“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

“Nào nào… chúc mừng chúng ta tốt nghiệp thành công, mọi người uống cùng nhau một ly nào!”

Tại căn phòng riêng của quán ăn gần Đại học Yến Ảnh, một nhóm người nâng ly rượu chúc mừng nhau “tốt nghiệp”, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên tiệc chúc mừng “tốt nghiệp” này thật ra là khoác lác, không có bằng tốt nghiệp, không có giáo trình học tập, bởi vì mười mấy người bọn họ chỉ là tham gia khóa đào tạo biên kịch ngắn hạn. Biên kịch là nghề thỏa sức sáng tạo, không nhất thiết phải có chứng nhận trình độ chuyên môn, không cần học vấn, chỉ cần bạn biết viết kịch bản, cho dù là viết rất tệ, cũng có thể mặt dày tự xưng là biên kịch. Có điều cần có lưu ý là có sự khác biệt nhất định giữa viết kịch bản và sáng tác truyền thống, ví dụ như một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn muốn chuyển thể thành phim, nhất định phải được “biên” bởi biên kịch có chuyên môn, vì vậy bạn không thể cứ cầm bút lên và viết một cách mù quáng.

Hơn chục nam nữ vừa “tốt nghiệp” khóa đào tạo đã gửi lời chúc phúc đến nhau, chúc cho tất cả mọi người có một tương lai sáng lạn phía trước.

Dương Minh được mời vài ly, mặt bắt đầu đỏ lên, xua tay rồi ngồi xuống tỏ ý mình không thể uống thêm nữa, say rồi thì không có ai đưa về nhà.

“Lão Dương, ợ...”

Nhưng đối phương không ngớt lời mời gọi, một cánh tay thô ráp khoác vai Dương Minh, sau đó là một tràng dài tiếng ợ phả vào mặt.

“Hôm nay rất là vui, lão Dương không phải nghĩ ngợi gì cả haha! Mọi đều nói về dự định tương lai còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại đăng ký tham gia khóa đào tạo biên tập viên Sao này có dự định gì Mau chia sẻ cho mọi người cùng nghe......”

Khi say thì người ta dùng lực không nhẹ cũng không nặng, Dương Minh cảm thấy bả vai mình đau rát, tám phần là bị đánh đỏ lên rồi, không kể là anh ta nhất định còn uống say thêm nữa, Dương Minh cười gượng nói:

“Vì muốn theo đuổi vợ! Vợ tôi là đạo diễn, tôi chuẩn bị viết vài bộ kịch bản tặng cho cô ấy.”

“haha ợ...Có phải cậu uống say rồi không?” Từ Thiên Nhất tay cầm ly rượu, tay kia ôm vai của Dương Minh, loạng choạng cười lớn.

“Cậu còn chưa theo đuổi người ta, đã không biết xấu hổ gọi người ta là vợ rồi? Hahaha....Không sợ con gái nhà người ta nghe thấy sẽ đánh cậu à?”

“Theo đuổi con gái phải tính kế hiểu không? Không biết thì nhớ tìm anh, anh đây truyền cho cậu ít kinh nghiệm tán gái....”

Ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt hoang mang, cũng không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ có thể liên tục gật đầu cho qua, lặng lẽ gắp thức ăn lấp đầy cái bụng đói đang xôi sùng sục. Bữa tiệc tối chia tay này kéo dài đến tận khuya, mọi người hầu hết đều uống say bí tỉ rồi, có người thì gọi người thân đến đón, có người gọi taxi về nhà, ai đi xe thì gọi người lái xe thuê. Dương Minh đúng trước của quán ăn nhìn theo từng bạn học rời đi, gió đêm thổi nhẹ qua làm tan bớt mùi men rượu trên người, tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Về nhà thôi! Ngày mai bắt đầu kế hoạch theo đuổi vợ”

Giơ nắm đấm lên tự cổ vũ bản thân, người đi đường ngang qua nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, Dương Minh loạng choạng đi sâu vào con hẻm nhỏ. Anh ấy sống ở gần đó, đi bộ một lúc là tới nhà, tiện thể tản bộ một lát cho tỉnh rượu. Trên đường về nhà, Dương Minh thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm dày đặc ngôi sao lấp lánh, cảnh tượng này trong thế giới trước kia của anh ấy không hề bình thường. Vừa đi vừa ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp, bên tay văng vẳng cuộc trò chuyện lúc nãy, dần dần thấy trái tim bùi ngùi.

Đúng vậy! Tại sao đã là vợ của mình rồi, anh ấy vẫn còn bận tâm đi theo đuổi?

Nhưng thực tế là đành chịu thôi, Dương Minh với cô vợ đạo diễn của mình trước đây không có tình cảm gì lắm, nguyên nhân kết hôn cũng nhất rất là kịch tính. Điều kịch tính hơn là Dương Minh thật sự là từ thế giới khác xuyên không đến đây. Ở một thế giới khác Dương Minh chỉ là một nhân viên bình thường không dễ dàng gì mới thoát khỏi công việc bù đầu từ 9h sáng đến tận 9h tối để tận hưởng một kỳ nghỉ dài, kết quả là trong lúc đi du lịch thì sẩy chân ngã xuống vách núi.

Lạnh quá!

Trong cái rủi có cái may là ông trời đã cho anh một cơ hội cho anh xuyên không đến một thế giới khác, chính là thế giới mà anh đang ở hiện tại. Thế giới này rất giống với thế giới ban đầu của anh ta, nhưng có điều khác nhau về địa điểm, văn hoá và lịch sự. Lúc vừa mới đến thế giới này ngày nào Dương Minh cũng ngẩn ngơ, nghi ngờ cuộc sống, dẫn đến bị công ty sa thải. Đó cũng không phải là công việc gì tốt, chỉ là nhân viên bán hàng ở tầng trệt, kiếm được ít tiền. Nhưng cuộc xuyên không dường như đã sử dụng hết vận may của Dương Minh, sau khi bị sa thải, Dương Minh đã không tìm được việc làm, hơn một tháng nay anh không có tiền tiết kiệm, một tháng sau số tiền còn sót lại trên người anh là gần như hết sạch, không còn tìm được cách kiếm tiền, chỉ có thể cạp đất mà ăn thôi. Trong lúc túng quẫn, Dương Minh đã chọn đến bệnh viện để bán máu để lấy tiền. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Vào một hôm nó, xảy ra một vụ tai nạn. Một người đàn ông trung niên đã bị mất rất nhiều máu trong vụ tai nạn ô tô này. Anh ta bị sốc khi được đưa đến bệnh viện, lúc cấp cứu xảy ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng . Nhóm máu của người đàn ông trung niên là máu gấu trúc cực kỳ hiếm, và huyết tương gấu trúc được lưu trữ trong bệnh viện không có đủ. Bệnh viện thông báo với người nhà bên ngoài phòng cấp cứu rằng nếu không được truyền huyết tương mới trong vòng mười phút, bệnh nhân sẽ tử vong. Tin tức này như sét đánh ngang tai, chúng tôi có thể tìm nhóm máu gấu trúc ở đâu trong thời gian mười phút ngắn ngủi như vậy? Không thể kịp nếu chuyển đến bệnh viện khác. Trừ khi kỳ tích xuất hiện!

Sau khi biết tin, Đường Trúc Vận đứng bên ngoài phòng cấp cứu nhìn thấy mẹ suy sụp tuyệt vọng và ngã xuống đất, lúc đó cô đã rơi lệ thề rằng:

"Nếu ai đó có thể cứu được bố tôi, bất luận là điều kiện gì tôi cũng đồng ý."

Sau đó Dương Minh xuất hiện. Vốn dĩ anh chỉ định hiến 200ml máu, suy cho cùng thì ngày thường anh ta ăn uống không đầy đủ, bị suy dinh dưỡng. Ai mà biết được một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt xinh xắn đẫm lệ lao đến, nắm lấy tay anh cầu xin anh hiến máu thêm một lần nữa. Đúng vậy, nhóm máu của Dương Minh là nhóm máu gấu trúc rất hiếm.

"Chỉ cần anh có đồng ý hiến máu cứu bố tôi, tôi sẽ đồng ý với anh bất cứ điều kiện gì."

Lúc đó trong đầu Dương Minh nảy ra một ý, buột miệng nói ra:

" Cô có thể làm vợ tôi không".

Ngày hôm đó, khi Dương Minh đi ra khỏi viện, sắc mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng, trông như bị hút khô. Ngày hôm sau cô gái xinh đó tìm đến cửa nhà anh. Dương Minh vội vàng giải thích rằng những gì anh ta nói hôm qua chưa kịp suy nghĩ, chỉ là một trò đùa, nhưng Đường Trúc Vận lại rất nghiêm túc nhìn anh ta và nói:

"Anh coi đó là một lời nói đùa nhưng tôi lại coi đó là thật"

"Tôi sẽ giữ lời thề đã hứa, nếu không muốn thì có thể đăng ký kết hôn rồi ly hôn, nhưng nhất định phải cưới tôi trước đã."

Dương Minh sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ cứng đầu như vậy, anh sững sờ đi tới Cục Nội vụ, lúc về trên tay còn cầm thêm hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ. Những ngày sau đó, Dương Minh biết được rằng người phụ nữ tên Đường Trúc Vận này là một đạo diễn phim chuyên nghiệp. Kết thì cũng đã kết rồi, bên kia là một mỹ nữ có dung mạo tuyệt trần, nếu nói Dương Minh không hề động tâm thì thật là dối trá. Sau khi suy nghĩ cả đêm, Dương Minh đã đặt ra cho mình một mục tiêu. Một năm. Một năm nhất định theo đuổi được Đường Trúc Vận. Nếu sau một năm tình cảm giữa hai người vẫn lạnh nhạt thì ly hôn, không thể cản trở hạnh phúc của người ta. Trong dòng suy tư, Dương Minh đã đi tới cửa nhà, xoa xoa mặt, lấy chìa khóa ra mở cửa. Tách! Cửa mở ra, dáng người mảnh mai, người phụ nữ khí chất lạnh lùng đứng trong phòng khách, cau mày nhìn về phía cửa.

Uống say rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play