Phó Tư Lâm khẽ nhướng mày, kiềm nén cơn giận đang bùng nổ trong lòng: "Ninh Duệ, cô đang uy hiếp tôi?"
Tôi làm ra vẻ vô tội nhìn anh ta, nhưng miệng thì lại rất thẳng thắn thừa nhận điều đó: "Giám đốc Phó, đúng là tôi đang uy hiếp anh."
Cho dù là tầm ảnh hưởng hay nguồn lực tài chính thì nhà họ Phó và nhà họ Ninh đều ngang tài ngang sức, kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không phải là không uy hiếp được.
Trước đây, vì lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Ninh và nhà họ Phó khác nhau, hai gia đình lại liên hôn, ông Phó còn sống nên mọi người mới không trở mặt. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, tập đoàn nhà họ Ninh dưới sự điều hành của bố nguyên chủ là Ninh Dụ và anh cả nguyên chủ là Ninh Tuần, bọn họ đã bắt đầu lấn sân vào lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Phó.
Quan hệ của hai gia đình Phó Ninh, sớm muộn gì cũng bị rạn nứt, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian nhanh hay chậm mà thôi.
Và điều xảy ra với tôi, cho dù là trước hay sau khi xuyên sách đều tuân theo một nguyên tắc, một khi người khác làm tôi không vui, tôi sẽ trả lại gấp đôi.
Bởi vì tôi không phải là một người nhân từ.
Nếu người khác đã làm tôi không vui thì cũng đừng mong được sống thoải mái.
Thà làm tổn thương lẫn nhau còn hơn là một mình âm thầm chịu đựng.
Hơn nữa, bây giờ tôi là con gái nhà họ Ninh, có nhà họ Ninh chống lưng tôi cớ gì không ngang ngược trước mặt Phó Tư Lâm.
Dina mở miệng giải thích: "Cô Ninh, cô hiểu lầm rồi, tôi không có xen vào cuộc hôn nhân của cô và A Lâm, chúng tôi chỉ ở bên nhau sau khi cô ly hôn."
"Tôi và anh Phó ly hôn chưa được hai mươi ngày mà hai người đã thổ lộ tình cảm và ở bên nhau rồi." Tôi thật thà cảm thán: "Vậy tốc độ hai người ở bên nhau cũng nhanh..."
Dina cảm thấy tôi đang âm thầm chế giễu cô ta, giọng nói sụt sùi: "Hai người đã ly hôn sao tôi và A Lâm không thể ở bên nhau."
Tôi chân thành nhìn cô ta: "Tôi không nói hai người không thể bên nhau, tôi chỉ là cảm thán một chút rằng hai người đến với nhau quá nhanh mà thôi. Một ngày nào đó, hai người kết hôn đừng quên gửi kẹo cưới cho tôi..." Tôi cố tình nhấn mạnh giọng nói, đặc biệt là bốn từ tiếp theo: " Vợ cũ, bà Phó."
Dina khóc nức nở: "Tôi không liên quan, tôi không phải là tiểu tam!"
Tối nay, tôi chỉ định cầm ba bức ảnh này đến để hù dọa Phó Tư Lâm. Trong nửa đầu của cuốn tiểu thuyết, anh ta vẫn chưa yêu Ninh Duệ, đối với cuộc hôn nhân này anh ta vô cùng chán ghét Ninh Duệ, nhưng tôi không ngờ hành động của mình lại làm cho Dina khóc.
Tôi ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, đang suy nghĩ xem đêm nay có ổn không, trò chơi với anh Phó kinh tởm cũng nên kết thúc.
Nhưng tôi không ngờ khi Phó Tư Lâm nhìn thấy người phụ nữ anh yêu thương khóc sướt mướt thì sự nho nhã và kiên nhẫn của anh ta cuối cùng cũng bị xé toạc hoàn toàn, anh ta giật lấy điện thoại của tôi ném xuống đất, ánh mắt hung ác: "Ninh Duệ, cô lên cơn điên ở chỗ này cho ai xem?"
Tốt thôi.
Trò chơi lại tiếp tục.
Điện thoại di động vỡ tan tành, dù sao nếu điện thoại hỏng thì tôi vẫn còn bản dự phòng.
Tôi nhặt điện thoại lên không chút hoang mang, ánh mắt tôi lướt qua từng người, đầu tiên là Phó Tư Lâm sau đó đến Dina, mỉm cười, từ từ nói: "Chỉ bày trò cho hai người xem, mà nơi này không có người thứ tư!"
"Giám đốc Phó, tôi biết anh thích cô Dina, ồ không đúng..." Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Bây giờ hai người đã ở bên nhau, phải là quan hệ người yêu nhỉ."
Tôi tự nhận mình không phải là người hay uy hiếp người khác, nhưng thật kỳ lạ những lời đe dọa lại nói ra ngay sau đó: "Nếu mọi người đều ở đây, chắc chắn sẵn sàng cho một đám cưới. Không biết đến lúc đó người ngoài sẽ quan tâm đến bà Phó trước đây là tôi hay bà Phó hiện tại là cô Di?"
"Ninh Duệ, được, được lắm!" Phó Tư Lâm bị tôi làm cho tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, như thể giây tiếp theo tim anh ta sẽ nổ tung ra ngoài: "Tôi cho cô, tôi sẽ cho cô mảnh đất ở phía Tây."
Tôi cười nói: "Yo, giám đốc Phó thật hào phóng."
Vì mảnh đất đã trao cho tôi nên tôi cũng không cần hỏi anh ta về phí đền bù mua chiếc điện thoại di động mới.
Phó Tư Lâm không hiểu được mục đích tối nay của tôi là gì: "Cô cần mảnh đất đó làm gì?"
Mục đích ban đầu của tôi không phải là mảnh đất phía Tây, ban đầu chỉ muốn làm cho Phó Tư Lâm chán ghét, khiến anh ta không thoải mái mà thôi. Còn về mảnh đất đó để làm gì tôi chưa nghĩ đến, chỉ là thuận miệng nói ra: "Có thể sử dụng để xây dựng nghĩa trang, dù sao, nghĩa trang của thành phố Nam chúng ta cũng ít ỏi." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Phó Tư Lâm bị chọc giận đến đỏ mặt tía tai, khuôn mặt gần như nhăn nheo: "Mảnh đất có giá thị trường năm trăm triệu mà cô dùng để xây nghĩa trang!"
Tôi cười nói: "Tôi gọi cái này là cách sử dụng tốt nhất trong tất cả các cách."
Phó Tư Lâm đã rất tức giận rồi: "Tôi thấy cô đúng là điên."
Tôi tiếp tục cười: "Giám đốc Phó, nếu thực sự anh không chịu được, anh mắng tôi điên cũng không sao."
"Cô rất tự giác!" Phó Tư Lâm ném cho tôi một khuôn mặt đen xì.
Trước khi rời khỏi phòng riêng, tôi đã đưa ra cảnh cáo cuối cùng với Phó Tư Lâm: "Tôi đây có gen điên trong người. Nói chung, người khác không trêu chọc đến tôi thì tôi cũng không trả thù họ. Sau này, nếu anh không chủ động khiêu khích tôi thì tôi cũng không công khai chuyện chúng ta đã từng kết hôn ra bên ngoài, có như vậy mới tốt cho tôi, tốt cho anh, tốt cho cả hai và tốt cho tất cả mọi người.
Nếu anh không phân biệt đúng sai, đổ nước bẩn lên người tôi để chọc tức tôi thì chúng ta cá chết lưới rách, tôi cũng không ngại để người ta mắng mình là gái đã có chồng, vậy anh Phó có ngại để vợ tương lai của mình bị người ta gọi là hồ ly tinh giật chồng không?"
Cuối cùng tôi liếc nhìn qua Dina: "Đúng thực cô không phải là tiểu tam, nhưng cô không thể nói hoàn toàn không xen vào cuộc hôn nhân của tôi và Phó Tư Lâm. Khi tôi và Phó Tư Lâm vẫn còn là vợ chồng, không phải cô cũng thường xuyên nhắn tin tán tỉnh anh ta sao?"
Dina bị tôi đâm trúng chỗ đau, gương mặt trắng bệch nói: "Hai người kết hôn không phải vì thật lòng yêu nhau, hơn nữa là tôi gặp A Lâm trước, anh ấy bất đắc dĩ mới cưới cô, tôi... Tôi không nỡ nên mới nhắn tin nói chuyện với A Lâm, mỗi ngày A Lâm xử lý công việc của công ty còn phải về nhà đối phó với cô, anh ấy rất mệt mỏi."
Tôi nói chuyện với Dina không dùng thái độ lạnh lùng, khắc nghiệt như khi nói chuyện với Phó Tư Lâm, dù sao thì tôi cũng thương hoa tiếc ngọc, tôi luôn thương xót những cô gái xinh đẹp: "Nhưng sau khi tôi và anh ta kết hôn, cho dù cô còn yêu anh ta hay không, cô cũng không nên tiếp tục mập mờ với anh ta, không từ chối mà còn hoan nghênh."
Dina vẫn không nhận ra sai lầm của mình, cố chấp nói: "Chúng tôi không mập mờ!"
Tôi kiềm chế giọng nói, hỏi cô ta: "Vậy cô nói cho tôi biết, một người đàn ông đã kết hôn gọi một người phụ nữ còn độc thân là em yêu, còn người phụ nữ độc thân đó cũng không có từ chối, đây là tình huống gì?"
Ánh mắt tức giận của Phó Tư Lâm lần nữa nổi lên: "Ninh Duệ, cô xem điện thoại của tôi?!"
"Nếu phải ly hôn, tại sao tôi không thể tìm thêm bằng chứng anh ngoại tình trước khi ly hôn, có lẽ những bằng chứng này trong tương lai sẽ giúp tôi bảo vệ được danh dự của chính mình." nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Phó Tư Lâm là một trong những nhân vật nam chính mà tôi ghét nhất trong số những tiểu thuyết tổng tài cũ rích.
Là nam chính, sau khi kết hôn anh ta còn mập mờ cùng nữ phụ, lạnh nhạt với vợ, lợi dụng tình cảm với vợ lấy thận của vợ, hại vợ sảy thai, tất cả hành vi hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần đối với nữ chính, nhiều vô số kể.
Sau khi bước ra khỏi phòng riêng, tôi gặp Phó Viên, em gái của Phó Tư Lâm.
Từ trước đến nay Phó Viên rất ghét Ninh Duệ, vì tình Ninh Duệ tốt bụng, hiền lành rất được lòng ông Phó nên ông Phó yêu thương Ninh Duệ hơn Phó Viên. Bởi vì có anh cả Phó Tư Lâm làm gương, không muốn gặp Ninh Duệ nên cô ta và anh cả cùng một phe, cô ta ghét Ninh Duệ cũng như Phó Tư Lâm ghét Ninh Duệ có hơn chứ không kém.
Nhìn thấy Phó Viên, đột nhiên tôi hiểu ra tại sao Phó Tư Lâm lại hiểu lầm vết bầm tím trên tay Dina là do tôi làm.
Tiếp đó, Phó Viên chơi trò tự ra tay, cô ta chặn đường đi của tôi, chế nhạo nói: "Ninh Duệ, cảm giác bị anh trai tôi hiểu lầm một lần nữa thế nào?
Quả nhiên, chuyện hôm nay là do con quỷ Phó Viên này giở trò phía sau.
Tôi nghĩ đến chuyện dễ dàng nhận được mảnh đất trị giá năm trăm triệu vì một lần bị người khác "phỉ báng", tay không bắt được sói trắng, nghĩ lại tôi rất vui.
Tôi nói với Phó Viên: "Cảm giác bị người khác hiểu lầm thực sự khá vui."
Ánh mắt Phó Viên nhìn tôi như người điên: "Ninh Duệ, đầu óc cô không sao chứ."
Tôi nghiêng người lướt qua, để lại cho cô ta một bóng lưng: "Tôi điên vậy đấy."
Không có thuốc chữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT