Nói về những lời đã giữ trong lòng anh bấy lâu, Dương Minh nhìn lên bầu trời thở ra một hơi thật dài, cảm thấy thoải mái đầu óc. Khi cúi đầu nhìn lại, anh tình cờ nhìn thấy một đôi uyên ương đang lang thang trên mặt hồ phong cảnh gần đó. Đôi uyên ương đang chơi dưới nước, đôi khi chúng chải chuốt cho nhau một cách thân mật. Dương Minh vươn tay chỉ vào cặp uyên ương, nói với Đường Trúc Vận:

"Em xem hôn nhân là đồng cam cộng khổ và chăm sóc lẫn nhau."

Đường Trúc Vận không nhìn đôi vịt quan, nội tâm lúc này đang đấu tranh, nhìn Dương Minh ánh mắt phức tạp, hai tay bất giác nắm chặt.

"Anh không cần phải nghĩ cho tôi... tôi nhất định sẽ tuân thủ lời thề đến cùng."

"Lời thề chết tiệt!" Dương Minh xua tay hét lớn.

"Em không thể chỉ nghĩ đến mình, còn anh thì sao? Anh phải làm sao?"

"Anh cũng muốn có một tình yêu bình thường, anh không muốn người bạn đời của mình cả đời chỉ là cái xác không hồn ,em đang trì hoãn hạnh phúc của cả hai."

"Em rất xinh đẹp, nhưng trăm năm nữa sẽ là một bộ xương của mỹ nhận. Cũng không cần lâu như vậy, 50 năm nữa em sẽ già đi, còn ai quan tâm đến lúc đó trông như thế nào?"

"Hơn nữa, haizz !! Anh cũng không tệ, mặc dù tôi không thể nói là đẹp trai nhất quả đất, không thể dựa vào vẻ ngoài của mình để kiếm ăn, nhưng… nhưng..."

Sau này cũng không lấy vợ lẽ. Không phải Dương Minh đuối lý không nói được gì, mà là đôi mắt to của Đường Trúc Vận đang chăm chú nhìn vào mặt anh, như muốn xem cái mà anh nói là ‘đẹp trai’ ở chỗ nào. Này! Da mặt vẫn chưa đủ dày!

"Quay lại chủ đề chính." Dương Minh liếc nhìn mặt hồ, đánh trống lảng.

"Trên thực tế, chúng ta đều biết rằng lời hứa của em đã được thực hiện từ lâu, và ly hôn hoàn toàn không phải là vi phạm lời hứa. Nếu bạn thực sự cảm thấy áy náy, hãy cho tôi một cơ hội."

"Cho anh một cơ hội theo đuổi em, coi anh như một người theo đuổi bình thường."

"Hãy ly hôn nếu một năm sau anh không chạm đến trái tim em hoặc nếu anh thấy chúng ta không hợp nhau."

"Anh hy vọng em sẽ đồng ý!"

Nói xong cả hai cùng im lặng. Đường Trúc Vận lặng lẽ nhìn đôi vịt quan trên hồ, một lúc sau, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở:

"Được"

Đồng ý rồi! Kế hoạch bước đầu tiên thành công! Dương Minh tỏ ra khá phấn khích, chỉ cần Đường Trúc Vận bằng lòng, điều đó có nghĩa là nút thắt trong lòng cô về việc kết hôn với một người xa lạ phần nào được tháo gỡ, và sự phản kháng trong lòng cũng dần biến mất. Cho đến giờ, Dương Minh chỉ có một chút khả năng chạm đến trái tim của Đường Trúc Vận. Dương Minh cố nén được sự kích động trong lòng, để biểu cảm trên mặt không lộ rõ ra ngoài, nhưng hắn chợt nhận ra Đường Trúc Vận còn không có nói lấy một chào hỏi liền xoay người bỏ đi.

???

Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ, đạt được một số tiến triển ban đầu, tại sao em lại bỏ đi mà không nói một lời nào? Dương Minh lập tức chạy lên bên cạnh Đường Trúc Vận, nghi ngờ hỏi:

"Không phải em đồng ý rồi sao? Tại sao đột nhiên......"

"Ừm, không phải là anh nói cái này sao?"

"Không phải yêu cầu tôi coi anh như một chàng trai bình thường sao?"

Đường Trúc Vận thẳng thắn nói, không thèm nhìn Dương Minh, coi như coi anh ta như không khí.

"Tôi đã luôn làm điều này với những người đuổi theo tôi, bất kỳ câu hỏi nào? Nếu anh cảm thấy không thoải mái, tôi có thể..."

"À không!"

Dương Minh vội vàng giơ tay phủ quyết vẻ mặt kiên định:

"Không cần thay đổi, em muốn làm gì thì làm."

Khám xét! Đây chắc chắn là một bài kiểm tra! Để kiểm tra xem những gì Dương Minh nói vừa rồi có phải là sự thật hay không và liệu anh ta có thể làm đúng vậy hay không, lúc này anh ta quyết tâm không tự tay phá hủy Vạn Lý Trường Thành. Anh vận dụng trí óc của mình để mở cánh cửa tâm hồn của Đường Trúc Vận, nên không thể nhấc một viên đá chặn nó lại được. Cho dù như vậy, Dương Minh trong lòng vẫn là có chút không nói nên lời. Giỏi thật! Thái độ nói đổi là đổi! Không hổ danh là phụ nữ. Để chứng tỏ bản thân, Dương Minh theo sát Đường Trúc Vận, vừa đi vừa cố bắt chuyện. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

"Để thuận tiện thì tính từ ngày cưới, mùng 5 tháng 5"

Một năm sau, hoặc là ngày kỷ niệm cưới!! Hoặc là một ngày ly hôn.

Đường Trúc Vận đáp lại một tiếng 'ừm' rồi đột nhiên dừng lại, cau mày. Dương Minh nghi ngờ rằng cô ấy sẽ nghe thấy những từ như thế trong giây tiếp thao.

"Anh có thể đừng đi theo tôi nữa không?"

"Trời có chút lạnh, tôi chuẩn bị về rồi, anh về không? Đường Trúc Vận ưu nhã dừng một chiếc taxi, hỏi. Biết vậy ra ngoài mặc thêm áo khoác..."

Dương Minh nghĩ thầm gật đầu. "Đương nhiên, trời sắp tối."

"Bác tài, về chung cư Kim Nhạn"

Trong những người theo đuổi Đường Trúc Vận thì Dương Minh là người có ưu thế nhất ‘gần quan được bổng lộc’.

Cả đường đi không nói gì. Không có chủ đề gì hay ho, Dương Minh không thể gượng gạo nói chuyện? Khi xe sắp đến chung cư Kim Nhạn, Dương Minh yêu cầu tài xế dừng xe.

"Bác tài, dừng xe ở chợ thực phẩm tươi sống phía trước, tôi muốn xuống mua một ít đồ ăn." Nói xong, Dương Minh nhìn Đường Trúc Vận bên cạnh hỏi.

"Em thích ăn món gì, hay là tối nay nếm thử tay nghề của anh"

"Không cần tôi gọi đồ ăn bên ngoài" đường Trúc Vận đáp.

Trong lúc Dương Minh đang nghĩ cách thuyết phục, thì tiếng cười sảng khoái của anh tài xế vang lên từ ghế lái.

"Hai bạn trẻ cãi nhau hả?"

"Giận thì giận nhưng nghe lời khuyên của tôi ăn ít đồ ăn ngoài lại một chút sẽ tốt hơn, tôi không phải chê đồ ăn ở ngoài, ý của tôi là nếu có thời gian thì hãy nấu một vài món ăn tận hưởng quá trình nấu ăn có phải là tốt hơn đúng không?"

Nói rồi anh tài xế đậu xe trước cửa chợ thực phẩm tươi sống. Dương Minh ánh mắt thăm dò nhìn về phía Đường Trúc Vận.

"ừm hứ! Đại ca nói rất đúng, thử xem! Tay nghề của anh cũng không tồi."

Đường Trúc Vận không đáp lại. Dương Minh cũng coi như là ngầm thừa nhận, đẩy cửa xuống xe đi mua tạp hóa, về phần Đường Trúc Vận không nói muốn ăn cái gì? Vậy thì làm vài món nữa đâu lại có món hợp khẩu vị.

"Ding ding ding"

Vừa xuống xe chưa đi hai bước, trong túi liền có một tiếng chuông điện thoại di động. Trong xe. Đường Trúc Vận nói với tài xế:

"Bác tài đi thôi"

"Haha... Không sao, cứ để chàng trai đi mua rau rồi đi bộ về cho nhớ đời."

Bác tài xế mỉm cười khởi động xe. Đường Trúc Vận đổi thành một tư thế thoải mái, một tay mảnh khảnh chống cằm, hai mắt nhìn bầu trời qua kính cửa sổ ô tô. Cô ấy đã rất dày vò và kiệt sức trong gần một tháng.Bề ngoài là do cô quá bận rộn với việc ra mắt phim, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng mình không dám dừng lại. Mỗi khi rảnh rỗi, trong đầu cô lại nhớ đến cảnh đi đăng ký kết hôn. Những tưởng người đàn ông xa lạ kia trở thành chồng của cô, Đường Trúc Vận sẽ rất đau lòng. Một bên là lời thề do cô tự lập, bên kia là trái tim đang đấu tranh và sợ hãi của cô. Chỉ là những cảm xúc đó dồn nén trong lòng, buộc bản thân phải chấp nhận. Nhiều khi cô sẽ nghĩ, có lẽ đây là cuộc sống! Bằng không, tại sao Dương Minh không sớm không muộn xuất hiện, mà tính mạng của bố cô đang lâm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, còn xuất hiện khi vừa mới tuyên thề? Nếu đó là cái giá cần thiết, cô ấy sẵn sàng chấp nhận. Nhưng ngày nay, mọi thứ đã thay đổi. Giờ phút này, trong lòng Đường Trúc Vận không ngờ lại yên lặng, thư giãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play