Tình cảnh này có chút xấu hổ, Tiểu Trần thấy ánh mắt của Trịnh Hoàn có chút kỳ lạ.
Trịnh Hoàn cười lạnh một cái: "…Lúc này sẽ không sao, nhưng mà sau này thì không chắc, tôi chẳng người này làm tế phẩm, tôi chỉ cần Bạch Vấn Hạ."
Bạch Vấn Hạ không những chạy tới kí túc xá cũ, mà còn dẫn thêm hai người kia theo.
Lúc này, toàn bộ những người còn sống ở phó bản đang tụ tập về khu quảng trường của kí túc xá cũ.
Hai người vốn định sẽ ngủ thật ngon lành, dù sao chỉ mới là sáng ngày thứ ba, nhưng không ngờ, chuyện nguy hiểm không biết từ đâu lại diễn ra.
Kết quả là Bạch Vấn Hạ sống chết muốn chui đầu vào nguy hiểm, mà bọn họ cũng không có dũng khí ở lại kí túc, đương nhiên là vẫn phải chạy theo cậu ta rồi, nhưng vừa chạy ra ngoài liền bắt gặp khung cảnh rợn người này. Bọn họ sợ đến nỗi run rẩy đứng nép sau lưng Bạch Vấn Hạ.
"Nhìn kìa, bầu trời sao lại biến thành màu đỏ? Đây chắc chắn là điềm chẳng lành!"
"Sao khu ký túc cũ lại có nhiều ký túc vậy? Thật may bọn mình không ở bên đó."
"Nhìn kia, anh Trịnh với Trần Lâm như đang xảy ra chuyện gì đó, trông rất kì lạ…"
Âm Thanh cảnh báo của phó bản vang lên.
"Khi các cậu không ngờ tới, đã có một người triệu hồi ác quỷ, thậm chí hy sinh cả đồng đội để tiến hành nghi lễ, đánh thức ác ma dậy, để lộ bộ mặt thật của phó bản này cho tất cả mọi người đều thấy"
"Nơi này vốn âm khí đã rất nặng, lại thêm việc người sống tiến vào thế giới của người chết. Và chỉ khi nguyền rủa người sắp chết cùng với người chết mới có thể tạo nên nơi này. Nếu không thoát khỏi đây, người sống cũng sẽ sớm biến thành quỷ mà thôi"
"Bây giờ, các cậu muốn rời đi, cũng chỉ có thể mau chóng tìm cánh cửa ẩn trong khu trường học mà thôi"
"Cốt truyện chính kích hoạt: Trước khi trời sáng, tìm ra cửa ẩn mà thoát khỏi phó bản. Nếu không tìm được thì sẽ không được thông qua phó bản, vĩnh viễn ở lại nơi này."
Mấy người nghe vậy, liền cảm thấy đây nhất định là tình huống thập tử nhất sinh, hoảng hốt nhìn sang Trịnh Hoàn, bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi anh ta đang làm cái hành động điên cuồng gì, trong lòng họ liền cảm thấy may mắn khi đã không ôm đùi anh ta.
Bạch Vấn Hạ nhất thời đau đầu, sớm biết Trịnh Hoàn âm mưu trở thành kẻ phản diện, cậu đã không mất cả đêm ở kí túc xá mong chờ Hứa Nhạc Quân đến giết mình. Dù sao tình cảm bây giờ cũng chưa muộn.
"Bạch Vấn Hạ, cậu không ngờ phải không." Trịnh Hoàn nhìn Bạch Vấn Hạ, giống người bị chèn ép rất lâu giờ mới hãnh diện lên tiếng, trong lời nói của anh có mười phần đắc ý: "Tôi đã sớm biết chân tướng của phó bản này, tôi cũng chỉ coi các người là những con chốt thí, giờ cậu sẽ trở thành tế phẩm cuối cùng."
Bạch Vấn Hạ hô hấp dồn dập.
Cậu nói cẩn thận để tránh bại lộ mục đích thật sự, phát huy kĩ năng diễn xuất làm ra bộ mặt sợ hãi, trầm giọng nói: "Trịnh Hoàn, anh cứ nhắm vào tôi đi! Để cho những người còn lại sống đi!"
"Anh Bạch." Hai người còn lại đều hét lên, ánh mắt nhìn Bạch Vấn Hạ càng phức tạp, lúc trước bọn họ đều cung kính hết lời với cậu, cũng chính là để có thể ôm đùi đối phương mà sống sót, nhưng thực ra chẳng nhúng tay vào nhiều việc.
Nhưng Bạch Vấn Hạ lần nào cũng bảo vệ họ! Bọn thấy rất xúc động, làm máu nóng dồn lên não, khiến bọn họ nghĩ ra chuyện bọn họ chưa từng dám làm. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
"Cậu rất có nghĩa khí. Yên tâm, tôi chẳng để tâm đến mấy kẻ khác, tôi sẽ từ từ hành hạ cậu." Trịnh Hoàn nhìn thấy biểu cảm đau khổ của Bạch Vấn Hạ, trong lòng cảm thấy vui sướng, những uất nghẹn của những ngày qua cuối cùng cũng được giải phóng.
Trong lúc anh đang nói, thì hình dáng của khu ký túc cũ lại biến đổi một lần nữa, những cái xác nhanh chóng tách ra hai bên, tạo nên con đường tiến vào bên trong ký túc. Làn sương mù đen ngòm bao phủ hết bên trong khu ký túc xá, trong sương mù, như xuất hiện một bóng đen lúc ẩn lúc hiện, thiếu chút nữa là bước ra từ trong màn sương mù kia.
Bóng đen kia tỏa ra sát khí kinh người khiến những hồn phách của thi thể run lẩy bẩy. Những người ở xung quanh cũng cảm giác được sát khí này, theo bản năng mà sợ hãi, tìm đường để bỏ chạy. Bọn họ đều biết, nếu không tìm được cửa ẩn, dù cho đang trốn ở chỗ nào, cũng hồn bay phách lạc mà thôi.
Bạch Vấn Hạ: "…" Không hiểu sao cậu cảm thấy bóng dáng này quen quen, giống như… Đây không phải là con quỷ vải cậu đã gặp lúc trước sao? Chẳng lẽ đây là duyên phận à.
Trinh Hoàn thấy cảnh trước mắt thì càng kích động, theo như quyển nhật ký ghi lại, thứ nhất người triệu hồi Boss thông qua hiến tế sẽ có thể an toàn, cũng có thể dựa vào điều này để kiếm được lợi ích cho bản thân.
"Đại nhân, ngài tỉnh rồi." Trịnh Hoàn cung kính nói, ánh mắt ác độc nhìn Bạch Vấn Hạ đang đứng cách đó không xa: "Kia là vật hiến tế cuối cùng mà tôi đã chuẩn bị cho ngài."
Bạch Vấn Hạ kích động. Lúc này hai người ở sau lưng cậu, tranh nhau đứng chắn trước mặt cậu, suýt chút nữa thì bọn họ đánh nhau.
"Muốn hiến tế thì hiến tế tôi đi, tôi chỉ là người bình thường, còn người tốt như anh Bạch phải sống!"
"Không, hiến tế tôi đi, người như tôi cũng không sống nổi ở phó bản tiếp theo, chi bằng để tôi báo đáp ân tình cho anh Bạch."
Bạch Vấn Hạ trợn mắt há mồm.
Nói gì mà cậu chết tôi sống, chẳng thể qua nổi phó bản sau, muốn sống hết ngày đầu của phó bản tiếp theo cũng rất khó? Tại sao cậu lại có những người đồng đội tranh giành nhau cái chết như vậy chứ, thật là vô lý mà!
"Dừng lại đi, hai người mau lùi về phía sau đi." Bạch Vấn Hạ kéo hai người về lại sau lưng mình, trong lòng tràn đầy hy vọng nhìn về phía đối diện, sương mù dày đặc xung quanh đã hóa thành vô số cánh tay, khung cảnh trong rất quái dị.
Trịnh Hoàn cười lạnh một tiếng: "Các người muốn chết chứ gì, được thôi, ai cũng sẽ được chết hết."
Sau đó, Trịnh Hoàn cảm thấy dưới chân mình có gì đó, ngạc nhiên nhìn xuống, thì thấy một bàn tay nắm chặt cổ chân mình, tên này giống hệt như tên Vương Diễn mà anh đã đem đi hiến tế, linh hồn của tên đó nhanh chóng nhập vào người Trịnh Hoàn: "Chờ chút, không đúng, không thể như vậy được! Tên Bạch Vấn Hạ mới là vật hiến tế, tôi mới là người đã triệu hồi ra Boss mà!"
Mắt anh tối sầm lại, đột nhiên anh nhớ ra cái gì, ngày hôm đó bùa hộ mệnh đã tác dụng lên người Bạch Vấn Hạ, ác quỷ cũng theo đó mà xuất hiện,vậy nên anh ta không phải là ông hoàng của may mắn… mà là…
Bạch Vấn Hạ: "?" Chuyện gì vậy? Trịnh Hoàn sao lại chết?
Những người khác ngẩn ra một chút, sau đó kích động đến mức vừa khóc vừa cười, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để chết, nhưng dẫu sao có thể sống cũng khiến họ xúc động.
Cùng lúc thân thể của Trịnh Hoàn biến thành vũng máu, thì những cái xác cũng bị sương mù hút vào! Cuối cùng sương mù cũng tan đi, khu ký túc cùng những xác chết cũng biến mất. Bóng đáng của Boss cuối cũng hoàn toàn biến mất, ẩn vào sâu trong sương mù.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Trần đã lấy lại ý thức, dùng tốc độ cực nhanh để bỏ chạy, mới có thể may mắn thoát nạn.
Lúc này mọi người nhạy bén chú ý, ban đầu nói liền tầng một là chỗ cầu thang, giờ lại xuất hiện một cánh cửa. Tim họ chợt ngừng đập một nhịp.
"Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Các cậu không thể ngờ tới, ác ma đã bị phong ấn, lúc nãy là thời điểm âm khí nặng nhất, làm thế giới nhất thời mất cân bằng, vừa hay hình thành nên cánh cửa thông qua nơi khác."
Mọi người đều reo hò vui mừng, chỉ cần rời khỏi nơi này, là họ đã thành công vượt qua phó bản.
"Không ngờ việc tìm cửa ẩn lại dễ đến vậy."
"Tôi từng nghe có chuyện là phó bản rất dễ giải, nhưng Boss xuất hiện rất mạnh, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn… Chúng ta nhanh đi thôi!"
Lúc này xung quanh xuất hiện lại màn sương mù đen, bầu trời càng thêm đỏ rực, tựa hồ như màu máu tươi, tưởng chừng sau đó có thể mưa máu sẽ rơi xuống.
Mọi người vội vàng chạy đến cửa ra, nhưng làm gì có chuyện đơn giản đến vậy, sương mù đen xung quanh nhanh chóng hướng gần đến chỗ bọn họ, trong đó xuất hiện vô số hình ảnh của quỷ hồn, nếu như bị làn sương mù này bắt được, họ sẽ dám tưởng tượng đến điều đó.
Bạch Vấn Hạ lúc này đã chết tâm, cảm thấy bản thân không thể trở thành đồng đội heo, vậy thì còn sống để làm gì nữa! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu thấy yêu cầu mình đã thấp lắm rồi. Nhưng lại rất khó để thực hiện. Cốt truyện vốn là muốn sống sót, cậu lại nhảy ra chịu chết, đây mà là đồng đội heo cái gì chứ, căn bản là chỉ số thông minh có vấn đề, Bạch Vấn Hạ tuyệt đối không để chuyện này diễn ra nữa!
Bạch Vấn Hạ vốn đã chạy ở phía sau, cảm thấy bản thân không có cơ hội chạy thoát, liền dùng hết sức lực đẩy ba người bọn họ tiến gần với cửa ra, còn cậu để mặc cho làn sương kia nuốt vào.
"Anh Bạch! Anh, đằng sau anh…" Ba người ngạc nhiên nhìn sau lưng Bạch Vấn Hạ.
Bạch Vấn Hạ đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng cảm động để nghe diễn văn của bọn họ, cậu nhìn bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng, hình như ba người đó không hề nhìn cậu.
Cậu có chút nghi hoặc quay đầu nhìn lại, sương mù sau lưng đã tan hết rồi, thay vào đó là hình bóng Boss đang tiến về phía cậu, một đôi tay nhợt nhạt vươn từ sương mù ra, muốn chạm vào mặt Bạch Vấn Hạ.
Cho dù không thấy rõ mặt đối phương, nhưng cậu có thể nghe thấy nó, bên tai cậu vang lên tiếng cười nhẹ, còn có chút khí lạnh thổi vào tai.
Không hiểu sao, cậu cảm thấy bản thân đang bị đùa giỡn.
Không đúng! Nhất định là ảo giác, hiện tại trước mặt cậu là Boss, bản thân có thể chết bất đắc kỳ tử ngay bây giờ!
Nhìn Boss trước mắt đều khiến ba người ngẩn ra, bọn họ thấy từ trong sương mù một đôi tay vươn ra, phảng phất vuốt ve Bạch Vấn Hạ, cơ mà dường như… trông giống cảm giác Bạch Vấn Hạ đang bị tán tỉnh quá vậy.
Không không không, sao có chuyện như vậy được, hiện tại anh Bạch đang gặp nguy hiểm, sao bọn họ có thể đứng đây nghĩ vớ vẩn được.
Bọn họ nhanh chóng muốn cứu người, nhưng so với bọn họ, có người còn vội hơn.
Một bóng trắng đột nhiên lao ra từ bên cạnh, là lệ quỷ Hứa Nhạc Quân! Cậu sắp bị Boss sờ vào mặt, quỷ hồn nhanh chóng lao ra đẩy Bạch Vấn Hạ. Cậu bị đẩy liền ngã đến trước cửa, ba người phản ứng nhanh chóng liền kéo cậu bước vào cửa ra. Không cho Boss một chút cơ hội nào để phản ứng.
Người cứu cậu là Hứa Nhạc Quân… tên đó không phải là lệ quỷ sao, hơn nữa thằng nhóc đó cũng là một con Boss, sao lại đi cứu cậu.
Ba người nhanh chóng tiến vào phó bản, phó bản mở âm thanh nhắc nhở, bắt đầu đem bọn họ truyền tống vào đại sảnh.
Hình ảnh cuối cùng Bạch Vấn Hạ nhìn thấy, là Hứa Nhạc Quân nở nụ cười thư thái.
Còn bóng đen trong màn sương mù kia, vẫn đang mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu.