để công việc an toàn cho cô ta làm, cô ta nhất định sẽ không phụ lòng cậu, phải thật cố gắng tìm ra manh mối!

Khán giả xem thấy cảnh này cũng đều phải khiếp sợ.

"Ngạc nhiên chưa, cậu ta vừa đẹp người, lại còn tranh làm việc nguy hiểm, tâm quả là lương thiện... Ước gì trước kia, tôi tiến vào phó bản có thể gặp được đồng đội tốt như vậy"

Ở những phó bản khác có thể coi đây là giả tạo nhưng ở phó bản này sơ suất một chút liền mất mạng! Rất ít người có thể làm được việc này.

"Tôi chỉ đến đây xem náo nhiệt, không ngờ lại bị thu hút..."

"Đừng nói nữa, Hạ Hạ nhà tôi vừa đẹp người lại còn tốt tính, năng lực còn rất giỏi nữa, phía trước còn phải tay trần đối phó với quái vật! Nếu không phải gặp phó bản xui xẻo này, khi ra ngoài có thể trở thành tân binh xuất sắc nhất năm."

Nói đến đây, không ít fan cảm thấy trong lòng bi phẫn, thấy Bạch Vấn Hạ là người đại biểu cho nhân vật vừa mạnh vừa thảm hại, liền sôi nổi tặng tích phân để xua tan uất ức trong lòng.

...

Bạch Vấn Hạ tiến lại gần những bức tượng, đầu tiên quan sát một chút.

Những bức tượng đều là loại bán thân, được đặt ở trên bàn, có rất nhiều kiểu khác nhau, nếu chỉ có một cái thì có thể cảm thấy đây chính là tác phẩm nghệ thuật. Nhưng nếu đem so sánh với bức tượng ở đại sảnh, thì chúng có rất nhiều lỗi, nhìn một cái liền biết ngay hàng nhái.

"Những bức tượng nhái này đều có sức mạnh ghê gớm, không biết bức tượng ở đại sảnh sẽ có năng lực quái vật như thế nào." Bạch Vấn Hạ trong lòng suy tính, tay vẫn cầm khăn lau bức tượng.

Bức tượng không cảm xúc nhưng lại có chút mềm mại, giống như chạm vào da người, đáng sợ quá rồi. Nếu đổi lại người bình người đã sớm buông khăn mà bỏ chạy nhưng đây lại là Bạch Vấn Hạ, cậu đã sớm có dự tính, liền cẩn thận lau những vết bẩn trên bức tượng.

Lau chùi một hồi, đem khăn ngâm vào trong nước để giặt, Bạch Vấn Hạ bất ngờ thấy chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ cái khăn.

Trong nháy mắt, búp bê vải Barbara không ngừng động đậy.

Bạch Vấn Hạ lập tức hiểu được vấn đề, ngẩng đầu mong chờ.

Mắt bức tượng không mở ra nhưng môi bắt đầu cử động mở ra, nở một nụ cười làm da đầu người khác tê dại, quái dị nhất là tay vừa rồi còn làm động tác cầu nguyện, giờ cứng đơ mà từ từ tách ra, một tay gần chạm đến bả vai Bạch Vấn Hạ.

Các bức tượng xung quanh chỉ có phần đầu là thay đổi, tuy rằng tất cả đều nhắm mắt nhưng lại khiến người ta có cảm giác như vô số đôi mắt đang nhìn họ.

Dù thế nào đây nữa, thì đây vẫn là hình ảnh nhân tài tử vong.

"Quả nhiên là có hiệu quả." Bạch Vấn Hạ không ngừng cảm động, nhìn thấy bức tượng đang phát huy năng lực, lập tức giả thành bộ dạng ngây ngốc, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Bức tượng có chút sững sờ, cũng không nghĩ là có người chịu đứng yên chờ chết, lập tức động thủ, cách đó không xa Y Trạch đang lao đến.

Nét mặt anh ta lạnh tanh, đôi mắt lạnh lùng quét thẳng về phía bức tượng.

Bức tượng cảm giác sợ hãi tột độ, đó lại là sức mạnh đáng sợ như vậy, sợ tới mức đôi tay nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu không còn muốn giết chết kẻ trước mặt nữa, chỉ muốn lẳng lặng giả làm tượng tiếp.

Bạch Vấn Hạ đứng chờ nữa ngày, không thấy chuyện gì xảy ra, thậm chí búp bê trong ngực cũng khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu kinh ngạc mở mắt ra thăm dò, bức tượng đã khôi phục trạng thái như cũ, thật giống như việc hồi nãy chỉ là giấc mộng.

"Hay là mình lau chưa nhiều, không đủ điều kiện? Chắc là ngày đó, người kia lau toàn bộ phòng tư liệu và tất cả bức tượng, mình mới lau một cái, quả nhiên là thành ý không đủ."

Bạch Vấn Hạ nghĩ thông suốt, liền cầm khăn tiếp tục lau những vết bẩn của bức tượng, thật may, cậu là người có niềm tin mãnh liệt, bằng không lý do gì cũng không đủ sức thuyết phục.

Ánh mắt của Y Trạch nhìn thấy Bạch Vấn Hạ đang lau chùi cho bức tượng một cách kỳ công, nhíu mày một cái, ánh mắt dừng trên bức tượng ngày càng lạnh lùng.

Bức tượng: "... “

Lần này, Bạch Vấn Hạ còn chưa chạm vào bức tượng, đã nghe thấy răng rắc, cuối cùng bức tượng xuất hiện vết nứt, cậu không khỏi kinh ngạc:"Chuyện gì vậy, trong quyển nhật ký không hề nhắc đến việc này, lẽ nào bức tượng biến hóa thành hình dạng thứ hai sao?"

Thật ra là, ánh mắt của cậu đã dọa bức tượng nứt ra.

Bạch Vấn Hạ nghĩ mình đoán đúng, bức tượng này chắc chắn đang biến đổi! Trong lòng cậu kích động, hoàn toàn không buông tha mà tiếp tục lau chùi, kết quả lần này, bức tượng dùng tốc độ cực nhanh, ngã xuống bên cạnh cố gắng để đầu không đập xuống đất.

Đương nhiên bức tượng quỷ dị kia làm bằng chất liệu không dễ vỡ, nó thật sự sợ Bạch Vấn Hạ. Con người này không thể ngừng lau chùi mình à? Nó cảm thấy bản thân như bị trêu đùa, con người thật ác độc.

"Bức tượng này làm sao á? Chắc là mình nên lau cái khác." Bạch Vấn Hạ cảm thấy có gì kì lạ nhưng nơi này nhiều tượng mà, cậu không nên quá cố chấp với một cái, lau nhiều cái khác chắc chắn sẽ có kết quả tốt.

Kết quả Bạch Vấn Hạ quay đầu một cái, liền cảm thấy có gì sai sai. Tất cả bức tượng đều tránh xa cậu, đầu đều hướng về một phía, dường như không muốn nhìn cậu.

"Là mình nhìn lầm sao? Mới vừa rồi chúng cách mình cũng không xa lắm."

Bạch Vấn Hạ kinh ngạc đi về phía những bức tượng, vừa chớp mắt một cái, căn phòng cuối cùng của phòng tư liệu truyền tới một âm thanh ầm ầm lớn.

"Chuyện gì vậy? Dáng vẻ của bức tượng trông rất kỳ quái." Lâm Mạn Mạn đang tìm tư liệu bị tiếng động hấp dẫn liền chạy tới, kinh ngạc nhìn bức tượng đang nằm dưới đất còn có vết nứt, rõ ràng hồi nãy nhìn không có vết này chẳng lẽ là do Bạch Vấn Hạ làm?

Không thể nào! Dù cho Bạch Vấn Hạ có khả năng đi nữa, cũng không thể làm cho bức tượng quái vật này bị nứt!

Y Trạch lắc đầu một cái, có chút nghi ngờ: "Tôi vừa mới tới, cũng không rõ tình hình, hay là đi đến chỗ phòng thí nghiệm xem."

Bạch Vấn Hạ càng khó hiểu, chẳng lẽ nhược điểm của bức tượng là sợ người khác lai chùi? Này quả là kỳ lạ! Ngay cả game không cần não cũng không chuẩn bị cho sẵn trang bị đánh quái thú, càng sẽ không chuẩn bị cho trang bị 99999 điểm sức mạnh.

Ba người đi theo hướng âm thanh phát ra, bất ngờ thấy một bức tượng trước cửa phòng thí nghiệm, cố gắng để chỗ nứt đó chạm vào cửa, đồng thời nó tự nứt ra, sau lưng mọc ra hai cánh thiên sứ, đang lảo đảo như sắp ngã mà bay lên.

Giống như có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo bức tượng, làm nó phải chạy đi vô tình đâm vào cửa này vậy.

"Cái gì, đây là cái gì? Sao những bức tượng này khác hoàn toàn so với nhật kí vậy." Lâm Mạn Mạn cảm thấy rất quỷ dị, trong lòng cô rất sợ, trí tưởng tượng của cô ngay lập tức phát huy: "Chẳng lẽ những bức tượng này là chìa khóa để mở cửa." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Có thể." Y Trạch bày ra bộ dạng giống như những chuyện vừa mới xảy ra không liên quan đến anh ta, tiếp tục phân tích tình huống: "Ít nhất cửa phòng thí nghiệm đã mở, đúng là chuyện tốt."

"Có lẽ trong này sẽ có gì đó còn kinh khủng hơn bức tượng nữa." Bạch Vấn Hạ cũng chỉ có thể cảm thấy vậy, chẳng qua là bức tượng hồi nãy sợ thứ ở trong phòng thí nghiệm này, đây chắc chắn là nằm trong cốt truyện chứ không phải do cậu xui xẻo.

Thật đáng tiếc, cậu vốn tưởng mình sẽ bị giết chết, kết quả phó bản đã được thiết kế chỉ dọa cậu, sau đó lại còn đặc biệt chuẩn bị cái chết của người viết nhật ký, thật là mất hứng.

"Bất quá nhiệm vụ lau chùi bức tượng không hoàn thành được, chứ không phải hack game… Hay là còn bức tượng ở chỗ khác nhỉ?"

Dĩ nhiên, những người theo dõi đều không hiểu được chuyện này.

"Này, nếu không trực tiếp quan sát, tôi sẽ không tin! Một phó bản mà có quái vật lại sợ hãi mà chạy trốn, cái này có phải là quá bắt nạt quái vật không?"

"Cái phó bản chết tiệt này tôi đã chơi qua, chỉ có hai cách mở cửa. Một là đi qua mê cung dưới lòng đất, để nhặt bao tay của một cái thi thể mới mở cửa được, hai là làm hết nhiệm vụ mà Alice giao, xong cô ấy sẽ mở cửa cho. Mặc kệ mấy vấn đề hậu kỳ này, cốt truyện đúng là li kì."

"Tôi cảm thấy, vừa rồi boss có chút ghen, anh ta vừa liếc bức tượng đó."

"Phía trên nghĩ quá nhiều rồi, boss sao có thể có tình cảm với người chơi. Chẳng qua là thấy con mồi của mình bị cướp mất, đừng có đọc quá nhiều chuyện đồng nhân sẽ bị tẩy não đó. Làm gì có boss nào yêu người chơi."

"Thật ra, tôi đã chứng kiến qua một phó bản một nữ quỷ bị đồng đội tôi mê hoặc, tên đó hiện giờ đã xanh cỏ. Nói như vậy, nếu boss thật sự có hứng với cậu ta, tôi liền trực tiếp tặng tích phân cho cậu ta thăng cấp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play