Tiết tự học buổi tối kết thúc lúc 10 giờ.
Lúc này, trong ký túc xá mới có hai thiếu niên bất lương đang bị trói cạnh nhau, miệng bị bịt lại vứt trên sàn ký túc xá, mặt mũi bầm dập mang đầy sự sợ hãi.
Bạch Vấn Hạ cau mày ngồi trên giường, giống như bác sĩ đang đối mặt với những bệnh nhân không chịu phối hợp, nói: "Tôi đã bảo hai cậu thành thật đến đây với tôi, nhưng các cậu không chịu nghe lời nên tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể động thủ. Tôi làm những việc này đều vì sự an toàn của các cậu."
"Um, um um!" Thiếu niên bất lương vùng vẫy, như muốn nói gì đó, nhưng miệng đang bị bịt lại nên không thể nói thành lời. Vào lúc này bọn họ gặp quỷ có khi còn an toàn hơn ở đây với Bạch Vấn Hạ.
"Lần này ít nhiều gì cũng nhờ hai cậu." Bạch Vấn Hạ nhìn về phía hai người khác trong ký túc xá, biết ơn nói: "Nếu không nhờ hai người giúp đỡ, một mình tôi cũng không thể kéo hai tên này về được."
"Không có gì, nếu là việc anh Bạch nhờ đương nhiên là chúng tôi sẽ làm."
"Đây chỉ là việc nhỏ, chả là gì so với ơn cứu mạng của anh Bạch với chúng tôi."
Hai người trong ký túc kích động lên tiếng, không ngừng hùa theo Bạch Vấn Hạ, nhìn dáng vẻ chân chó của bọn họ, hai thiếu niên bất lương không nhịn được khinh bỉ.
Tuy nhiên, trong lòng hai người bọn họ chỉ là giả dối.
Bọn họ làm sao nghĩ đến chuyện Bạch Vấn Hạ nói muốn bắt trói người, lại chính là hai NPC. Càng không nghĩ tới chuyện, sau khi hai NPC không đồng ý (làm sao đồng ý được) thì bị cậu ta cưỡng ép bắt trói lại.
Nếu độ thiện cảm của NPC giảm xuống sẽ có chuyện không hay xảy ra, nếu như là người khác làm vậy bọn họ nhất định sẽ mắng người đó. Nhưng đây lại là Bạch Vấn Hạ nên bọn họ tin tưởng tuyệt đối. Coi như có quá đáng thì cậu làm gì cũng đều có nguyên nhân của nó.
Hơn nữa lúc nãy, ngay khi vừa tan học, thi thể Vương Hổ định đi theo bọn họ đến ký túc xá, dọa họ suýt chút nữa tè ra quần, nhưng sau khi thấy Bạch Vấn Hạ thi thể kia lại chạy mất dép, hiện giờ không biết nó đang trốn chỗ nào đợi họ … Đây cũng là nguyên nhân làm hai người họ càng thêm tin tưởng Bạch Vấn Hạ.
"Không vấn đề gì." Bạch Vấn Hạ rơi vào trầm tư: "Tôi sẽ sắp xếp lại một chút, đêm nay chỉ cần chờ lệ quỷ xuất hiện là được."
Những người khác: "?" Chờ lệ quỷ xuất hiện mà cậu ấy có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy!
"Không sao hết, hai người sẽ không gặp chuyện gì. Oán hận của lệ quỷ đối với hai thiếu niên bất lương rất lớn, tôi sẽ ngủ bên cạnh hai tên đó." Vừa nói vừa tìm thêm vài cái gương đặt xung quanh bản thân, nghĩ đến chuyện quỷ sẽ xuất hiện trong gương, nói không chừng làm vậy sẽ càng hấp dẫn lệ quỷ kia: "Hai cậu cứ yên tâm ngủ ở giường đối diện."
Kế hoạch này thật hoàn mỹ!
Bạch Vấn Hạ cảm thấy tối nay mình không xảy ra chuyện gì thì thật vô lý.
Hai người nghe vậy liền cảm động, chợt hiểu vì sao Bạch Vấn Hạ lại ra tay tàn nhẫn với hai thiếu niên bất lương kia.
Không nghĩ đến Bạch Vấn Hạ sẽ xả thân cứu họ, đem sự tức giận của NPC tập trung vào người cậu, hy sinh thân mình thu hút sự chú ý của lệ quỷ để đổi lại sự an toàn cho họ … Bọn họ chưa từng nghĩ tới trong cái phó bản này vẫn còn người thiện lương như vậy, hai người lập tức kích động nói: "Không được, chúng tôi muốn gác đêm với anh Bạch."
"Như này đi, đặt một NPC qua chỗ chúng tôi, nếu quỷ tới cũng còn có thể chạy được."
"Đừng tranh giành việc của tôi! Ở yên đó đợi đi." Bạch Vấn Hạ vừa nghe lập tức cảnh giác, sao lại thế này, hai người này cũng như Tiểu Trần muốn thay cậu thu hút lệ quỷ sao?
Hai người nghe Bạch Vấn Hạ nói thế, trong lòng có chút phức tạp, lập tức gật đầu, nhưng trong lòng lại quyết tâm, nếu cậu gặp nguy hiểm họ nhất định sẽ giúp đỡ, bọn họ không thể nhìn người tốt như Bạch Vấn Hạ đi vào chỗ chết được.
Bên này, Bạch Vấn Hạ lấy điện thoại của thiếu niên bất lương xuất hiện trong CG ra, cái mà họ mới tịch thu được trong lúc khống chế hai thiêu niên bất lương kia.
Di động của bọn chúng có không ít hình ảnh khó coi dùng để uy hiếp, bắt nạt các bạn học, nhiều nhất là của Hứa Nhạc Quân, anh bị coi là ATM rút tiền, bọn chúng còn bắt anh làm chân sai vặt, thậm chí nếu ngứa tay thì bị đem ra làm bao cát.
Đến lúc này Hứa Nhạc Quân đã chết, bọn chúng cũng không xóa tin nhắn hay hình ảnh đi, có thể thấy bọn chúng chẳng sợ gì cả.
Trừ những thứ này, Bạch Vấn Hạ cũng không tìm được thêm thông tin gì.
"Chẳng lẽ thông tin sẽ xuất hiện sau?" Cậu tiện tay cất điện thoại vào trong túi, tên thiếu niên bất lương nhìn thấy chỉ có thể giận trong lòng chứ không dám làm gì, vì chúng đã thấy rõ thực lực của cậu rồi.
Ba người Trịnh Hoàn đang trên đường về kí túc xá, thiếu đi Bạch Vấn Hạ làm bọn họ cảm thấy tràn ngập bất an, trong tiềm thức cảm giác được nguy hiểm.
Xung quanh tràn ngập sương mù, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa truyền tới, làm người nghe cảm thấy da đầu mình tê rần, hiển nhiên theo thời gian trôi qua âm khí trong phó bản cũng nồng đậm hơn.
Lúc đi ngang qua khu phòng học cũ, cánh cửa cũ nát vốn được đóng kín giờ lại mở ra, có thể nhìn thấy bóng tối kéo dài vô tận, tựa như một cái miệng to lớn muốn nuốt trọn người khác.
Tiểu Trần kinh ngạc nói: "Mọi người, mau nhìn cánh cửa kia."
"Rõ ràng hôm qua nó còn đóng, chẳng lẽ đã có ai mở nó ra?" Vương Diễn làm như không sợ, nhưng trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trong đầu bọn họ đều đã có đáp án, trong trường học này, ngoài đám bọn họ là người ra thì chẳng còn ai, cửa này e là do lệ quỷ mở ra! Hai người nhất thời hối hận khi đó không ôm chân Bạch Vấn Hạ đến ký túc mới, nhưng mà vốn dĩ kí túc mới đã hết chỗ rồi.
Trịnh Hoàn biến sắc, trong lòng bắt đầu suy nghĩ: "Quả nhiên không sai, người bảo vệ dư thừa trong phó bản đảm nhận chức trách của người gác cửa, không ngờ cánh cửa mình muốn mở ra lại là cái này."
Đúng lúc anh ta đã quyết không từ thủ đoạn mà thực hiện nghi thức triệu hồi quỷ. Muốn triệu hồi cần tất cả NPC trong phó bản phải chết hết, nhưng giờ lại thêm Bạch Vấn Hạ ngán đường nên việc này sẽ khó thực hiện … Thậm chí anh ta còn không biết rốt cuộc Bạch Vấn Hạ đang làm cái quái gì!
Trịnh Hoàn hạ quyết tâm, cho dù có mạo hiểm, cũng sẽ làm theo quyển sổ ghi chú kia, anh sẽ tự mình triệu hồi quỷ.
"Chúng ta vào xem." Trinh Hoàn nói.
Hai người còn lại hoảng sợ, nhanh chóng khuyên ngăn: "Anh Trịnh, hay là chúng ta đợi anh Bạch tới rồi cùng đi, để tôi gọi điện cho anh ấy."
Tiểu Trần cúi đầu nhìn, di động không có tín hiệu, cậu ta lập tức sinh ra ý nghĩ lùi bước: "Hay ngày mai chúng ta quay lại xem có được không?"
Rất hiển nhiên, trong lòng hai người họ đều tin tưởng Bạch Vấn Hạ hơn. Còn Trịnh Hoàn có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên là vẫn có chút địa vị rồi.
Trịnh Hoàn trong lòng cười lạnh, anh không biết Bạch Vấn Hạ bắt hai tên thiếu niên bất lương kia về làm gì … Nhưng trên thực tế, anh ta có thể thấy được trong đó có một tên âm khí rất nặng, căn bản không phải là người sống! Đoán chừng là nhân lúc không ai chú ý đã bị lệ quỷ giết chết, bất tri bất giác trở thành quỷ hồn.
Dù cho Bạch Vấn Hạ có mạnh tới đâu thì đêm nay cũng sẽ bị quỷ hành, căn bản không có thời gian đến đây ngăn chuyện anh sắp làm.
"Không phải việc gì chúng ta cũng ỷ lại vào Bạch Vấn Hạ. Chỉ mới ngày thứ hai, sức mạnh của lệ quỷ chưa thật sự mạnh, chúng ta phải đi vào trong thăm dò mới có khả năng tìm ra cách sống sót. Nếu không sau này quỷ càng mạnh lên thì chúng ta chỉ có thể chờ chết." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Không, đừng nói là sau này, chúng ta có sống qua đêm nay hay không cũng là vấn đề!" Trịnh Hoàn lắc lắc đầu, giọng điệu thay đổi: "Dĩ nhiên, nếu các cậu không muốn đi, cũng có thể quay lại kí túc chờ."
Hai người làm gì có dũng khí quay về kí túc xá, hơn nữa lời Trịnh Hoàn nói cũng có lý, bọn họ do dự một lúc rồi hạ quyết tâm.
Trịnh Hoàn mỉm cười nhàn nhạt, bật đèn pin di động lên, đẩy cánh cửa cũ kĩ đang khép hờ ra, âm thanh kẽo kẹt chói tai vang lên khiến hai người kia không khỏi kinh hồn bạt vía.
Lúc này đã gần rạng sáng.
Chẳng biết từ lúc nào, có tiếng nước nhỏ giọt vang lên, đánh thức hai người đang ngủ say. Bọn họ mờ mịt nhìn bốn phía, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Tiếng bước chân chầm chậm tiến gần, trong lòng bọn họ vô cùng bất an.
Hai người cảm thấy bản thân như bị bóng đè, thân thể không thể nhúc nhích, không thể lên tiếng được, khó khăn di chuyển đầu mình, bất thình lình nhìn thấy một khung cảnh đáng sợ.
Họ thấy hai tên thiếu niên bất lương trong phòng ngủ, một tên mặt đầy máu, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, rõ ràng đã trở thành lệ quỷ. Tên còn lại bên cạnh lệ quỷ thì đã ngất xỉu vì bị kinh sợ quá mức.
Không xong rồi, nếu lệ quỷ nhân cơ hội này tấn công Bạch Vấn Hạ thì làm sao đây!
Sau đó hai người phát hiện, Bạch Vấn Hạ vẫn đang ngủ ngon. Còn tên thiếu niên bất lương đã trở thành lệ quỷ đang khó khăn cử động, như muốn thoát ra khỏi dây trói.
Nhưng sau khi lệ quỷ nhìn thấy hai người họ thì cử động nhanh chóng hơn.
Hai người: "…" Xem ra bọn họ nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn.
…
Bạch Vấn Hạ vẫn đang ở trong giấc ngủ, cảm giác bản thân đã đi đến phòng học bên ngoài.
"Chẳng lẽ là nằm mơ ư?"
Đột nhiên cậu nhìn thấy mấy thiếu niên bất lương đang bắt nạt một nam sinh. Nhìn kĩ người bắt nạt, mới thấy đôi nét giống với lệ quỷ Hứa Nhạc Quân.
"Không phải tao kêu mày mang tiền tới sao! Mày ngoài tiền ra thì còn được cái tích sự gì sao?" Tên cầm đầu phun một bãi nước bọt lên mặt Hứa Nhạc Quân, tên đó chính là tên bị Bạch Vấn Hạ tịch thu điện thoại.
Hứa Nhạc Quân cả người run rẩy sợ hãi, nói không nên lời: "Tôi, tất cả tiền của tôi đều đã đưa hết cho các cậu rồi!"
Dĩ nhiên câu trả lời đó không làm hài lòng thiếu niên bất lương, tên cầm đầu cười lạnh một cái, quả nhiên là phải mạnh tay hơn rồi.
…
Những người xem cũng có thể thấy được cảnh tượng trong giấc mơ, không ngừng lo lắng.
"Xem ra lệ quỷ này rất gian xảo, trực tiếp tiến vào giấc mơ của streamer, nơi này không thể sử dụng đạo cụ! Chỉ có thể dùng sức mạnh tinh thần để vượt qua."
"Thật nguy hiểm, trong mơ nếu làm sai một bước thì có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được! Có khi bị lệ quỷ trực tiếp tấn công linh hồn, chết bất đắc kỳ tử!"
"Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội tốt. Dẫu sao cũng tiết lộ một ít quá khứ của quỷ. Có thể dùng nó để tháo gỡ khúc mắt trong phó bản này, nhưng một tân binh mà trực tiếp đối đầu với quỷ, thì có hơi …"
Sau đó bọn họ nhìn thấy Bạch Vấn Hạ vốn còn đang đứng đó đã trực tiếp xông lên, đấm thẳng vào mặt tên cầm đầu. Cú đấm mạnh đến nỗi tên cầm đầu ngã ra sau còn văng xa hai mét, miệng phun ra răng máu.
Bạch Vấn Hạ vốn có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tinh tế lại làm ra hành động mạnh mẽ như vậy, thật là quyến rũ người khác.
Mấy thiếu niên bất lương bên cạnh thấy thế đều ngây người. Bạch Vấn Hạ quay đầu mỉm cười nhìn bọn họ, giơ nắm đấm lên.
"Chờ, chờ đã, tao đột nhiên có chuyện gấp!" Một tên hoảng hốt nói, còn chưa kịp chạy đi đã bị bạch Vấn Hạ túm lại.
Cảnh tượng sau đó chính là Bạch Vấn Hạ dùng thực lực của bản thân biến phó bản kinh dị thành phim hành động, có thể nói là một địch mười, treo những tên kia lên mà đánh. Tất cả người xem đều há hốc mồm nhìn Bạch Vấn Hạ giải quyết những thiếu niên bất lương chỉ trong nháy mắt.
"Trời má, Bạch Vấn Hạ vậy mà cũng dám động thủ! Cậu ta không sợ đây là cái bẫy sao?"
"Tôi nghĩ … cậu ta không sợ đâu." Mọi người nhớ tới những việc cậu làm trước đây, không khỏi cảm thán mà kết luận. Trừ những lúc cậu giả bộ, thì còn lại không khi nào họ thấy cậu sợ hết. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
"Không thể không nói, như vậy cũng quá hả giận rồi, đặt tay lên ngực tự hỏi nếu là tôi ở đó cũng không dám động thủ, nên thưởng tích phân cho streamer để bày tỏ lòng kính trọng."
Hứa Nhạc Quân ngây ngốc ngồi dưới đất, không khỏi ngắm nhìn Bạch Vấn Hạ, nếu có thể mạnh mẽ như cậu ấy một chút cũng tốt rồi.
Tên thiếu niên bất lương cầm đầu đã sợ đến mức dập đầu gọi Bạch Vấn Hạ là ông nội, sợ cậu lại cho mình vài đấm thì thôi rồi.
"Không cần gọi tôi như thế." Bạch Vấn Hạ lạnh nhạt nói, cậu làm vậy không phải vì nguyên nhân sâu xa gì, chỉ là không quen nhìn cảnh tượng này. Trước đây đọc những lời trong nhật kí và xem hình ảnh trong điện thoại không thể làm gì được thì không nói, lúc này tận mắt nhìn thấy sao có thể nhịn được, mặc dù biết người cậu đang cứu chỉ là lệ quỷ.
"Việc mấy người cần làm bây giờ là xin lỗi anh ta."
Mấy tên thiếu niên bất lương đều không cam tâm, nhưng trước ánh mắt uy hiếp của Bạch Vấn Hạ chỉ có thể liên tục mở miệng xin lỗi, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc đã làm gì mà đắc tội tên điên này.
Bạch Vấn Hạ đi đến chỗ Hứa Nhạc Quân đang vô cùng chật vật, đưa tay đỡ người dậy, dò hỏi: "Anh không sao chứ?"
Anh ta nhìn cậu, biểu cảm phức tạp, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại giúp tôi? Như vậy rất nguy hiểm, rõ ràng biết tôi là quỷ lại bày ra bộ dạng không hề đề phòng, chẳng lẽ cậu không sợ chết?"
"Tôi chỉ làm theo trái tim thôi." Bạch Vấn Hạ lắc lắc đầu. Nguy hiểm à, cậu ở tù hai mươi mấy năm đã trải qua không ít chuyện, nếu cái gì cũng sợ, thì cậu đỡ sớm trở nên mất nhân tính, thần kinh thất thường rồi.
Nếu chết ở phó bản này thì càng là chuyện tốt! Cậu đã nỗ lực bao lâu, chẳng qua là lệ quỷ chưa chịu động thủ thôi.
Lúc này một trận gió lạnh thổi qua, hình dạng ảnh những tên thiếu niên bất lương dần dần biến mất. Mà Hứa Nhạc Quân bên cạnh Bạch Vấn hạ cũng biến thành bộ dạng cực kì quỷ dị.
Hứa Nhạc Quân biết Bạch Vấn Hạ không nói dối, càng không phải là diễn trò.
Ngay từ đầu phó bản, người giúp đỡ cậu chính là lệ quỷ. Lúc ở trong nhà vệ sinh, lệ quỷ cũng đã chứng kiến cậu xả thân vì đồng đội, còn vì căm thù cái ác mà đánh thiếu niên bất lương một trận.
Lúc đó lệ quỷ muốn giết Bạch Vấn Hạ, bởi vì hận, hận cậu vì sao không xuất hiện sớm hơn. Nếu sớm gặp được người như vậy, thì có khả năng mọi chuyện sẽ không đến mức này.
Vốn dĩ anh đã tính toán hết rồi, nếu Bạch Vấn Hạ trong mơ chỉ khoanh tay đứng nhìn, những thiếu niên bất lương này sẽ trực tiếp hóa thành lệ quỷ giết chết cậu. Nhưng Bạch Vấn Hạ đã hành động vượt quá sức tưởng tượng của anh.
"Hiện tại thì mau động thủ đi lệ quỷ."
"Nếu lúc trước có người như cậu xuất hiện, thì tốt rồi."
Hai người đồng thanh nói.
Bạch Vấn Hạ ngạc nhiên nhìn lệ quỷ: "?" Sao lại thành thế này! Lệ quỷ xuất hiện không phải để giết cậu sao? Sao bỗng nhiên biến thành nói lời tâm tình thế này!
Nói xong câu đó, thân ảnh của Hứa Nhạc Quân cũng nhạt dần, giống như sắp biến mất.
"Anh, anh không tính làm gì sao?" Bạch Vấn Hạ nhắc nhở anh làm tròn nhiệm vụ lệ quỷ của mình.
Hứa Nhạc Quân vốn dĩ phải siêu thoát, nhưng lại dừng một chút.
Bạch Vấn Hạ đứng một bên mong chờ, lệ quỷ nhắc nhở cậu: "Cậu tốt nhất nên cẩn thận, tên Trịnh Hoàn kia không phải người tốt."
"Chờ đã —"
Bạch Vấn Hạ còn chưa nói xong đã bị tỉnh giấc.