Ninh Hàng giao đứa bé cho vệ sĩ ở bên ngoài căn phòng.

Sau đó, anh ấy quay vào trong phòng và ném cho tôi một câu: "Em gái, em về nhà họ Ninh giải thích với bố mẹ về chuyện của đứa bé trước đí. Hiện tại, anh còn muốn làm một việc quan trọng hơn."

Sau đó, anh ấy ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Lương Âm bằng một tư thế không để cho chị ấy kháng cự và lập tức đưa chị ấy đi ngay trước mặt tôi.

Anh ấy để lại tôi, hai vệ sĩ và Đường Đường đang ở trong lòng của vệ sĩ. Khuôn mặt của bốn người đều lộ ra vẻ bối rối.

Bốn người chúng tôi đứng ở hành lang trên tầng hai, xếp thành một hàng đứng cạnh nhau, mấy đôi mắt đều nhìn chăm chú vào chiếc xe Cayenne màu đen ở tầng dưới đang từ từ được lái đi xa.

Đường Đường: "Mẹ của con đi đâu vậy?"

Tôi đoán: "Chắc là bố con đưa mẹ con đi lấy giấy chứng nhận..."

Vệ sĩ A và vệ sĩ B lộ ra vẻ mặt tán thành: "Rất có thể là như vậy."

“Được rồi, Tiểu Đường Đường, cô sẽ đưa con về nhà nhé.” Tôi vươn tay ra và ôm lấy Đường Đường từ trong lòng của một vệ sĩ.

Đường Đường khó hiểu mà hỏi: "Cô là gì ạ? Tại sao cô lại muốn đưa con về nhà thế ạ?"

"Đường Đường, từ cô là một cách xưng hô. Cô là em gái của bố con cho nên chúng ta là một người một nhà và con phải gọi cô là cô."

Đường Đường cái hiểu cái không, cậu nói: "Việc con phải gọi cô là cô giống như việc con gọi mẹ là mẹ và bố là bố đúng không ạ?”

Tôi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường: "Đúng vậy."

Tôi đưa Đường Đường trở lại nhà Ninh. Sau khi nghe tôi giải thích ngắn gọn nhưng không mất đi trọng điểm thì bố Ninh và mẹ Ninh nhìn Đường Đường ở trong lòng tôi với vẻ mặt ân cần, sự yêu thương tràn đầy trong đôi mắt của họ như sắp trào ra ngoài.

Sau khi Ninh Tuần biết được bỗng dưng bản thân có một cháu trai nhỏ, anh ấy vội vàng chạy từ công ty về nhà. Ở trên đường, anh ấy còn tranh thủ xem qua thông tin lý lịch của Lương Âm mà tôi gửi cho anh ấy.

Trước bữa tối, khi Ninh Hàng đưa Lương Âm trở về nhà họ Ninh, trong tay anh ấy thật sự có hai quyển sổ nhỏ màu đỏ. Hơn nữa, trên tay họ còn đeo một đôi nhẫn giống nhau.

Mười giờ tối, sau khi tắm rửa một cách vội vàng xong, Ninh Hàng trở về phòng. Vì sợ sẽ đánh thức hai người một lớn một nhỏ đang ngủ ở trên giường nên anh ấy bước đi cực kỳ nhẹ nhàng và chậm rãi. Anh ấy cẩn thận đóng cửa phòng lại và đi vào phòng làm việc trên tầng hai.

Trong phòng làm việc, những người đang ngồi ở trên hai chiếc ghế sô pha dài gồm có tôi, Ninh Tuần, bố Ninh và mẹ Ninh. Ninh Hàng đi về phía chiếc ghế sô pha đơn còn lại và ngồi xuống.

Bốn đôi mắt dò xét đều đồng thời nhìn anh ấy.

Bố Ninh: "Nguyên nhân."

Mẹ Ninh: "Quá trình."

Ninh Tuần: "Kết quả."

Tôi: "Anh bắt đầu đi."

Đối mặt với cuộc thẩm vấn, Ninh Hàng không phản kháng, anh ấy bắt đầu sắp xếp ngôn từ và giải thích: "Cô ấy tên là Lương Âm, là một cô gái mà con quen được khi thu thập tài liệu ở thị trấn Vân Đàn trước khi con quay bộ phim. Cô ấy nhỏ hơn con sáu tuổi. Lúc bọn con quen nhau là vào giữa mùa hè, sau khi kỳ thi tuyển sinh vào đại học kết thúc, cô ấy làm việc bán thời gian ở một nhà nghỉ bình dân và đúng lúc con đang ở nhà nghỉ bình dân đó."

Tôi và Ninh Duệ, những người đã xem qua thông tin lý lịch của Lương Âm, nhìn nhau và thầm nghĩ: Cầm thú!

Năm nay Lương Âm hai mươi ba tuổi.

Năm năm trước, khi Lương Âm tham gia kỳ thi tuyển sinh vào đại học rồi mang thai thì cô cũng chỉ mới mười tám tuổi.

Bố Ninh và mẹ Ninh còn hành động nhanh hơn cả tôi và Ninh Tuần. Hai người họ mỗi người cầm lấy một cái gối, ném vào mặt Ninh Hàng và đồng thời mắng: "Con còn không bằng con heo con chó!"

Mẹ Ninh còn lớn tiếng mắng mỏ: "Năm đó mẹ của Đường Đường vẫn còn là học sinh trung học, vậy mà con cũng có thể ra tay được!"

Ninh Hàng nhìn thẳng vào bố mẹ mình với vẻ cực kỳ bình tĩnh và thẳng thắn: "Bố, mẹ, khi tình yêu trở nên sâu đậm thì khó có thể kiềm chế được. Khi đó con thật sự rất muốn kết hôn với cô ấy."

Mẹ Ninh thở dài: "Bố mẹ không ngắt lời của con nữa, con nói tiếp đi."

"Sau đó, sau khi thu thập tài liệu xong, con đã thông báo cho đoàn quay phim ở thành phố Nam đi đến thị trấn Vân Đàn một chuyến. Nhưng bởi vì trong cả bộ phim, không có nhiều cảnh quay cần phải quay ở thị trấn Vân Đàn lắm cho nên con cũng biết trước rằng bản thân sẽ không ở thị trấn Vân Đàn lâu nữa. Con muốn đưa cô ấy về thành phố Nam với con. Mặc dù cô ấy đăng ký vào trường đại học ở thành phố Vân Đàn, nhưng nếu sử dụng mối quan hệ của nhà họ Ninh thì việc cô ấy đi về thành phố Nam cùng với con và vào học đại học ở thành phố Nam chắc chắn là không thành vấn đề."

"Nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không muốn rời khỏi thị trấn Vân Đàn, bởi vì đây là nơi cô ấy lớn lên. Con yêu cô ấy và cũng tôn trọng cô ấy cho nên con không ép buộc cô ấy. Ngoài thời gian quay phim thì cứ cách hai tuần con sẽ đến thị trấn Vân Đàn một lần để gặp cô ấy.”

"Nhưng mà sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trước ngày khai giảng một ngày, cô ấy đi xe buýt đến trường đại học để báo danh. Do mưa nên đường trơn trượt, xe buýt đã bị lật nghiêng và rơi xuống nước. Sau khi xác minh, bốn mươi ba hành khách ở trên xe buýt cuối cùng đã được giải cứu khỏi dòng sông chảy xiết nhưng chỉ thiếu một mình cô ấy.”

"Cô ấy bị cuốn vào lối ra vào của con sông. Mặc dù được cứu nhưng đầu của cô ấy đã bị đập vào một tảng đá ngầm của dòng sông rồi bị mất trí nhớ và đồng thời, cô ấy được phát hiện ra là đang mang thai. Vào thời điểm đó, không có ai cho rằng cô ấy là nữ sinh đang bị mất tích bởi vì người dân ở chỗ đó thường xuyên bị rơi xuống nước khi đi bắt cá. Do không rõ danh tính và còn đang mang thai cho nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ấy là phụ nữ đã kết hôn rồi.”

Không biết mẹ Ninh lại lấy từ đâu ra một cái gối khác, sau đó bà lại ném vào mặt Ninh Hàng: "Con không sử dụng bao cao su trước khi làm chuyện đó sao?"

"Con có nhưng mà chuyện tránh thai không thể chắc chắn một trăm phần trăm được. Trong lúc làm thì việc bao cao su bị rách dẫn đến mang thai ngoài ý muốn là cũng có thể xảy ra mà ạ."

Mẹ Ninh hít sâu một hơi: "Được rồi, con nói tiếp đi."

Giọng điệu của Ninh Hàng rất bình tĩnh, nhưng mỗi người có mặt ở đây đều có thể nhận ra được vẻ đau khổ và hối hận ẩn chứa trên khuôn mặt của anh ấy.

"Khi cô ấy đang mang thai và kể cả sau khi đã sinh con thì cô ấy vẫn sống ở trong trung tâm bảo trợ xã hội. Với sự giúp đỡ của trung tâm bảo trợ xã hội, cô ấy cũng bắt đầu chuẩn bị để thi lại, nhưng cô ấy lo lắng rằng trong thời gian học đại học, cô ấy không thể vừa tập trung học hành vừa chăm sóc cho con cái được cho nên cô ấy đã chọn từ bỏ việc học đại học và ở lại làm tình nguyện viên của trung tâm bảo trợ xã hội."

"Đầu năm nay, do Đường Đường bị sốt cao nên cô ấy đã đưa đứa bé đi khám rồi bị ngất xỉu ở trong bệnh viện. Khi tỉnh lại, cô ấy mới nhớ ra tất cả mọi chuyện. Sau đó, cô ấy đưa Đường Đường đến thành phố Nam tìm con, nhưng bởi vì con không ở một chỗ cố định, lúc nào cũng xuất hiện trong các quán bar lớn, hơn nữa, nhà họ Ninh vẫn luôn không công khai địa chỉ nơi ở với thế giới bên ngoài cho nên cô ấy cũng không có cách nào để tìm thấy con. Rốt cuộc thì bọn con đã bỏ lỡ nhau." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Cho đến ngày sinh nhật của con, đêm đó, khi cô ấy tan làm và chuẩn bị đi đến nhà ga thì cô ấy nhìn thấy con đang trong tình trạng say rượu và em gái ôm ấp, âu yếm nhau. Cô ấy nghĩ rằng con đã kết hôn rồi. Thực ra, đêm đó, sau khi uống say, con đã nhìn em gái thành cô ấy. Lúc đó, cô ấy đã từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm con và dự định ở lại thành phố Nam vài năm nữa, chờ đến khi tích góp được một khoản tiền thì cô ấy sẽ trở về thị trấn Vân Đàn rồi mở một nhà nghỉ bình dân.”

Ninh Hàng nói với bố Ninh và mẹ Ninh với vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Bố mẹ, hai người thừa nhận người con dâu này cũng được mà không thừa nhận cũng được, dù sao thì con và cô ấy đã đi đăng ký kết hôn rồi. Hai người đừng nói với con mấy lời như không môn đăng hộ đối hay là cô ấy không xứng với con. Cô ấy là vợ của con. Nếu bố mẹ không thừa nhận thì con sẽ đưa cô ấy rời khỏi nhà họ Ninh." - đọc

Bố Ninh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Con có khả năng nuôi con bé khi con đưa con bé rời khỏi nhà họ Ninh sao?"

Ninh Hàng nói với vẻ mặt kiên định: "Bố, con có thể."

Bộ phim mà Ninh Hàng đến thị trấn Vân Đàn để thu thập tài liệu đã giành được giải thưởng lớn và đó là bộ phim đầu tiên của anh ấy.

Vì vậy cũng không phải là không có căn cứ khi nói anh ấy là một người cực kỳ tài năng.

Bố Ninh lại hừ lạnh một tiếng: "Con có thể sao? Con không thấy những năm gần đây con trở nên sa sút và chán nản như thế nào sao?"

"Bố, cô ấy đã trở lại, con sẽ thay đổi, con cũng có thể thay đổi."

Bố Ninh và mẹ Ninh đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu với nhau: "A Hàng, con đừng say rượu nữa, đừng không coi trọng sức khỏe của mình mà làm bất cứ việc gì."

Đến bây giờ bố Ninh và mẹ Ninh vẫn còn cảm thấy sợ hãi với dáng vẻ sa sút và chán nản của Ninh Hàng năm đó.

Hồi đó, mọi người trong nhà họ Ninh chỉ biết rằng vì thất tình nên Ninh Hàng mới rơi vào trạng thái sa sút tinh thần, nhưng tất cả đều không biết hóa ra nguyên nhân của chuyện đó là như thế này.

Ninh Hàng rất may mắn khi được đầu thai vào ngôi nhà này bởi vì bố Ninh và mẹ Ninh chắc chắn là một trong những bậc phụ huynh giàu có và có tư tưởng tiến bộ nhất ở thành phố Nam.

Môn đăng hộ đối ư?

Ném sang một bên đi.

Lương Âm không xứng với con trai của họ sao?

Không bao giờ có chuyện đó.

Chỉ bằng việc con gái nhà người ta mới mười tám tuổi mà đã mang thai thì mẹ Ninh luôn luôn cảm thấy nhân cách của con trai mình có vấn đề!

Mẹ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, bà nhìn Ninh Hàng rồi đột nhiên nảy ra một ý kiến hay: "Hiện tại mẹ thật sự rất tức giận, nếu không thì con ra ngoài sống một mình một thời gian đi. Trong khoảng thời gian này, mẹ sẽ giúp con chăm sóc vợ và con của con. Khi nào mẹ hết giận rồi thì con mới được quay trở về!”

Ninh Hàng tỏ vẻ không hài lòng với điều này: "Mẹ ơi, con không thể tách ra ở riêng với vợ của con ngay sau khi vừa đăng ký kết hôn được đâu..."

Vào ngày Ninh Hàng và Lương Âm nhận được giấy đăng ký kết hôn, họ lập tức công bố việc kết hôn này ra bên ngoài và họ cũng đăng tin tức lên vòng bạn bè của mình: "Tôi thật sự đã có vợ và đây là con trai ruột của tôi.” Cùng với đó là hình ảnh được đính kèm: một hình ảnh về hai giấy chứng nhận đăng ký kết hôn và một hình ảnh chụp bóng lưng Lương Âm đang ôm Đường Đường.

Kết quả là.

Vòng bạn bè của Ninh Hàng hoàn toàn bùng nổ.

Tôi: Tôi lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo đây là sự thật.

Lục Tri Hàn: Cái gì thế? Chỉ mới qua một đêm mà cậu đã có vợ con rồi sao!

Hưa Duy Sinh: Tôi đoán chị dâu chính là cô gái tối hôm đó. Nhưng chúng tôi chưa từng nhìn thấy con trai của cậu, chỉ chụp cái bóng lưng, cậu có phải là đàn ông không vậy?

Dật Dã: Cục cưng của tôi mới mang thai ba tháng, vậy mà cậu đã có con lớn như vậy rồi! Tôi đã bị cậu vượt mặt mất rồi!

Ti Cảnh: Chúc mừng nhé.

Giới truyền thông nằm vùng ngày đêm để chụp được một vài bức ảnh Ninh Hàng xuất hiện trên phim trường cùng với vợ và con của mình. Sau đó, việc này đã trở thành một chủ đề nóng ở trên mạng.

#Cậu hai của tập đoàn Ninh Thị đã kết hôn#

#Mợ hai nhà họ Ninh và cậu chủ nhỏ nhà họ Ninh#

#Bộ phim mới của đạo diễn Ninh#

Cư dân mạng đang tích cực hóng tin tức.

Chỉ yêu Thiến Thiến: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Con vịt lớn màu vàng ôm con ngỗng trời: "Mấy năm trôi qua, ngay cả Từ Bân là thợ săn ảnh số một trong làng giải trí cũng không thể chụp được bất kỳ hình ảnh cô gái nào ở bên cạnh đạo diễn Ninh. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một mợ hai nhà họ Ninh... Ôi trời ạ, trong nháy mắt, một cuốn tiểu thuyết về chủ đề gương vỡ lại lành với hàng trăm nghìn từ đang được tạo ra trong đầu của tôi."

Phô mai không ăn phô mai: "Người ở trên ơi, tôi sẽ đưa bút cho bạn, mau viết nội dung của cuốn tiểu thuyết đang ở trong đầu bạn ra đi!"

Quý Bắc Bắc Qi: "Chỉ có mỗi tôi là người quan tâm đến việc đạo diễn Ninh sắp ra bộ phim mới sao?”

Tôi muốn cưỡi gió đến biển Đông: "Chết thật, tôi thật sự muốn xem ảnh của cậu chủ nhỏ nhà họ Ninh! Đạo diễn Ninh đẹp trai như vậy nên gen đẹp trai của anh ấy chắc chắn sẽ được di truyền."

Con cú xem cánh diều: "Một khi đạo diễn Ninh đã làm phim thì những bộ phim mà anh ấy quay đều vô cùng tuyệt vời!"

Đập vỡ đá bằng một cú đấm vào nước: "Tôi muốn biết mợ hai nhà họ Ninh đã chinh phục được đạo diễn Ninh như thế nào..."

Mễ Lão Đậu, thần mướp đắng: "Ôi trời, làng của tôi vừa mới được kết nối internet. Đạo diễn Ninh thật sự đã có con rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play