Không thể nào? Nếu như cảm động như vậy, có phải quá trẻ con không? Hóa ra là Dương Minh đã nghĩ quá nhiều. Đường Trúc Vận chuyển ánh mắt nhìn về phía cuốn sổ đang mở trên bàn.
"Anh viết nó hả?"
Giọng nói du dương dễ chịu lọt vào tai Dương Minh, lúc này Dương Minh mới chắc chắn một điều. Thái độ của Đường Trúc Vận đã thực sự thay đổi. Không như trước, câu nào cũng vô cảm. Điều này chứng tỏ anh ấy đang đi đúng hướng và không làm những việc vô ích. Nhìn về phía ngón tay của Đường Trúc Vận, Dương Minh nhìn thấy cuốn sổ ghi chép của mình, mà anh để trên bàn khi anh quay lại vào buổi sáng. Trong cuốn sổ đang mở trên bàn là bài hát «Giấc mơ ban đầu».
"Em nói bài hát đó sao?" Anh mới viết nó và đêm hôm qua. Dương Minh cảm thấy hơi xấu hổ khi nói điều này.
Anh ta đã viết nó, nhưng anh không phải người sáng tác ra nó, trong lòng anh thầm nói thêm một câu. Ho một tiếng, Dương Minh tiếp tục:
"Mặc dù lời bài hát đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn cần một chút thời gian để soạn nhạc. Em nghĩ sao?"
Ánh mắt Đường Trúc Vận vẫn ở trên trang giấy, cô nhẹ nhàng lắc đầu đáp:
"Tôi không biết, tôi không phải là một nhạc sĩ, tôi chỉ nghĩ rằng lời bài hát khá hay, có cảm giác...."
Cũng đúng! Dương Minh quên mất anh ta đang nhìn phiến diện, anh đã nghe bài hát này rất nhiều lần, đương nhiên anh biết nó có hay hay không. Nhưng đối với một người chưa từng nghe bài hát mà chỉ dựa vào lời bài hát mà đoán được bài hát đó có hay hay không thì quả thực là hơi lúng túng.
"Anh nghĩ chắc là rất hay, anh hát thử cho em nghe nha?" Dương Minh ngập ngừng hỏi với ý muốn khoe khoang một chút.
Đồng ý, nhanh đồng ý! Đường Trúc Vận không làm theo mong muốn của anh ta đáp:
"Tôi đói bụng, trước tiên ăn đi đã."
Dương Minh thất vọng đi vào bếp tiếp tục dọn món ăn. Đường Trúc Vận ngồi xuống và đọc toàn bộ lời bài hát một cách cẩn thận và thầm lặng.
"Nếu như sự kiêu ngạo không bị sóng biển hiện thực phũ phàng vùi dập,
Thì sao có thể hiểu được phải cố gắng nhiều đến nhường nào.
Nếu giấc mơ chưa từng rơi xuống vực sâu thẳm, ngàn cân treo sợi tóc,
Thì sao có thể biết được những người kiên trì.
Luôn có một đôi cánh vô hình,
Đem nước mắt gieo trồng trong tim.
Sẽ nở những bông hoa dũng cảm....."
Vào ngày nhập học Đại học Yến Ảnh, cô đã điền vào mẫu đơn tình nguyện đại học cho ước mơ của mình. Ngày đó, cô vừa tốt nghiệp Đại học Yến Ảnh, cô đứng trước bữa tiệc phát biểu ước mơ đầy tham vọng của mình. Vào ngày đó, cô ấy cuối cùng đã có cơ hội mong đợi từ lâu. Cô ấy đã thực hiện bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp đạo diễn của mình! Ngày hôm đó, bộ phim của cô ấy đã nhận được vô số đánh giá tồi tệ. Mọi thứ dường như lại hiện ra như ngày hôm qua..... Nhắm mắt lại, những cảnh tượng hiện lên liên tục trong tâm trí Đường Trúc Vận. Lời bài hát này dường như đang nói chính xác trải nghiệm cuộc sống của cô. Đường Trúc Vận không ngừng tự hỏi mình trong lòng, liệu cô còn nhớ ước mơ ban đầu của mình không. Cô ấy có còn đi đúng đường để đến ước mơ của mình không? Thực sự đang đi đúng hướng không? Dương Minh có chút khó chịu. Là ý gì ? Rõ ràng rằng nói giúp dọn các món ăn, nhưng kết quả là? Chạy một lúc, dọn hai món ăn và sau đó ngồi xuống một mình? Aaa! Phụ nữ! Dương Minh một mình chạy ra chạy vào dọn dẹp đồ ăn, dọn cơm xong còn phải vào bếp lấy bát đĩa… Cho đến khi Dương Minh dọn cơm xong, đưa bát đũa cho Đường Trúc Vận, cô ấy mới hoàn hồn trở lại.
"Cảm ơn"
Rốt cuộc, không phải là không có lợi, xoa dịu cảm xúc nho nhỏ của Dương Minh. Lấy bát cho bản thân rồi ngồi ở phía bên kia bàn, trong lòng bắt đầu tìm kiếm một số chủ đề thú vị. Lúc ở trên taxi bởi vì có bác tài xế là người ngoài, có nhiều điều không tiện nói ra, bây giờ thì khác, chỉ có hai người họ trong nhà.
"Ừ hừm, Chiều nay anh đi xem phim em làm đạo diễn."
"Ừm"
" Anh nghĩ em không nên cảm thấy quá buồn vì nó"
"Ừm"
Dương Minh yên lặng nuốt vài ngụm cơm lớn. Đây có thể gọi là trò chuyện không? Dịch vụ khách hàng viễn thông cũng không miễn cưỡng đáp lại như vậy. Thấy không thể nói chuyện như vậy, Dương Minh trực tiếp hỏi thẳng:
"Trúc Vận, em không thích nói chuyện trong khi ăn tối sao?"
Đường Trúc Vận dùng đũa gắp một đũa rau xanh bỏ vào miệng, sau khi nhai chậm rãi, một đôi mắt sáng ngời nhìn qua, đáp: "Không phải."
"Tôi quen trả lời như thế này, với những người đang theo đuổi tôi, tôi đều trả lời như thế này."
Đứng hình, răng vỡ tan rơi xuống bụng. Đường Trúc Vận có thể miễn cưỡng đáp, nhưng Dương Minh không thể rút lui lại, nếu hai người không lên tiếng thì làm sao có thể phát triển thêm được? Từ không đến có. Nếu bạn ngại tiến về phía trước, bạn sẽ luôn ở trong giai đoạn 'không có gì'. Ngoại trừ người bố chưa xuất viện, chỉ có bộ phim mới công chiếu........ Có lẽ còn có chủ đề khác ... nhưng Dương Minh không biết.
"Anh thấy...không cần phải cảm thấy buồn vì những bình luận của họ, chí ít anh nghĩ rằng em đã làm tốt công việc của một đạo diễn."
"Nếu bộ phim không được hay, chúng tôi phải tìm kiếm các vấn đề từ mọi khía cạnh, thuyền không thể lật chỉ với một cây sào. "
Đường Trúc Vận sững sờ khi nghe thấy điều đó. Ánh mắt dừng lại trên đĩa rau đối diện.
"Anh nhìn ra vấn đề sao?"
Ha ha....Xem kìa, em bị mắc câu rồi !! Dương Minh nở nụ cười mãn nguyện, để đũa trong tay xuống, nhìn thẳng về phía trước và hùng hồn nói:
"Vấn đề lớn nhất là ở biên kịch." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
"Vấn đề với kịch bản là nhà biên kịch đã không tính đến độ dài của phim khi viết kịch bản, rồi cắt bỏ tình tiết một cách vô lý."
"Tất nhiên, cũng có những vấn đề với các diễn viên, nữ chính diễn bị đơ."
"Cuối cùng, nói về đạo diễn."
"Đạo diễn sử dụng chi phí ít ỏi để chú trọng vào tình tiết đáng giá, tình tiết vô lý cũng có thể hiểu được, các góc quay, các phân cảnh kịch tính cũng rất đáng khen."
Dương Minh liếc nhìn biểu cảm của Đường Trúc Vận, thấy không có gì thay đổi, liền tiếp khen ngợi:
"Anh nghĩ cho em làm đạo diễn bộ phim này, là không biết trọng dụng nhân tài."
"Anh có thể cho tôi biết tôi đã sử dụng những thủ pháp và kỹ xảo nào không?" Đường Trúc Vận đột nhiên hỏi một câu.
Dấu chấm hỏi xuất hiện trên trán của Dương Minh lập tức khiến anh càng thêm bối rối.
" Kỹ… xảo ...hả"
"... Kỹ thuật dựng phim…"
Thật sự là khó cho anh ấy, để có thể tìm ra câu trả lời này trong tâm trí anh ấy đã cố gắng hết sức. Anh thực sự không hiểu các thuật ngữ chuyên môn, ngoi ngóp trên mặt nước, tiến sâu vào lĩnh vực chuyên môn, anh ấy trở nên lúng túng.
"Ừm..."
Ánh mắt của Đường Trúc Vận thu lại, chút hứng thú vừa mới dâng lên trong lòng cô trong nháy mắt vụt tắt. Cô nghĩ rằng ai đó thực sự nhìn ra vấn đề, hiểu được nỗi khổ của cô và biết rằng cô thực ra không phải là một đạo diễn tồi? Chỉ đùa thôi. Hơi thất vọng! Nhưng từ quan tâm đến thất vọng kết thúc, quá trình này đã gây ra làn sóng trong lòng Đường Trúc Vận, một khi cảm xúc nổi lên thì rất khó để bình tĩnh. Cô ấy cảm thấy đau khổ, có phải lỗi của cô ấy mà bộ phim không được hay không? Cô ấy cũng muốn nói với mọi người, cũng muốn phàn nàn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT