Phim truyền hình và điện ảnh có nhiều điểm khác biệt, nhưng cả hai đều thuộc nhóm lớn của ngành điện ảnh, thân là phim đạo diễn mặc dù không mấy mặn mà đối phim truyền hình, nhưng ít nhiều cũng biết một chút chuyện nội bộ.
"Đối với ngành công nghiệp phim truyền hình, biên kịch kiếm được 10.000 tệ mỗi tập chỉ có thể coi là cấp độ hạ lưu." Đường Trúc Vận bình tĩnh nói.
"Thu nhập của các biên kịch rất khác nhau, chưa có danh tiếng và tác phẩm có thể chỉ kiếm được vài nghìn tệ mỗi tập, trong khi biên kịch cấp trung có thể kiếm được từ 30.000 tệ đến 50.000 tệ mỗi tập.Thu nhập của biên kịch nổi tiếng thì từ 50.000 tệ trở lên ."
"Việc biên kịch phim truyền hình nổi tiếng, ra giá hơn 300.000 tệ một tập cũng không phải không có tiền lệ."
300.000 tệ một tập, nhân với 40 tập... 1.200.000 triệu tệ?
Dương Minh sửng sốt với con số này , trước kia anh ta chỉ biết các ngôi sao có thu nhập khủng, không nghĩ tới biên kịch cũng không kém.
Đúng là bất kỳ cái gì ngành nghề nào cao cấp, thu nhập đều làm người ta phát sợ.
«30 chưa phải là hết» tại một cái thế giới khác là một bộ phim rất hot, vậy thì bao nhiêu tiền mới xứng đây? Cô Triệu trong điện thoại cam đoan là, chỉ cần phần cốt truyện sau không có vấn đề, mỗi tập chí ít cũng phải trên 10.000 tệ. Thành thật mà nói, mức giá tiền này đối một biên kịch mới vào nghề, thì quá là ưu đãi. Tuấn mã tầm thường, nhưng Bá Lạc không tầm thường. Dương Minh tâm trạng tốt lên nhiều, tập kịch bản chưa hoàn thành này bị ngắm trúng là niềm vui ngoài ý muốn, có thể nói rằng cô Triệu có con mắt tường, phát hiện ra Dương Minh một con ngụy tuấn mã. Việc sư tử mở miệng hỏi giá khiến người khác nảy sinh lòng tham không đáy. Tốt hơn hết hãy dùng nó như một bước đệm để, chính thức bước giới vào truyền hình điện ảnh biên kịch. Nhưng một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu Dương Minh. Liều một phen, vẫn là từ từ sẽ đến? Nguy hiểm và cơ hội luôn tồn tại song song! Muốn có được nó, trước tiên phải nỗ lực! Trên ghế sofa, Dương Minh rơi vào trầm tư, không có chú ý thời gian đã trôi qua mấy phút, cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân. Bỗng nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt tập trung, trông thấy Đường Trúc Vận đi về phía phòng ngủ quay lưng về phía anh, Dương Minh vội vàng nói:
"Đợi chút, anh còn có chuyện muốn nói với em."
Đường Trúc Vận đứng lại, nhưng không xoay người lại.
"Anh đã đăng ký một khóa đào tạo biên kịch cách đây không lâu, anh cũng nói qua một lần rồi không biết em còn nhớ hay không? Anh sẽ viết vài kịch bản thử xem sao, em..." Nói đến đây, Dương Minh dừng lại, đột nhiên có chút xấu hổ khi nói ra.
Anh ấy mới nhận ra rằng hành động anh đang làm, giống như đang nói với ai đó rằng anh có một món quà cho em mà anh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng vài ngày nữa anh mới có thể tặng cho em. Hoàn toàn là vô dụng. Một lúc sau, Đường Trúc Vận bước vào phòng ngủ khi để lại hai chữ, cửa không đóng, hé ra một khoảng.
"Cố lên."
Dương Minh ngồi ở trên ghế sofa nở nụ cười gượng gạo, phòng ngủ vang lên âm thanh tiếng sấy tóc. Vẫn có chút liều lĩnh! Bản thân kiểm điểm một hồi, Dương Minh từ trên ghế sofa đi về phòng ngủ đi, đẩy cửa đi vào thấy Đường Trúc Vận đang sấy tóc trên giường. Cảm nhận được có người đang đến gần, Đường Trúc Vận cầm máy sấy tay bất giác dùng sức nắm chặt, cơ thể trở nên có chút cứng ngắc. Dương Minh giả bộ như không thấy sự thay đổi này rồi từ từ tiến gần, cúi người ôm lấy chăn trên giường, sau đó đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
"Anh làm gì?" Đường Trúc Vận lén lút quan sát anh từ khóe mắt, đột nhiên hỏi.
Làm! Dương Minh ở trong lòng nhảy múa, ôm chăn xoay người đứng tại cửa phòng ngủ, nhún vai bình tĩnh trả lời:
"Đêm hôm khuya khoắt ôm chăn đương nhiên là đi ngủ."
"... Vì sao không ngủ ở phòng ngủ." Đường Trúc Vận giọng điệu phức tạp nói.
Hai người gặp nhau không đến mười lần vội vàng lấy giấy chứng nhận, tán gẫu cũng không có chủ đề chung, phần lớn đều là Dương Minh gượng gạo nói, Đường Trúc Vận phụ trách lắng nghe. Nhưng Đường Trúc Vận chưa bao giờ từ chối tiếp chuyện Dương Minh, càng không có đưa ra yêu cầu chia phòng ngủ, như thể cô đã ép mình làm tất cả mọi việc. Tại sao? Dương Minh không biết trả lời thế nào. biết làm thế nào để trả lời. Hai người đã trải qua một lần ngủ chung giường, đêm đó Đường Trúc Vận nằm ở trên giường, cơ thể và thần kinh căng thẳng, như bị trúng đạn, thỉnh thoảng lại có động tĩnh từ Dương Minh, cơ thể mỏng manh dưới chăn bông không ngừng run rẩy Vào lúc ban đêm hai người ai cũng không ngủ, thậm chí không dám tùy tiện cử động, trời vừa tờ mờ sáng, hai người chạy trốn khỏi giường. Dương Minh không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải Bá Vương cưỡng hiếp. Huống chi hành động ấy nhất định sẽ để lại vết sẹo rất lớn trong tâm hồn Đường Trúc Vận.
"Phòng ngủ giường quá mềm anh ngủ không quen, mấy ngày đau lưng ngủ cũng không yên, anh cảm thấy cần phải thay đổi không gian ngủ...! Thấy ghế sofa cũng không tệ."
Nói rồi, Dương Minh một tay ôm chăn mền, một tay đóng cửa phòng ngủ lại.Hù… Đứng ngoài cửa phòng ngủ thở phào một cái, tiện tay đem chăn mền ném tới trên ghế sofa, Dương Minh ngoái đầu.
"Ha ha! Ghế sofa, thật là thoải mái quá đi..."
Một lát sau, Dương Minh đang vùi đầu vào trầm tư suy nghĩ thì một tiếng 'Đinh', lục lọi một hồi lấy điện thoại cầm tay ra, ấn mở tin nhắn vừa gửi tới. 'Ngài số đuôi 5546 thẻ tiết kiệm ngày mùng 6 tháng 4...'. Đường Trúc Vận cho anh ta chuyển 50.000 tệ? Tình huống như thế nào? Sau khi cau mày suy tư một lúc lâu, Dương Minh cảm thấy rằng có thể mình đã tìm ra lý do. Vừa rồi anh ta hỏi Đường Trúc Vận về thu nhập của biên kịch, cũng nói là anh ta định viết mấy cái kịch bản, nhưng vẫn chưa nói hết lời. Khả năng Đường Trúc Vận hiểu sai ý của anh ta, cho rằng là Dương Minh có ý nói mình đang thiếu tiền. Cái này … Tốt, muốn trách thì chỉ trách chuyện này đã xảy ra trước đây. Sau khi hai người đăng ký kết hôn, Đường Trúc Vận biết Dương Minh nghèo đến mức cạp đất để ăn, liền để anh ta chuyển tới ở cùng nhau, lập tức chuyển cho Dương Minh 10.000 tệ, còn nói về sau mỗi tháng sẽ chuyển 10.000 tệ cho anh ta như tiền sinh hoạt. Mỗi tháng 10.000 tiền sinh hoạt, đây là bao nuôi sao? Dương Minh dù sao thì cũng là đàn ông như thế này thì không thể nhịn, kiên định cự tuyệt cái này cách làm này. Nhưng 10.000 tệ đã nhận vẫn chưa trả lại, bởi vì Dương Minh là thật không có tiền, ngay cả máu đều sắp bị hút cạn...10.000 tệ này chính là phí khởi nghiệp của anh ta, trong đó chỉ riêng khóa đào tạo đã mất 8.000 tệ. Bây giờ Đường Trúc Vận lại chuyển cho anh ta 50.000 tệ, coi Dương Minh anh ta là người như người nào? Ăn bám? Cơm dẻo rất ngon, nhưng nếu đã bị xem là ăn bám, Dương Minh cũng sẽ đứng mà ăn, phải ngẩng cao đầu mà ăn. Tiền này Dương Minh nhất định là sẽ không nhận, chờ nửa đêm Đường Trúc Vận ngủ say rồi sẽ chuyển trả lại, đề không phải giải thích. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
"Ai! Nói cho cùng vẫn không thể sánh ngang thực lực."
Dương Minh cáu kỉnh tắt điện thoại di động, thở dài một hơi, nỗi phiền muộn trong lòng bấy lâu nay vẫn chưa thể xua tan.
"Đi ngủ? Ngủ một giấc, mai dậy viết kịch bản kiếm tiền, tự mình kiếm thể diện."
Tối nay không ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Đường Trúc Vận đang ngủ say bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, vất vả lắm mới mở mắt ra được. Thời gian gần đây cô thật sự là quá mệt mỏi, không chỉ có còn bận rộn việc quảng bá cho phim sắp ra rạp, còn phải dành thời gian tới bệnh viện chăm sóc bố. Nhất là quảng bá phim, thường xuyên cần chạy ngược chạy xuôi đi tham gia các hoạt động quảng bá,nhưng vẫn phải cố gắng giữ nụ cười trả lời các câu hỏi khác nhau dù đã rất kiệt sức.
"Alo..."
"Đường tổng, hôm nay là ngày bộ phim ra mắt, chị tới sớm một chút tới công ty."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT