Buổi khuyên nhủ dong dài đầy tình cảm của Ninh Tuần không thể khiến tôi và Ninh Hàng “thay đổi bản thân, trở lại làm người.”
Ham chơi vẫn là ham chơi, thích đi quẩy vẫn là thích đi quẩy.
Nửa năm sau, trong một dinh thự trong khu nhà giàu của thành phố Nam, một bữa tiệc tối đang được tổ chức.
Bữa tiệc này là do một tay Ninh Hàng chuẩn bị.
Mục đích chính là để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi, mục đích thứ hai là chúc mừng tôi đã thoát khỏi khổ ải hôn nhân và trở lại cuộc sống độc thân.
Nhưng không biết tại sao, tôi lại bắt gặp Phó Tư Lâm trong bữa tiệc sinh nhật của mình.
Khi nhìn thấy gã chó chết này, tôi bỗng thấy hơi buồn nôn, như vừa nuốt phải một con ruồi sống.
Giữa tôi và anh ta cách có ba, bốn người, tôi nhìn thấy anh ta, anh ta nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhíu mày, định đi tới mở miệng nói gì đó với tôi.
Tôi vừa nhìn thấy vậy liền lập tức quay đầu bỏ đi.
Tôi nghĩ cách tốt nhất để hòa hợp với người chồng cũ Phó Tư Lâm này là chúng tôi không nhất thiết phải chào hỏi khi gặp mặt, trực tiếp coi nhau như người xa lạ là được.
Ngay khi tôi vừa đi đến bàn ăn cầm một ly rượu vang lên thì đột nhiên có người gọi tôi từ phía sau: “Em gái! Thấy anh mặc bộ tây trang này thế nào? Đẹp trai không?” Ninh Hàng nhướng mày đắc ý nhìn tôi.
Tôi giơ ngón cái: “Đẹp trai, đẹp trai lắm!”
Trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, bố Ninh và mẹ Ninh nhất thời không thể có mặt do họ bận đi công tác nước ngoài mấy tháng, còn “ông già” Ninh Tuần thì phụ trách tập đoàn Ninh Thị, người lớn bận việc, cho nên anh ấy đã ra nước ngoài để bàn bạc dự án.
Vì vậy, Ninh Hàng đã lấy tư cách là đại diện phụ huynh, một tay lo liệu và tham dự tiệc sinh nhật của tôi.
Tất nhiên, anh ấy cũng là người quẩy vui nhất trong bữa tiệc sinh nhật của tôi.
"Em gái, sinh nhật vui vẻ."
Tôi muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn với Ninh Hàng, bởi vì trước khi tôi xuyên thành Ninh Duệ thì chưa từng có ai quan tâm đến sinh nhật của tôi.
Đừng nói đến tiệc sinh nhật, bố mẹ tôi còn chưa từng nói lời chúc mừng sinh nhật tôi bao giờ, tôi chỉ nhớ rằng họ đã từng nói với tôi rất nghiêm túc rằng sự tồn tại của tôi, đối với họ không phải là con gái, mà giống như một kẻ thù đòi nợ họ hơn.
Nhưng ai ngờ tôi còn chưa nói ra lời cảm ơn, Ninh Hàng nghiêm túc chưa nổi hai giây đã trực tiếp đưa cho tôi một chiếc thẻ: “Em gái, em tự dùng tiền trong thẻ mua quà sinh nhật nhé. Mật khẩu là sáu số đếm ngược trong chứng minh thư của em đấy. "
Nói xong, anh ấy lập tức bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Ở chỗ tôi không nhìn thấy, Ninh Hàng cầm ly rượu lao vào sàn nhảy, quẩy đến quên mình.
Trước khi xuyên sách, tôi đã tận mắt chứng kiến sự thất bại trong cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi và việc nuôi dạy con cái của họ, cho nên bây giờ khái niệm về tình yêu và hôn nhân của tôi là bỏ mọe đi.
Trong nửa năm qua, tôi đã quen ba người bạn trai.
Mỗi khi cảm giác mới lạ với họ qua đi, tôi đều đá họ luôn. Họ đều nói rằng tôi ngủ cùng xong liền trở mặt vô tình, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Mỗi lần trước khi bắt đầu mối quan hệ với mỗi người bạn trai cũ của mình, tôi đều nói rõ với họ rằng tôi không hẹn hò với họ vì mục đích kết hôn và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có tương lai với họ, vì vậy đừng đổ quá nhiều tình cảm vào tôi.
Có điều họ - những người thường nhận thức rõ về điều này, vẫn lún vào rất sâu.
Để ngăn tôi bỏ họ, họ sẽ bám riết lấy tôi. Vậy nên tôi sẽ chia tay với họ trước khi họ tiến sâu hơn, ngăn chặn ý đồ muốn kết hôn với tôi của họ.
Tôi sẽ không kết hôn.
Sẽ không có con cái.
Tôi có thể có vô số bạn trai, nhưng tuyệt đối không ai có thể trở thành chồng tôi.
Tôi không có chí hướng cao xa, không có mong cầu sự nghiệp, từ đầu đến cuối chỉ muốn trở thành một phú bà, sau đó ăn uống chơi bời, cô độc tới già trong một cuộc sống giàu sang.
——
Bữa tiệc tối nay có rất nhiều người tới, trai đẹp càng đông hơn, nhưng tôi không có tâm trạng ngắm trai đẹp.
Bởi vì gã chó chết Phó Tư Lâm nguyên buổi tối cứ bám theo tôi, phiền nhiễu như một con chó pug vậy.
Cuối cùng tôi đã thật sự không chịu nổi anh ta nữa, suýt nữa chỉ vào mũi anh ta hỏi anh ta có phải bị chập mạch rồi không: “Theo theo theo… Đi theo tôi làm quái gì, có chuyện thì nói đi.”
“Ninh Duệ, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi không kiên nhẫn nói: “Nói cái gì?”
Anh ta nói : “Nói về chuyện giữa chúng ta.”
Tôi nhìn Phó Tư Lâm như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi, còn có chuyện gì hay ho để nói nữa chứ?!”
“Bây giờ cô đã trở nên rất kỳ lạ, Ninh Duệ.”
“Tổng giám đốc Phó, hiện tại giữa chúng ta đã không còn quan hệ ràng buộc bởi luật hôn nhân nữa rồi, tôi có kỳ lạ thế nào thì có liên quan gì đến anh chứ?”
“Ninh Duệ, tôi và Dina sắp kết hôn.”
Vẻ mặt tôi tràn ngập vui mừng, thật tâm thật lòng nói: “Vậy thì tôi xin chúc anh và Dina trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, con cháu đầy nhà.”
Phó Tư Lâm nói: “Thay vì chúc phúc, tôi hy vọng hôm đó cô có thể xuất hiện trong đám cưới của tôi với Dina.”
Tôi rất khó hiểu: “Ý anh là muốn tôi đi dự đám cưới của anh với Dina?”
“Ừ.”
Sau khi nghe câu trả lời của anh ta, tôi càng khó hiểu hơn: “Tại sao tôi phải đi?”
“Bởi vì nếu cô xuất hiện vào ngày hôm đó, sẽ như là một sự thanh minh rõ ràng và một lời chúc phúc. Nó sẽ tương đương với việc gửi một tín hiệu đến thế giới bên ngoài rằng sự chia tay giữa cô và tôi không phải do sự xuất hiện của Dina, chúng ta đã chia tay trong hòa bình. Tôi không muốn bất cứ ai mắng mỏ Dina không tốt vì quá khứ đã qua của cô Ninh và tôi. " - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“...” Ý tưởng của chó Phó được tính toán thật sự rất tốt, nhưng trong lòng tôi không nhân từ như vậy, nên tôi lập tức từ chối: “Tôi sẽ không đi.”
“Tại sao lại không đi, Ninh Duệ, lẽ nào cô vẫn còn yêu tôi sao?”
Mạch não khó hiểu của Phó Tư Lâm thực sự khiến tôi không nói nên lời.
Tôi kiềm chế ham muốn bạo lực và tính khí nóng nảy của mình, duy trì sự tao nhã, nhếch khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nói : “Tôi không điên cũng không mù, và tôi sẽ không còn tư tưởng đó với anh đâu. Anh không phải lo.” nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Vậy tại sao cô lại không chịu đến dự đám cưới của tôi và Dina?”
Tôi cũng không kiếm cớ nữa, nói thẳng thắn rõ với Phó Tư Lâm: “Tôi không muốn đi, bởi vì đi đám cưới của anh rất lãng phí thời gian của tôi.”
Có nhiều thời gian như vậy thì thà ở nhà ngủ còn hơn.
“Ninh Duệ, tôi sẽ cho cô một trăm triệu tệ phí xuất hiện.”
(*) Khoảng hơn 300 tỷ VNĐ.
Ôi, ông chú ở chợ cũng không hào phóng như Phó Tư Lâm, nhưng bây giờ tôi cũng không thiếu tiền, cho nên chỉ bỏ lại một câu: “Chị đây không thiếu chút tiền nhỏ đó.” Sau đó, tôi quay đầu xoay người đi thẳng, quá lười nói chuyện vô nghĩa với anh ta.
Phó Tư Lâm nhìn bóng lưng đang xa dần, bất giác có cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Cảm giác hụt hẫng đó giống như một món đồ vốn thuộc về bản thân, lại vì một lý do nào đó mà món đồ ấy đã mọc chân tự bỏ chạy mất.
Thật quái lạ.
Đáy lòng anh ta cảm thấy dường như mình đã đánh mất đi thứ gì đó ...
Từ giờ trở đi sẽ không còn thuộc về anh ta nữa.
Vào ngày đám cưới của Phó Tư Lâm, tôi đã nhận được thiệp mời đám cưới của anh ta, tôi đã nói tôi không đi là không đi thật, tôi chọn cách phớt lờ thiệp mời, xoay người ném nó vào sọt rác.
Một tháng sau, có phương tiện truyền thông chụp được ảnh Phó Tư Lâm đi cùng vợ ra vào bệnh viện tư, bụng dưới của bà Phó hơi phồng lên, người ngoài đồn đoán rằng bà Phó đang mang thai rồi thì phải?
Sau đó, hai cụm từ tập đoàn Phó Thị, tổng giám đốc Phó và vợ đã định sẵn trở thành từ khóa trên hot search.
Có vài cư dân mạng thích hóng drama còn đặc biệt bình luận bên dưới bài share mới nhất của tôi trên Weibo.
Thỏ không ăn tranh: [Chị ơi, chị đừng buồn, chia tay thì chia tay, người tiếp theo sẽ tốt hơn, người tiếp theo sẽ ngoan hơn, người tiếp theo sẽ giàu hơn thôi!]
Cún lưu manh mù mờ ZZZG : [Em nghĩ chị và tổng giám đốc Phó hợp hơn đó.]
Thổ quân Run sống trong ruộng dưa: [Cưới được một tháng mà đã có thai, tức là đã ăn cơm trước kẻng chắc luôn! Chắc là họ đã có quan hệ với nhau từ lâu rồi. Theo tôi thấy, bọn họ chính là cưới chạy bầu đấy...]
Tôi không đọc hết những bình luận này. Sau khi bấm theo dõi mục điểm tin trên Weibo và share album rap mới ra của Bạch Kính Đình, tôi offline đi ngủ bù.
Mười một giờ tối, trong một quán bar với vẻ ngoài được tạo hình phong cách rất công nghiệp ở thành phố Nam.
Một phút trước, tôi vừa nói lời tạm biệt với người bạn trai thứ tư của mình, đá phắt anh ta luôn, khi quay lại lập tức phát hiện một người đàn ông đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế quầy bar chân cao bên cạnh tôi.
Người đàn ông đó đeo kính, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, chiếc kính gọng vàng dưới ánh đèn chói mắt của quán bar, ngược lại càng lộ ra ý vị vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn nhưng bên trong hư hỏng xấu xa.
Ừm, đó là gu của tôi.
Hiện đang có trai đẹp bên cạnh, mà không đi tán tỉnh thì hình như có chút không cam lòng nhỉ.
Tôi bỏ lại ngụm rượu whisky cuối cùng, nghiêng người sang bên cạnh, từ từ tiếp cận người đàn ông mà tôi xếp vào loại vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn nhưng bên trong hư hỏng xấu xa kia, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới, nói với giọng ngả ngớn nhất mà tôi nghĩ nó có thể phản ánh rõ nhất sự thân thiện của tôi: “Anh đẹp trai, đôi môi của anh thật gợi cảm, nhìn mà muốn hôn lên ghê.”
Tôi có hơi chếnh choáng nhưng người vẫn còn tỉnh táo, có điều bản chất lưu manh đã bị lộ ra.
Tay cầm ly rượu của người đàn ông sững lại, quay qua kinh ngạc nhìn tôi.
Sau đó, vẻ mặt của người đàn ông chuyển từ ngạc nhiên sang trầm tư suy nghĩ, im lặng không trả lời.
Được thôi...
Đẹp trai như vậy mà bị câm sao?
Thật đáng tiếc.
Nhưng giây tiếp theo, ngay khi tôi quay người lại, lòng bàn tay của người đàn ông đã đặt lên cổ tay tôi, giọng nói của anh ta rất êm tai: “Vậy thì... em muốn hôn như thế nào?”
Ồ, hóa ra không bị câm.
Tôi khẽ cười, hỏi ngược lại anh ta: “Vậy anh biết hôn kiểu nào?”
Người đàn ông chậm rãi tháo kính xuống, cười như không cười nói: “Nói suông không tính, em có muốn thử không?”