(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Bởi vì hôm nay là Chủ Nhật nên cũng không có kế hoạch gì, Quý Phong và Phong Lâm lại cùng đi siêu thị mua xương cục để hầm canh, mua cũng không ít vì nghĩ đến bí thư Hách vất vả ở công ty hai ngày nay.

Quý Phong kiến nghị, hỏi bí thư Hách đã ăn chưa, nếu chưa ăn thì bọn họ qua đưa ít cơm, cũng coi như là an ủi bí thư Hách.

Phong Lâm nghĩ khoảng thời gian này bí thư Hách thật sự rất vất vả, nên hắn gọi điện thoại qua, mà bên kia, hai ngày này bí thư Hách nhàm chán không có việc gì làm nên coi công ty là nhà, cúp điện thoại xong vẻ mặt còn mờ mịt: Hôm nay trời có bão to à? Sao sếp...... lại tới đưa cơm cho hắn? Chuyện này tà môn quá rồi đó?

Hay sếp có chuyện vui?

Bí thư Hách ôm tâm trạng thấp thỏm, Quý Phong và Phong Lâm được tài xế lái xe đưa đến công ty, đưa cơm cho bí thư Hách là một phần, chủ yếu là Quý Phong không yên tâm bên Lâm đại thiếu, mấy năm nay vì điều tra chuyện Lâm nữ sĩ mà thuộc hạ của hắn ta thu không ít đại sư, tuy thủ đoạn của những người được gọi là đại sư kia với cậu mà nói uy hiếp rất nhỏ, nhưng đối với Phong Lâm hoặc là mấy người bí thư Hách thì lại là một mối đe dọa.

Cho nên trước khi chưa diệt trừ được Lâm đại thiếu, Quý Phong quyết định phát huy thân phận cố vấn tập đoàn Phong thị của mình, cậu cũng không thể nhận lương của công ty mà không làm việc đúng chứ?

Bí thư Hách thật sự thấy sếp và Quý tiên sinh cùng nhau tới đưa cơm trưa, hắn cảm động vô cùng.

Đặc biệt là hai món ăn một món canh, phân lượng vừa đủ, hương vị lại ngon, nghe nói là do Quý tiên sinh muốn tới đưa, hắn có xúc động muốn đi ăn máng khác.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng hiện mà thôi, năm đó sếp đã cứu bọn họ, đời này cho dù máu chảy đầu rơi vì sếp, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Quý Phong nhân lúc cuối tuần công ty không có nhiều người mà xem lại toàn bộ phong thuỷ của công ty một lần, xác định không có gì khác thường rồi theo Phong Lâm đến văn phòng.

Bí thư Hách thừa dịp sếp tới đây, lấy dự án mà hai ngày nay hắn nhàn rỗi làm xong đưa cho sếp xem, nếu thích hợp, hắn có thể phân phó xuống bên dưới đi khảo sát trước, cuối cùng mới quyết định xem có lấy hay không.

Trừ cái này ra, còn có dự án đấu thầu lần trước cũng có thể bắt đầu tiến hành.

Phong Lâm cùng bí thư Hách thảo luận ở bên cạnh cũng không tránh Quý Phong, Quý Phong ngồi trên sô pha cách đó không xa, thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt nghiêm túc chăm chú của Phong Lâm một cái, mặt hắn không biểu cảm lật tài liệu dự án, ngón tay thỉnh thoảng khẽ gõ một cái, nghiêng đầu nói gì đó với bí thư Hách đứng khom lưng, chiếc cằm cùng với hầu kết lộ ra vì hơi ngửa cổ, xuống chút nữa là âu phục và cà vạt không chút cẩu thả, cho người ta một cảm giác cấm dục.

Quý Phong yên lặng che trán, tính cả đời này xem như cậu đã sống ba đời, cậu cũng chưa từng nghĩ rằng hình mẫu mình sẽ động lòng chính là như này, nhưng cảm giác này lại không hề tệ chút nào.

Suy nghĩ của Quý Phong có hơi bay xa, cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lần trước cậu và Phong Lâm điều tra chuyện Lâm gia.

Bởi vì Lâm đại thiếu táo bạo ra tay ám sát Phong Lâm hai lần, cho nên lúc ấy cậu suy đoán Lâm đại thiếu hiểu lầm Phong Lâm là con của Lâm nữ sĩ, hoặc là đại sư hắn mời không đủ đạo hạnh, chỉ tính được con của Lâm nữ sĩ có chút liên quan với Phong Lâm, cho nên mới nghĩ như vậy.

Sau đó lại cậu lại lầm tưởng hai đứa con của Lâm nữ sĩ đều không được sinh ra, cho nên khi đó cậu đoán Phong Thụy Tuyết hẳn là con gái của em trai Thịnh Chiêu, Phong Thụy Tuyết lại được nhà Phong Đại Hải nhận nuôi, Phong Đại Hải lại là anh cả trên danh nghĩa của Phong Lâm, cho nên hai người đúng là có chút liên quan.

Nhưng hôm nay nghĩ lại...... Có phải là còn có một khả năng, nếu...... người trước mặt này là người yêu định mệnh sau này của cậu thì sao?

Nếu sau này hắn có quan hệ với cậu, mà cậu là máu mủ của Lâm nữ sĩ, nếu những đại sư đó tính ra được thì cũng rất có thể bởi vì điểm này mà tính ra Phong Lâm thật sự có liên quan đến Lâm nữ sĩ.

Quan trọng nhất một điều, cậu không nhìn ra mệnh cách của Phong Lâm.

Từ lần thứ hai gặp mặt, cậu đã phát hiện mình không nhìn được mệnh cách của Phong Lâm, lần đầu tiên là bởi vì ở trong xe trời lại quá tối, lần thứ hai thì lại hoàn toàn nhìn không ra.

Lúc ấy cậu suy đoán hoặc là hắn có mệnh cách cực quý, nhưng...... còn có một khả năng nữa, đó chính là có quan hệ với cậu.

Phong Lâm với bí thư Hách nói xong, đưa ra quyết định cuối cùng, quay đầu lại nhìn Quý Phong ở gần đó, vừa định hỏi có phải cậu chờ chán rồi không, lại trông thấy Quý Phong không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt hơi ửng đỏ, hắn phất tay để bí thư Hách đi ra ngoài trước.

Còn hắn thì đi tới, cúi đầu, quan tâm nhìn cậu: "Làm sao vậy, không thoải mái sao? Sao mặt đỏ như vậy?"

Quý Phong ngẩn ra, thậm chí còn không nhận ra Phong Lâm tới đây từ lúc nào, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, theo phản xạ khẽ ngửa ra sau: "Không có gì, hình như hơi nóng."

"Nóng sao? Vậy tôi dẫn cậu ra ngoài một lúc nhé? Công ty cũng không có quá nhiều việc." Phong Lâm đề nghị, qua hôm nay là một tuần tới không được gặp Quý Phong, lần sau phải chờ tới thứ bảy mới có thể nghĩ cách hẹn cậu một lần, bình thường cậu phải đi học, hắn không nỡ để cậu đi lại nhiều lần.

Phong Lâm nghĩ, thật sự là còn không bằng lúc là mèo, ít nhất ban ngày có thể được mang đến trường học dính nhau cả ngày, buổi tối xử lý công việc, tốt hơn bị hạn chế thời gian gặp nhau như bây giờ rất nhiều.

Quý Phong nghĩ mình ở đây cũng không giúp được gì, vừa định gật đầu, điện thoại rung một tiếng, tay cậu vốn đang cầm điện thoại, điện thoại sáng lên hai người theo phản xạ cúi đầu nhìn, Quý Phong và Phong Lâm đều thấy được trên màn hình điện thoại Quý Phong nắm trong tay hiện lên một tin nhắn.

【 Lê: Quý sư đệ, muốn đi câu cá không? Anh đến đón cậu nha. 】

Lê Ngạn Hoài nghĩ rất đơn giản, trong ấn tượng của anh, bình thường Quý sư đệ của anh chỉ xuất hiện ở trường và nhà ra, hoặc là lúc ra tay hành động, nhưng gần đây không nghe nói có chuyện gì xảy ra, vậy thì là cậu đang nhàn rỗi.

Mà dạo gần đây anh đều ở thành phố C, hiếm khi có thể yên ổn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sao có thể không gặp Quý sư đệ thêm mấy lần cho được.

Anh đã nói chuyện Hạ Gia cho ba mẹ anh biết, chờ thêm chút thời gian nữa tin tức lộ ra, anh sợ ba mẹ nhất thời không chấp nhận được, nhà bọn họ và Hạ gia có giao tình nhiều năm, nhưng việc này anh sẽ không nhượng bộ, Hạ Gia muốn mạng anh, còn không phải chỉ một lần hai lần, anh không lấy ơn báo oán được, cho nên, đến lúc đó sự thật được tiết lộ, sợ rằng cha mẹ Hạ Gia mới là khó đối phó nhất.

Cha mẹ Hạ Gia không biết chuyện này, thêm cả giao tình giữa hai nhà, cho nên Lê Ngạn Hoài nói chuyện này cho ba mẹ, đồng thời cũng nói lần này mình còn sống là nhờ có Quý Phong.

Tối hôm qua ba mẹ anh biết chuyện đã một đêm không ngủ, ngày hôm sau thức dậy, nhất quyết muốn đích thân tới cảm ơn Quý Phong, trước đó mời Quý Phong tới đây chỉ là bởi vì cậu là bạn cũ mấy năm trước của Lê Ngạn Hoài, lần này thì lại khác, cậu là ân nhân cứu mạng của con trai nhà mình.

Ba Lê mẹ Lê trách Lê Ngạn Hoài không nói chuyện này lúc Tiểu Quý đến nhà lần trước, bọn họ cứ cảm thấy có phải mình chiêu đãi có chỗ nào không đủ chu đáo không đủ nhiệt tình hay không, nhất định bắt Lê Ngạn Hoài mời Tiểu Quý đến lần nữa, bọn họ phải cảm ơn cậu cẩn thận.

Lê Ngạn Hoài hết cách, bị cha mẹ ở trong nhà dạy dỗ cả một buổi sáng, lúc nhận ra hiện tại là giữa trưa nếu mời người tới đây thì cũng đã muộn, đành dứt khoát hẹn vào buổi tối, có điều nếu vội vàng nói nguyên nhân mời Quý Phong tới đây, lấy hiểu biết của Lê Ngạn Hoài với Quý sư đệ nhà anh, cậu chắc chắn sẽ không đến, bởi vì đây là bữa tiệc đặc biệt tổ chức để cảm ơn......

Lê Ngạn Hoài tìm đường vòng, mời Quý sư đệ đi câu cá trước, sau đó lại đưa cậu đến thẳng nhà anh.

Quý Phong không ngờ Lê Ngạn Hoài sẽ mời cậu đi câu cá vào lúc này, cậu suy nghĩ, lần trước đã mang theo Phong Lâm cùng đi xem phim, lần này...... Nếu để hắn lại một mình có phải cũng không tốt lắm hay không?

Nhưng nếu cứ từ chối thẳng anh Lê, đây lại là tấm lòng tâm huyết của anh ấy, mà nếu anh Lê đã mở lời, sợ là đã chuẩn bị hết mọi thứ từ trước rồi.

Quý Phong nghĩ: "Anh Lâm, anh muốn đi không?"

Phong Lâm vốn đang oán giận sao ảnh đế Lê này chỗ nào cũng đều không thể thiếu hắn, nhưng nghĩ đối phương cũng là vì sợ Quý Phong ở thành phố C cô đơn một mình không quen ai cho nên dắt cậu đi chơi, thái độ của hắn đối với Lê Ngạn Hoài đã tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa tuy mời cậu, nhưng mỗi lần Quý Phong đều sẽ dẫn hắn đi cùng, ngẫm lại...... Trừ việc nhiều thêm một người ra thì cũng không có gì, ngược lại có thể càng che giấu tình cảm của hắn tốt hơn.

Phong Lâm lấy lùi làm tiến: "Lê ảnh đế mời cậu, tôi đi có phải không được tốt lắm không?"

Quý Phong: "Anh Lê chắc cũng không để ý đâu, gần đây anh ấy muốn nghỉ phép một đoạn thời gian, có lẽ cũng rảnh rỗi."

"Rảnh à." Phong Lâm nghĩ, hắn biết vì sao Lê Ngạn Hoài muốn nghỉ phép, là vì sợ nhận quảng cáo hoặc là đóng phim được nửa chừng thì chuyện bị bại lộ sẽ có ảnh hưởng, nhưng hắn thì không sợ, vì trình độ nghiệp vụ của Lê Ngạn Hoài thật sự không tồi.

Lê Ngạn Hoài còn ở thành phố C ít nhất một tháng, chắc không thể thứ bảy ngày nào cũng đến quấy rầy hắn và Quý Phong chứ?

Tuy trước mắt trông có vẻ Lê Ngạn Hoài không có tâm tư gì khác với Quý Phong, nhưng khó đảm bảo về sau sẽ không có?

Cho nên, Phong Lâm suy tư, quyết định...... tìm chút việc cho Lê Ngạn Hoài làm.

Sau khi Phong Lâm đồng ý, Quý Phong hỏi một câu: Em có thể mang thêm một người không?

Lê Ngạn Hoài bên kia không hiểu sao có hơi trầm mặc, gần như không hề chần chờ: Phong tổng à?

Quý Phong không hiểu sao cũng hơi trầm mặc: Vâng.

Lê Ngạn Hoài: "............"

Lê Ngạn Hoài có thể làm gì bây giờ? Quý sư đệ nhà mình cũng đã mở lời rồi, nhiều thêm một người ít đi một người cũng chả sao, hơn nữa, hai tên đàn ông trưởng thành đi câu cá đúng thật là kỳ lạ, nhưng...... ba tên đàn ông trưởng thành đi câu cá giữa trời nắng nóng, nghĩ lại thật ra vẫn thấy kỳ lạ, tại sao anh lại nghĩ đến chuyện câu cá chứ?

Quý Phong và Phong Lâm để tài xế chở hơn một giờ cuối cùng cũng tới một câu lạc bộ câu cá trong nhà.

Tính riêng tư rất tốt, cho dù nhìn thấy ảnh đế Lê Ngạn Hoài cũng sẽ đối đãi như các vị khách bình thường, toàn bộ quá trình đều tôn trọng và có thái độ tốt, mà giá cả hội viên mỗi năm cũng rất hợp lý.

Quý Phong và Phong Lâm vừa tới, Lê Ngạn Hoài vẫy tay với Quý Phong, khi ánh mắt dừng trên người Phong Lâm ở bên cạnh, hai người liếc nhau, đều nghi ngờ mà hơi dừng lại, sau đó im lặng rời tầm mắt đi, cả hai đều cảm thấy tên này là người ngoài cố chen giữa mình và Quý Phong.

Lê Ngạn Hoài đối với sự xuất hiện của Phong Lâm, giống như một núi không thể chứa hai hổ, địch ý trời sinh với kẻ mạnh, còn Quý Phong thì là mạnh đến mức khiến anh không thể nổi lên chiến ý cạnh tranh với cao thủ trong lĩnh vực khác được, nên đương nhiên cậu không nằm trong hàng ngũ đối thủ.

Quý Phong ngồi giữa hai người họ, ba người bắt đầu thả câu ở hồ nước rất lớn trong nhà, có điều không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy hai người bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhau một cái.

Quý Phong: ???

Lê Ngạn Hoài vốn cảm thấy Phong Lâm tự thân thành lập một công ty, lớn lên còn đẹp trai hơn so với một người dựa mặt kiếm cơm là anh thì thôi đi, mà câu mỗi con cá còn hạ gục anh trong nháy mắt nữa? Anh chết lặng nhìn cái thùng đặt cạnh Phong Lâm, đã sắp đầy rồi.

Rõ ràng ba người bọn họ ở ngay gần nhau, nhìn hồ nước khắp nơi đều là cá bơi tán loạn, tại sao đều bị hắn câu lên hết vậy?

Lê Ngạn Hoài và Quý Phong đều không nhịn được liên tục nhìn sang.

Phong Lâm dứt khoát lơ Lê Ngạn Hoài, hắn nhìn Quý Phong, đẩy thùng cá của mình qua: "Thích con nào, tôi cho cậu."

Lê Ngạn Hoài âm thầm ghen ghét: "Phong tổng, chỉ cho một con thôi sao?" Có phải quá keo kiệt rồi không? "Quý sư đệ, anh cho cậu hết."

Phong Lâm liếc anh một cái: Trẻ trâu.

Lê Ngạn Hoài: Có trẻ trâu đi nữa thì tôi đây cũng là anh Lê của Quý sư đệ, còn anh cũng chỉ là Phong tổng.

Phong Lâm cười kỳ quặc, cười đến Lê Ngạn Hoài rùng mình: ???

Khi Quý Phong nói câu tiếp theo, Lê Ngạn Hoài đã biết vì sao tên này lại cười.

Quý Phong bất đắc dĩ nhìn hai người: "Anh Lê, anh Lâm, các anh tự câu là được, tuy em câu ít nhưng có ba con cũng đủ rồi."

Lê Ngạn Hoài không thể tin nổi nhìn Quý Phong: Anh Lâm ư? Lần trước gặp nhau vẫn còn là Phong tổng mà!

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?

Quý Phong không chú ý tới ánh mắt của Lê Ngạn Hoài, nhưng Phong Lâm lại nhìn thấy, khóe miệng hắn cong lên.

Lê Ngạn Hoài híp mắt, cái tên này không phải là nhớ thương Quý sư đệ nhà anh đấy chứ? Chỉ gọi là anh mà thôi, cần phải vui vẻ đến vậy sao?

Lê Ngạn Hoài lăn lộn trong giới giải trí, thấy nhiều cũng biết rất nhiều, Phong Lâm là một ông chủ, đang yên đang lành tự dưng lại để ý đến một sinh viên, để ý thì cũng thôi đi, lại còn dụ người gọi hắn là anh, cũng không nhìn lại mình xem lớn hơn con nhà người ta bao nhiêu tuổi, còn không biết xấu hổ tự xưng anh ư? Gọi là chú còn tạm được.

Phong Lâm có lẽ nhận ra suy nghĩ của anh: Cậu chắc chưa? Tôi tuổi này nếu xưng anh thấy xấu hổ, vậy cậu có chắc là cậu cũng không biết xấu hổ sao?

Lê Ngạn Hoài cảm thấy mình bị đâm một dao, ngẫm lại hình như hai người đúng là lớn như nhau.

Lê Ngạn Hoài càng cảm thấy cái tên Phong tổng này không có ý tốt với Quý sư đệ nhà mình, anh nghĩ có cần tìm thời gian nhắc nhở đôi lời hay không.

Ba người bọn họ ở câu lạc bộ câu cá cho đến khi trời chập tối, Lê Ngạn Hoài làm bộ lơ đãng mở miệng: "Trông cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, Quý sư đệ à, chỗ này rất gần nhà anh, ba mẹ anh nghe nói cậu câu cá ở đây, nhất quyết muốn cậu về ăn tối với anh, thế nào? Nể mặt bác trai bác gái một lần nhé?"

Phong Lâm híp mắt nhìn Lê Ngạn Hoài một cái: Tự dưng ân cần, không gian cũng trộm.

Tên Lê Ngạn Hoài này có phải là đang rục rịch điều gì không?

Cần phải bóp chết từ trong trứng.

Quý Phong không ngờ là mới vừa qua không lâu Lê gia lại mời cậu, nghĩ rồi cậu hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh Lê, có phải...... anh đã nói với bác trai bác gái rồi đúng không?"

Lê Ngạn Hoài không nghĩ Quý Phong lại nhạy bén đến vậy, anh mới vừa mở lời cậu đã đoán được: "Khụ khụ, anh cũng chỉ muốn chuẩn bị dự phòng trước cho ba mẹ anh, bằng không đến lúc đó chuyện đột nhiên lộ ra, anh sợ nhỡ cha Hạ mẹ Hạ đột nhiên tìm bọn họ thì bọn họ không biết phải làm sao...... Dù gì, hai nhà bọn anh có giao tình rất nhiều năm. Cho nên lần này nói chuyện xong, bọn họ biết cậu là ân nhân cứu mạng của anh, nằng nặc đòi mời cậu đến lần nữa trịnh trọng cảm ơn cậu, ở nhà...... đang mở tiệc lớn, chỉ chờ cậu nữa thôi."

Quý Phong gần như có thể dự cảm được khi tới nơi ba Lê mẹ Lê long trọng cảm ơn, cậu có chút đau đầu: "Anh Lê......" Cái này cậu không thể đỡ được đâu.

Cậu đã nhận lời cảm ơn của Lê Ngạn Hoài rồi, lần này lại được trưởng bối đại tạ......

Lê Ngạn Hoài sờ mũi, cũng cảm thấy đúng là hơi nhiệt tình quá, nhưng làm con anh có thể cảm nhận được tình cảm của ba mẹ, nghĩ rồi, anh nhìn sang Phong Lâm làm phông nền ở bên cạnh: "Nếu không thì...... để Phong tổng đi cùng? Ở trước mặt người ngoài có lẽ ba mẹ anh sẽ kiềm chế một ít, không đến mức quá nhiệt liệt đâu."

Quý Phong nhìn về phía Phong Lâm: "Anh Lâm, anh......"

Phong Lâm cầu mà không được: "Tôi không có ý kiến, chỉ cần ảnh đế Lê không cảm thấy Phong mỗ quấy rầy là được."

Lê Ngạn Hoài liếc hắn một cái: Quấy rầy tôi không sao, đừng nhớ thương Quý sư đệ của tôi là được.

Ba người ăn nhịp với nhau, xách theo thùng cá câu được, cùng đến Lê gia.

Ở trên đường Quý Phong xuống xe mua ít trái cây làm quà, Lê Ngạn Hoài và Phong Lâm ở trên xe, lần này là Lê Ngạn Hoài lái xe, anh không nhịn được lại nhìn Phong Lâm qua gương xe: "Phong tổng, kỹ thuật câu cá khá tốt đấy."

Hay là thuộc họ mèo nhỉ? Sao có thể câu cá giỏi vậy được?

Phong Lâm: "Bình thường thôi, cũng là do vận khí tốt."

Lê Ngạn Hoài: "Phong tổng, quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo, có thể truyền thụ chút mẹo không? Lão ba nhà tôi cũng là người thích câu cá, chỉ tiếc, vận khí không tốt lắm, hầu hết đều tay không mà về, không thể không đi mua hai ba con vớt lại mặt mũi, mỗi lần mẹ tôi đều có thể nhận ra, nhưng ở bên ngoài cũng không nói, chỉ âm thầm điên cuồng kể lể với tôi, tôi nghĩ nếu một ngày nào đó lão ba đột nhiên có kỹ thuật câu cá đỉnh chóp thì lão mẹ còn không yêu ông ấy chết mất hay sao ha ha ha......"

Phong Lâm nghe Lê Ngạn Hoài nói về ba mẹ mình, tình cảm với người thân hiện lên rất tự nhiên khiến Phong Lâm nhất thời có chút hoảng hốt.

Thật ra hắn có chút hâm mộ gia đình như vậy.

Cha mẹ từ ái con cháu hiếu thảo, cả nhà hòa thuận.

Phong Lâm nghĩ, không thì lúc về viết mẹo câu cá gửi cho cậu ta?

Ai ngờ sau khi suy nghĩ này hiện lên, Lê Ngạn Hoài vốn đang nói về lão ba lão mẹ nhà mình lại đột nhiên đổi chủ đề: "Mà nói này, có phải Phong tổng đang theo đuổi Quý sư đệ nhà tôi hay không?"

Anh chuyển đề tài quá gắt, khiến Phong Lâm nhất thời không kịp phản ứng, chỉ mặt không biểu cảm nhìn Lê Ngạn Hoài ở ghế lái chỉ lộ một đôi mắt qua gương xe: Cái tên này xảo trá thật sự.

Lê Ngạn Hoài cười tủm tỉm: "Phong tổng?"

Cũng may lúc này Quý Phong mang rổ hoa quả đặt ra sau cốp xe, ngồi lên chợt phát hiện bầu không khí trong xe không quá ổn, im lặng có hơi đáng sợ: "Làm sao vậy?"

Lê Ngạn Hoài tâm trạng tốt, tuy không xác định nhưng vị Phong tổng này đang trầm mặc, điều này có nghĩa là gì?

Ít nhất hắn không lập tức phủ nhận, không có ý này thì cũng đã dần có suy nghĩ này.

Lê Ngạn Hoài hát một điệu *Hoàng Mai tiểu điều.

(*Nghệ thuật dân gian truyền thống cổ xưa của TQ - theo Baidu.)

Phong Lâm: "......" Không cho kỹ thuật câu cá nữa, để lão ba nhà cậu khóc đi.

Đoàn người đến Lê gia, Quý Phong quả nhiên được đón tiếp nồng nhiệt, nhưng bởi vì có một người bạn của Quý Phong đến cùng, ba Lê mẹ Lê không biết Phong Lâm có biết chuyện hay không, cho nên cũng không dám hấp tấp mở miệng, hơn nữa cũng không thể hờ hững một người khác, chỉ có thể đặc biệt nhiệt tình với cả hai, nên Quý Phong có thể thở dốc một hơi.

Mà tay Phong Lâm bị thương, cũng được mẹ Lê chào đón nồng hậu, hận không thể đút cho hắn ăn, khiến Phong Lâm bất đắc dĩ xin Quý Phong cứu: mẹ Lê quá nhiệt tình.

Cuối cùng chỉ có thể chạy tới thảo luận kỹ thuật câu cá với ba Lê, thôi vậy, so với mẹ Lê nhiệt tình, chút suy nghĩ nhỏ nhặt của Lê ảnh đế coi như không thấy là được.

Ba Lê rất dày dặn kinh nghiệm, gần như coi Phong Lâm là khách quý đáng kính trọng, hai người nói không bao lâu đã xưng huynh gọi đệ, trực tiếp hạ Lê Ngạn Hoài một hàng bối phận.

Lê Ngạn Hoài: "............"

Chỉ là khi mọi người đang uống trà sau khi ăn xong bữa tối, đột nhiên tiếng chuông vang lên, ba Lê mẹ Lê rất ngạc nhiên, lúc này ai tới đây?

Mẹ Lê nghĩ rồi, đi tới trước mắt mèo nhìn, khi thấy người đứng ngoài cửa thì đen mặt, hơn nửa ngày không hồi thần lại, bà mím môi không mở cửa, nhìn về phía phòng khách, mọi người cũng im lặng nhìn sang, Lê Ngạn Hoài thấy mẹ Lê như vậy thì hiểu ra, có thể khiến mẹ mình có thái độ như vậy chẳng có ai khác trừ người Hạ gia.

Có điều sao người Hạ gia lại đến đây?

Mẹ Lê cũng không học diễn xuất nên không dễ khống chế vẻ mặt, nhìn thấy người Hạ gia, tuy biết là bọn họ không rõ tình hình, nhưng nghĩ đến con trai bọn họ suýt chút nữa hại con bà, cho dù có giao tình nhiều năm, mẹ Lê cũng không có sắc mặt tốt với hai người này nổi.

Cố tình hiện giờ tất cả mọi chuyện vẫn chưa thể công khai xé rách mặt, mẹ Lê cố nở một nụ cười, nhưng lại rất gượng gạo.

Ba Lê biết tính tình lão vợ nhà mình, ông đi qua kéo bà vào trong phòng để bà giả bệnh đi ngủ, để mấy người bọn họ ứng phó là được.

Mẹ Lê cũng sợ làm hỏng việc, nên dứt khoát tránh mặt.

Ba Lê đi mở cửa, hai vợ chồng Hạ gia đứng ở ngoài, đợi hồi lâu mới nghe thấy tiếng cửa mở, ngờ vực trong lòng càng lớn thêm, khi mở cửa nhìn thấy là ba Lê thì càng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hiện ra: "Lê lão ca, sao lại là anh, chị Chu đâu?"

"Hôm nay trong nhà có khách đến, sáng sớm nay bà ấy mua rất nhiều đồ ăn nhất quyết muốn đích thân xuống bếp, vì thế bị mệt, ở trong phòng nằm ngủ rồi, vừa rồi chúng tôi sợ nói chuyện làm ồn đến bà ấy nên đến phòng của Tiểu Lê, mau vào đây đi." Ba Lê nhẹ nhàng dịch người ra, cha Hạ mẹ Hạ ở phía sau nhìn nhau, cất bước đi vào.

Quả nhiên nhìn thấy cửa phòng Lê Ngạn Hoài để mở, từ góc độ của bọn họ có thể nhìn thấy bên trong có ba người trẻ tuổi, Lê Ngạn Hoài đứng ngay ở cửa, nở một nụ cười với bọn họ, thấp giọng khẽ nói: "Cô, chú."

"Ừ!" Cha Hạ mẹ Hạ đáp lời, họ rất xem trọng Lê Ngạn Hoài tuổi còn trẻ đã đạt thành tựu tối cao, vì vậy trên mặt cũng mang ý cười.

Ba Lê dẫn bọn họ đến phòng Lê Ngạn Hoài, cửa đóng lại, ba Lê ngại ngùng nói: "Vị kia nhà tôi thân thể không được tốt, lần này mệt mỏi vất vả mãi mới ngủ, mong hai người thứ lỗi, sao lần này lại có thời gian tới đây?" Tuy trước kia bọn họ làm hàng xóm rất nhiều năm, nhưng hai năm trước Hạ gia đã dọn đi.

Nói là Hạ Gia mua nhà, đón hai vợ chồng già bọn họ đi cùng.

Ba Lê mẹ Lê đã quen ở nhà cũ, vẫn luôn ở chỗ này, hàng xóm láng giềng cũng đều quen biết lâu nên cũng không chuyển đi.

Cha Hạ mẹ Hạ liếc nhau, lại nhìn Quý Phong và Phong Lâm họ không quen biết: "Hai vị này là?"

Ba Lê giới thiệu: "Đây là bạn của Tiểu Lê, đều là người một nhà."

Cha Hạ mẹ Hạ thấy ba Lê thật sự không coi hai người kia là người ngoài, có thể làm bạn với Lê Ngạn Hoài có lẽ cũng là người trong giới, nghĩ rồi họ lại mở miệng.

Mẹ Hạ nhìn về phía Lê Ngạn Hoài, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu: "Tiểu Lê à, cháu xem...... Cháu có thể liên hệ với tiểu Hạ nhà cô không? Người đại diện của nó lần trước chỉ nhắn một tin nhắn nói nó đến nơi khác đóng phim mấy tháng, còn nói là ký hiệp nghị bảo mật gì đó, không thể liên hệ với bên ngoài. Nhưng cô hỏi rất nhiều người rồi, cũng không có ai đi lâu đến thế, rốt cuộc nó làm sao vậy? Cô không liên lạc được với nó một tháng rồi, trong lòng cô thật sự không chịu nổi. Tiểu Lê à, cháu luôn có quan hệ tốt với Tiểu Hạ, cháu lại quen biết nhiều người, cháu có thể nghĩ cách giúp cô được không? Ít nhất để cô gọi cho Tểu Hạ một cuộc điện thoại cũng được? Lòng cô vẫn luôn bất an, còn gặp ác mộng mãi, cho nên......"

Vẻ mặt Lê Ngạn Hoài thoáng lạnh lẽo, rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Cô chú đừng nghĩ nhiều, việc này cháu cũng biết. Hạ Gia đúng thật là đến một nơi không thể tùy tiện liên lạc, thật ra cũng không đến mấy tháng đâu, chờ tháng sau Hạ Gia hẳn là có thể liên lạc với cô chú, cô chú cũng đừng sốt ruột, rất nhanh là cô chú có thể biết tin tức của cậu ấy thôi."

Lê Ngạn Hoài không nói dối, chưa đến một tháng nữa, khi bộ phim dừng chiếu, thông báo tuyên án đối với Hạ Gia hẳn là cũng đã tới.

Máy bay không người lái quay chụp, nhân chứng, vật chứng đều có, video thanh âm đều rất rõ ràng, Hạ Gia có ý định giết anh rất rõ ràng, lý do cũng minh xác, muốn tìm luật sư lật kèo là không có khả năng.

Tội cố ý giết người, chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất mười năm tù có thời hạn trở lên.

Mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, thật đúng là cám ơn Tiểu Lê. Đợi Tiểu Hạ nhà cô trở về, cô để nó tới tìm cháu. À đúng rồi, lần này nghe nói Tiểu Lê trở về đã lâu, định nghỉ ngơi sao?"

Lời này nếu chỉ đơn thuần là hỏi thăm thì cũng được, nhưng lúc hỏi còn có ý thăm dò mang chút mục đích không dễ phát hiện thì không qua được mắt Lê Ngạn Hoài đã đóng rất nhiều phim, có thể cảm nhận được bà ta đang khoe khoang.

Trước kia tiểu Hạ nhà mình không bằng nó, sao bây giờ nó đóng phim lâu thế rồi giờ lại không có công việc?

Lê Ngạn Hoài tốt tính cười nói: "Cháu mệt mỏi nhiều năm rồi, muốn nghỉ một khoảng thời gian."

"Vậy à, người trẻ tuổi vẫn nên ganh đua nhiều vào, còn trẻ đã nhàn rỗi cũng không tốt." Mẹ Hạ cũng đã sớm cảm thấy có phải Lê Ngạn Hoài không có phim để đóng hay không?

Giọng điệu bà ta cũng cao lên một ít.

Cha Hạ cũng nghe hiểu, gõ lưng bà ta một cái.

Mẹ Hạ lại như không cảm nhận được, còn muốn hỏi tiếp, điều mình quan tâm nhất, tâm lý ganh đua của bà vất vả mãi mới có thể khoe ra một chút vì tiền đồ mấy năm nay của con trai nhà mình, sao lại không cho bà nói?

Lúc Tiểu Hạ về ăn Tết còn nói chờ qua năm nay, hắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói hơn cả Lê Ngạn Hoài, đến lúc đó Lê Ngạn Hoài nhất định sẽ bị hắn đạp dưới chân.

Lúc ấy bà cực kỳ vui vẻ, còn điên cuồng khen con trai, phải có ý chí chiến đấu để tranh đoạt, kém hơn người khác thì có thể có tiền đồ gì được? Huống chi còn có con trai nhà người khác luôn được lấy làm gương tốt trong mọi chuyện.

Mẹ Hạ ngoài miệng tuy bảo Hạ Gia học tập Lê Ngạn Hoài nhà người ta nhiều một chút, nhưng trong lòng vẫn muốn tiền đồ con trai mình đè người khác một đầu để bà ta có thể khoe khoang.

Hiện giờ thấy mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt, sao bà ta không thể hỏi thêm vài câu chứ?

Ngay cả người thần kinh thô như ba Lê cũng nghe hiểu, sắc mặt cũng khó coi, vừa muốn đuổi người đi, Phong Lâm ở bên cạnh vẫn không lên tiếng mặt vô cảm nhìn mẹ Hạ một cái, mẹ Hạ không hiểu sao bị người trẻ tuổi này nhìn đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, rất nhanh người trẻ tuổi này đã rời tầm mắt đi, nhìn về phía Lê Ngạn Hoài không nói gì: "Lê ảnh đế thấy chưa? Nhàn rỗi lâu cũng không tốt đâu, bên tôi mới vừa ký được một dự án đấu thầu, là thương hiệu đá quý quốc tế Hứa Hẹn, bên kia yêu cầu một người đại diện Châu Á, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới thử xem, đương nhiên, nếu Lê ảnh đế không thích thì thôi."

Tuy Phong Lâm nói vậy, nhưng thương hiệu đá quý lớn quốc tế Hứa Hẹn nằm top đầu trong các mặt hàng xa xỉ, nếu ký được hợp đồng này, đối với độ nổi tiếng mà nói sẽ trợ giúp cho sự nghiệp của Lê Ngạn Hoài bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Chỉ cần anh ký được, vậy thì sau đó chắc chắn có càng nhiều thương hiệu quốc tế tới tìm anh hợp tác, tương đương với mở rộng sang thị trường quốc tế.

Lê Ngạn Hoài kinh ngạc nhìn sang: Chuyện từ khi nào vậy, sao tôi không biết?

Cha Hạ mẹ Hạ cũng là người làm kinh doanh, cũng hiểu biết về hàng xa xỉ, nghe vậy không thể tin nổi nhìn sang, càng kinh ngạc người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể hợp tác cùng thương hiệu lớn như vậy, cha Hạ thấy hối hận vì đã tới đây lần này, người bạn này của Lê Ngạn Hoài sợ là không phải người bình thường: "Vị tiên sinh này là......"

Phong Lâm mặt lạnh nhạt nhìn ông ta: "Phong Lâm." Nói rồi, móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng.

Quý Phong lần đầu tiên thấy Phong Lâm có thứ gọi là danh thiếp này, cậu không khỏi nhìn thêm lần nữa.

Phong Lâm âm thầm chớp mắt với cậu: Về rồi cho cậu một tấm.

Quý Phong tự dưng mất tự nhiên quay đầu đi, ai muốn cái này chứ? Cậu chỉ tò mò thôi, trước kia chưa từng thấy Phong Lâm lấy ra bao giờ.

Phong Lâm cũng không ngờ rằng danh thiếp bí thư Hách cưỡng ép đưa cho hắn lần này lại có tác dụng, ý bí thư Hách là sếp của hắn quá kín tiếng, có gương mặt như này mà không tuyên truyền cho công ty, không thì mang đi làm màu cũng được mà.

Dù gì tập đoàn Phong thị bọn họ là lão đại đứng đầu ngành sản xuất ở thành phố C mà.

Cha Hạ nhìn danh hiệu, tuy không biết Phong Lâm nhưng tập đoàn Phong thị thì hầu như toàn bộ thành phố C không ai không biết, lúc này cha Hạ không dám ở lại nữa, sợ mẹ Hạ lại đắc tội với người ta, nhanh chóng lôi người đi chào tạm biệt.

Đám người rời đi, mẹ Lê từ trong phòng đi ra, sắc mặt đen sì, chắc chắn vừa rồi đã nghe thấy hết mọi chuyện, cảm thấy trước kia mình chắc chắn là bị mù: "Tại sao trước kia tôi lại cảm thấy Hạ gia bọn họ thật lòng muốn có quan hệ tốt với nhà mình chứ? Trước kia mỗi lần bà ta nhìn thấy Tiểu Lê là khen Tiểu Lê tốt như thế nào, ai ngờ con trai bà ta còn chưa ra làm sao, bà ta đã bắt đầu dẫm con trai tôi, làm người cũng không thể như vậy được!"

Trước kia lúc Hạ Gia vào ngành nhưng không nhận được phim, mẹ Hạ còn tới đây tìm bà khóc lóc kể lể, bà còn tốt bụng gọi điện thoại cho Tiểu Lê bảo anh giúp đỡ hắn, kết quả thế nào, đối phương thoát khó, lại không buông tha con bà, muốn hại chết con bà.

Ngay từ đầu nghe Hạ Gia đối xử như vậy với Lê Ngạn Hoài, mẹ Lê còn không rõ, sao Hạ Gia lại có địch ý với Lê Ngạn Hoài lớn như vậy?

Nhưng hôm nay nhìn thấy cha Hạ mẹ Hạ thì còn gì không hiểu chứ? Một người nhìn như cha hiền, nhưng ông ta chỉ nói mà không động, chuyện ác đều để vợ mình làm, mà mẹ Hạ thì không có đầu óc, chỉ biết đua đòi, có lẽ không ít lần lấy Tiểu Lê nhà bà ra để dạy dỗ Hạ Gia, cứ thế mãi thì làm sao Hạ Gia không hận con bà chứ?

Quý Phong chờ mẹ Lê trút giận xong, thấy thời gian không còn sớm nữa muốn ra về, cậu suy nghĩ rồi nhắc nhở: "Bác gái, ngày mà chuyện Hạ Gia được công bố, nếu cô Hạ tới tìm bác thì đừng mở cửa cho bà ta."

Lê Ngạn Hoài biết bản lĩnh của Quý Phong, nghe vậy vẻ mặt thay đổi: "Có phải bà ta muốn làm gì không?"

Quý Phong gật đầu: "Bác gái sẽ không có chuyện gì quá lớn, chẳng qua cô Hạ thì lại có số nửa năm ngục tù, hẳn là đổ máu, nhưng không nghiêm trọng." Tuy không nghiêm trọng, nhưng tốt nhất không nên chịu tai bay vạ gió này. "Tuy không mở cửa, nhưng bác gái cứ báo cảnh sát, đến lúc đó lục soát được dao trên người bà ta, cũng đủ để bà ta bị bắt đi."

Mẹ Lê cắn răng, ba Lê cũng phẫn nộ: "Cái nhà kia, thật là!"

Chờ Lê Ngạn Hoài đưa Quý Phong và Phong Lâm rời đi, lúc lái xe tâm trạng Lê Ngạn Hoài rất tệ, đổi lại bất cứ ai cả đời thuận gió xuôi nước vốn nên sống rất tốt lại bị đám người cùng một nhà kia phá hỏng bét, tâm trạng cũng không tốt nổi.

Khi đi đến ngoài tiểu khu nhà Quý Phong, Lê Ngạn Hoài dừng lại rồi nhìn về phía Phong Lâm: "Phong tổng, chuyện anh nói lúc nãy là thật sao?"

Phong Lâm nói: "Tất nhiên là thật."

Cho dù không muốn Lê Ngạn Hoài thời gian này nhàn rỗi lại đến tìm Quý Phong, nhưng lời này cũng chắc chắn là thật.

Lê Ngạn Hoài nghĩ, quyết định tiếp tục, chỉ là...... "Phong tổng không sợ nhỡ đến lúc đó chuyện giữa tôi và Hạ Gia bại lộ sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh sao?"

Phong Lâm: "Nhưng cũng có khả năng, cậu là nạn nhân, fans Hạ Gia phản fan quay lại thích cậu, hợp đồng của cậu càng nhiều, hiện tại chúng tôi ký với cậu cũng không coi là thiệt hại, mà ngược lại nói không chừng lại có lợi."

Lê Ngạn Hoài định nói danh tiếng cũng có thể bị ảnh hưởng...... Nhưng điều này cũng là chuyện chưa biết trước được.

Lê Ngạn Hoài thấy Phong Lâm không giống đang giả vờ, là hắn thật sự không thèm để ý, anh gật đầu đồng ý, đồng ý đi thử.

Lê Ngạn Hoài và Phong Lâm hẹn thời gian, hai người thêm WeChat lẫn nhau, đến lúc đấy Phong Lâm sẽ để bí thư Hách liên hệ với anh.

Quý Phong yên lặng nhìn hai người: "............"

Cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như một công cụ hình người.

Phong Lâm cuối cùng cũng ứng phó bóng đèn Lê Ngạn Hoài này rời đi rồi, nghĩ khoảng thời gian tiếp theo hẳn là không nhìn thấy Lê Ngạn Hoài nữa, tâm trạng Phong Lâm rất tốt, chỉ là khi quay đầu lại nhìn thấy Quý Phong đang trầm mặc.

Phong Lâm: "Có phải mệt rồi không? À đúng rồi, cho cậu cái này." Dứt lời, hắn lấy ra một thứ, nhẹ nhàng nhét vào trong túi Quý Phong.

Quý Phong khó hiểu duỗi tay sờ một cái, khi móc ra, lại càng trầm mặc hơn.

Cậu bất đắc dĩ nhìn danh thiếp trong tay: Thật sự cho rằng cậu muốn có danh thiếp sao?

Cố tình người cho cậu một tấm danh thiếp còn có chút đắc ý, dáng vẻ kiểu, cậu muốn danh thiếp, tôi sẽ thỏa mãn cậu.

Quý Phong: "......" Thôi được rồi, người mình lỡ thích, có như thế nào cũng phải chấp nhận.

Ngày hôm sau là thứ hai, Phong Lâm được bí thư Hách đón về, một tuần sau đó, Phong Lâm cảm thấy sống một ngày bằng một năm, bí thư Hách thì lại bận bù đầu, rốt cuộc cũng tìm được hy vọng.

Hắn không ngờ sếp cuối cùng cũng thông suốt một lần, tìm Lê ảnh đế làm đại diện.

Hắn còn tưởng rằng sếp cả ngày chỉ có não yêu đương, không ngờ sếp vẫn luôn chú ý đến hạng mục công ty nhà mình, tuy chọn minh tinh khác cũng được, nhưng làm gì so được với độ nổi tiếng của Lê ảnh đế chứ?

Có Lê ảnh đế, sau khi hạng mục này hoàn thành, ít nhất mảng tuyên truyền chắc chắn là không thành vấn đề.

Nửa tháng qua, trừ thứ bảy Quý Phong và Phong Lâm có thể dành thời gian gặp nhau một lần thì bình thường đều là ai bận việc nấy.

Phong Lâm cảm thấy rất khó chịu, nhưng dù vậy cũng không có cách nào.

Cũng may cánh tay hắn cuối cùng cũng khỏi, tuy bác sĩ cũng tò mò tại sao tay hắn lại có thể khôi phục nhanh như vậy, nhưng vốn dĩ năng lực khôi phục của con người cũng không giống nhau, nghĩ lại có lẽ đối phương có thiên phú dị bẩm.

Cánh tay khỏi hẳn, Phong Lâm lập tức thông báo cho Quý Phong trước tiên.

Quý Phong cũng không ngờ tay hắn khôi phục nhanh như vậy, vì chúc mừng, cậu chủ động hẹn hắn đi ăn cơm.

Phong Lâm đương nhiên là đồng ý.

Không chỉ đồng ý, hắn quyết định...... Có nên ra nước ngoài công tác hay không?

Bí thư Hách nhìn sếp: "Không, sếp không muốn ra nước ngoài công tác đâu."

Phong Lâm: "Cậu phải hiểu cho tôi, hiện tại tôi còn ở giai đoạn theo đuổi, một tuần tôi chỉ có thể gặp Quý Phong hai lần, cậu cảm thấy hai lần này có thể bồi dưỡng cảm tình trong bao lâu? Nhưng biến thành người thì không giống vậy, buổi sáng tôi ở bên Quý Phong cả ngày, buổi tối cậu tới đây để tôi xử lý công việc, chỉ là đổi thành đi làm vào buổi tối mà thôi."

Bí thư Hách: "Sếp, cho dù ban ngày sếp ở cùng Quý tiên sinh thì cũng là uổng phí công sức, Quý tiên sinh sẽ chỉ thân thiết hơn với mèo, nhưng vậy thì có liên quan gì đến sếp đâu?" Sếp chỉ là muốn gặp Quý tiên sinh thì cứ nói thẳng đi, lại còn tìm lý do.

Phong Lâm: "............"

Bí thư Hách: Xem đi, sếp không còn lời nào để nói đúng chứ?

Phong Lâm nhìn bí thư Hách còn dựa vào yếu điểm của mình để chống chế, hắn quyết định ra đòn sát thủ: "Gấp đôi tiền lương."

Bí thư Hách: "............" Sếp!! Tôi hận!!

Chỉ trong chớp mắt, hắn nở một nụ cười tươi: "Vâng thưa sếp, cảm ơn sếp, chúc sếp biến thành mèo vui vẻ."

Vẻ mặt Phong Lâm bình tĩnh, nhưng trong lòng khóe miệng đã giương lên: "Ừm." Nắm giữ vận mệnh của nhân viên, sẽ nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối.

Thứ bảy Quý Phong cùng Phong Lâm đến nhà hàng riêng tư cao cấp, tay Phong Lâm đã khỏi, cho nên lần này hắn tự lái xe đến đây, lúc tới đón Quý Phong, Phong Lâm nhìn cậu ngồi trên ghế phụ: "Dạo này thế nào?"

Quý Phong gật đầu: "Vẫn tốt, anh Lâm thì sao? Có bận không?"

Phong Lâm: "Tôi cũng tốt, nhưng ngày mai phải ra nước ngoài công tác."

"Hả? Phải đi công tác sao?" Quý Phong sửng sốt, không nghĩ rằng cả tuần này mới vừa gặp nhau mà Phong Lâm đã phải đi công tác, nói cách khác, sau khi bọn họ gặp nhau lúc này xong, phải rất lâu không thể gặp nhau sao? Trên mặt Quý Phong không để lộ, nhưng đáy lòng vẫn khó nén buồn bã.

Chỉ là tia buồn bã này rất nhanh đã trở thành hư không, bởi vì Phong Lâm tiếp tục nói: "Đúng vậy, còn chưa biết phải đi bao lâu, nhưng ngày mai sẽ đón miu miu về, cậu có tiện chăm sóc nó giúp tôi không? Nếu không tiện thì tôi bảo bí thư Hách giúp cũng được."

Quý Phong hầu như không hề chần chờ: "Để tôi đi! Không cần làm phiền bí thư Hách đâu."

Chắc là do cậu đồng ý quá nhanh, Quý Phong thấy vẻ mặt Phong Lâm hơi ngây ra, cậu bổ sung thêm một câu: "Bí thư Hách bình thường phải bận làm việc, vẫn không nên làm phiền anh ấy. Miu miu sắp về rồi sao? Ngày mai có tiện đón không, có phải bí thư Hách phải đưa anh Lâm đến sân bay đúng không? Vậy để tôi đi đón nó nhé?"

Phong Lâm: "......" Chẳng lẽ không phải là tiễn hắn đến sân bay sao? Sao ngược lại tích cực đi đón miu miu như vậy?

Nhưng nghĩ Quý Phong không biết lái xe, thôi vậy.

Nhưng mà, vì sao em nghe thấy miu miu là lại kích động như vậy? Chẳng lẽ mèo thật sự quan trọng hơn hắn hay sao?

Tâm trạng Quý Phong rất vui, niềm vui khi có thể nhìn thấy miu miu vượt qua nỗi buồn Phong Lâm phải đi công tác, vì đó là việc công, tuy cậu lưu luyến, nhưng không thể làm trễ nải chuyện của Phong Lâm được.

Nhưng miu miu...... Ôi, đã lâu chưa gặp miu miu, không biết miu miu có gầy không, có nhớ cậu không, có phải đã không còn nhớ cậu nữa không? Có phải là đã có con mèo cái khác rồi không? Lúc về cậu có nên học làm chút đồ ăn ngon miu miu thích ăn hay không, không thể có được tấm thân của miu miu, vậy thì ít nhất phải dụ mèo ăn ngon uống lành trước, sau này còn sợ miu miu không nhớ thương thức ăn nhà mình hay sao?

Phong Lâm phát hiện cả quãng đường từ sau khi hắn nhắc tới hai chữ miu miu thì đề tài của người bên cạnh đã không quay trở lại trên người hắn lần nào, vẫn luôn xoay chung quanh, miu miu, miu miu, miu miu miu.

Phong Lâm: "............" Meow!

Hắn tự ghen với chính mình!


(Cung chúc readers tân xuân may mắn, vạn sự an khang, phúc lộc đầy nhà, tiền tài vô biên <333)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play