(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Phong Lâm đã cạn kiệt kiên nhẫn với vị nữ sĩ này, hắn đang định đổi chỗ, trông tình hình nữ sĩ này định đeo bám tới cùng.

Chỉ là không đợi Phong Lâm mở miệng, nữ sĩ đã biết Phong tổng quả thực giống như những gì cô đã tìm hiểu được, không những không lộ diện ở bên ngoài, lại còn rất khiêm tốn.

Vốn cho rằng khiêm tốn là bởi vì tính cách, thì ra...... căn bản là hắn không có suy nghĩ kiêu căng.

Nhưng cô không kháng cự được khuôn mặt điển trai và năng lực vượt trội hơn hẳn những người cùng trang lứa của hắn, đặc biệt là toàn thân, dù là khuôn mặt hay là dáng người, đều như được sinh ra theo yêu thích của cô.

Cho dù Phong tổng không biết thương hoa tiếc ngọc, cô cũng tình nguyện cho không, ai bảo hắn vừa có sắc vừa có tiền chứ.

Tuy Vinh thị bọn họ nói dễ nghe là công ty lâu đời, những năm gần đây cũng không có khởi sắc, mẹ cô lại chỉ sinh được một mình cô, cô lại không phải cục đá, ba cô đã lớn tuổi, ánh mắt mưu lược đã không quá tốt, ba cô đã hạ tối hậu thư cho cô, hoặc là tìm được một chàng rể hiền có thể gánh vác Vinh thị, hoặc là...... nhận đứa con riêng nuôi ở bên ngoài về thừa kế công ty.

Vinh Giai Giai làm gì chịu để tiểu súc sinh ở bên ngoài về đè cô một đầu được, tuy chướng mắt đối tượng liên hôn trong nhà tìm cho, nhưng vẫn phải làm.

Không ngờ lại đúng lúc như vậy, lại gặp được Phong Lâm.

Đây là duyên phận mà.

Nhưng Phong Lâm không cắn câu, cô chuyển ánh mắt dừng trên người cậu thanh niên ở bên cạnh, đẹp trai không hề thua kém Phong tổng, nhưng chắc chắn chưa đến 20 tuổi, không phải hình mẫu của cô, nhưng dù vậy cô biết rất rõ thói hư tật xấu của đàn ông.

Không phải Phong tổng không có hứng thú với cô hay sao? Nhưng nếu cô quay đầu lại để ý bạn của hắn, hắn ngược lại sẽ cảm thấy bản thân có chỗ nào không bằng bạn mình chứ? Khơi dậy lòng hiếu thắng.

Vinh Giai Giai nghĩ thông suốt tất cả, quay mặt lại, dừng trên người Quý Phong trông có vẻ dễ thao túng hơn: "*Tiểu đệ đệ, em có thể giúp *tỷ tỷ một chuyện không?"

Quý Phong: "......"

Phong Lâm ở bên cạnh đang mở miệng định dẫn Quý Phong đi: "............"

Phong Lâm đã nảy ra suy nghĩ muốn bóp chết người phụ nữ này, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp làm hắn chỉ đen mặt.

Nhất là thấy Quý Phong không những không tức giận, ngược lại còn cười một cái, điều này khiến trái tim nhỏ bé của hắn càng chua lòm.

Phong Lâm dùng ánh mắt nhìn Quý Phong: Hay chúng ta cứ đi đi? Phong thuỷ nhà hàng Tây này không tốt.

Quấy rầy hai người bọn họ hẹn hò.

Quý Phong lại cho hắn một ánh mắt trấn an, rồi nhìn về phía Vinh Giai Giai: "Vị *đại tỷ tỷ này muốn tôi giúp chuyện gì?"

Vinh Giai Giai tự xưng tỷ tỷ chẳng qua là muốn đùa giỡn nhóc đáng yêu này chút thôi, nhưng Quý Phong lại bổ thêm một chữ 'đại' vào, có khác gì...... cảnh trêu chọc đột nhiên biến thành tình hình nhận thân không, cô lại còn bị xem như già hơn.

(*đoạn này để nguyên xưng hô để làm bật ý biểu đạt của nhân vật nha, chứ gọi chị già thì hơi quá=)))

Khóe miệng Vinh Giai Giai giật giật, lớp trang điểm tinh tế suýt chút nữa nứt ra một khe hở, cô chịu đựng, chỉ coi là cậu thanh niên này nói nhầm, cô vân vê lọn tóc xoăn buông xuống trước ngực, bởi vì đang nói chuyện cho nên thân thể cô nghiêng về trước, vén lọn tóc xoăn sau ra sau, lộ ra xương quai xanh rất sâu và vòng eo nhỏ nhắn, váy dài màu đỏ bó sát lại, trước cong sau vểnh, dáng người rất đẹp.

Vinh Giai Giai đạt được mục đích, làm vẻ khó xử: "Em trai nhìn thấy người đàn ông ở phía sau đến cùng với chị không? Hắn là một trong những người theo đuổi chị, rất lì lợm la liếm, chị thật sự là không có cách nào từ chối hắn được, cho nên em có thể giả vờ làm bạn trai của chị một lúc được không? Chỉ cần diễn kịch để hắn biết khó mà lui là được, được không? Làm ơn đó? Giúp chị một lúc nha? Lát nữa em chỉ cần nói đúng một câu trước mặt người đàn ông kia là được, nhé?"

Chữ cuối cất cao lên, quyến rũ đến mức khiến người ta rùng cả mình.

Mặt Phong Lâm càng đen.

Ai ngờ, Quý Phong lại đồng ý.

Phong Lâm: "???"

Quý Phong đã đứng dậy, cậu chỉnh lại tay áo, cho Phong Lâm một ánh mắt yên tâm, sau đó dẫn trước đi về hướng bàn vị nam sĩ đến cùng Vinh Giai Giai, nam sĩ đeo kính gọng vàng, khoảng 27 - 28 tuổi, cà vạt tóc tai chải vuốt tỉ mỉ, chỉ là trông có vẻ hơi căng thẳng, có lẽ là không quen với tình huống này, trông hắn rất không được tự nhiên.

Hắn nhân lúc Vinh Giai Giai nói là đi gặp bạn thì hít sâu một hơi, rồi sửa sang lại bề ngoài đôi chút, cố gắng đạt được một ấn tượng tốt trong lòng đối tượng xem mắt.

Có điều hình như đối phương đi có hơi lâu?

Vinh Giai Giai cuối cùng cũng trở lại, lại còn dẫn theo một chàng trai trông rất trẻ nữa?

Nam sĩ khó hiểu, kỳ lạ nhìn hai người đang đi về phía hắn.

Vinh Giai Giai đi theo sau, còn tưởng là mình đã tóm được cậu thanh niên này, quay đầu lại nhếch đôi môi đỏ rực với Phong Lâm, hai mắt cong cong, ngây thơ vô cùng, cực kỳ khiêu khích.

Vinh Giai Giai thấy không quyến rũ được, định làm theo cách trái ngược lại, khiến Phong tổng cảm thấy cô là một con ngựa hoang không thể khống chế, để hắn chủ động đến thuần phục.

Còn quá trình thuần phục ấy hả, vậy thì phải xem đạo hạnh của ai đủ cao thâm.

Chờ Vinh Giai Giai đắc ý dào dạt trở về vị trí ban đầu, mới vừa đứng yên, Vinh Giai Giai định tỏ ra áy náy mà không thể làm gì được, giải thích là mình vô tình gặp bạn trai, mà cô không muốn lừa dối hắn, chỉ là bị gia đình ép buộc đến đây nên cô cũng không có cách nào, cho nên chỉ có thể xin lỗi hắn vào ngày khác.

Rất rõ ràng là định đá người đi nhưng lại không muốn đắc tội với người.

*Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.

(*Gốc: 又当又立 - Bắt nguồn từ tục ngữ 'Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết'; Ngày nay được dùng để nói loại người làm việc xấu nhưng không muốn bị người khác chế giễu.)

Ai ngờ, Vinh Giai Giai còn chưa kịp nói gì, Quý Phong đã mở lời trước, nói với nam sĩ đang ngẩng đầu với vẻ mặt khó hiểu: "Chào tiên sinh, tôi là người giả làm bạn trai mà vị tiểu thư này mời đến, cô ấy nói anh là người theo đuổi cô ấy, lì lợm la liếm quá khiến cô ấy rất khó xử, cho nên hy vọng anh biết khó mà lui."

Nam sĩ: "??"

Hắn sững sờ, không thể tin nổi nhìn Vinh Giai Giai: "Vinh nữ sĩ? Cô chắc chắn người cô nói là tôi chứ? Đây là lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta mà? Nếu cô không muốn tới xem mắt thì cũng đừng đồng ý, còn nếu đã đồng ý thì nói thẳng ra là chướng mắt tôi cũng được, cần gì phải xúc phạm danh dự của tôi như vậy? Tôi lì lợm la liếm ư?"

Có lẽ tức quá, hắn dứt khoát gọi phục vụ tới, tính tiền rồi rời đi.

Vinh Giai Giai: "??"

Cô hoàn toàn bị hành động của Quý Phong làm cho chấn động.

Quý Phong nhìn cô một cái, chân thành nói: "Tôi đã dựa theo lời chị nói một câu trước mặt hắn xong rồi, còn gì khác muốn giúp không?"

Cậu thật sự, nói, một, lần, một chữ cũng không thiếu.

Vinh Giai Giai: "............"

Quý Phong: "Xem ra là không còn gì cần giúp, nếu vị kia tiên sinh đã tính tiền giúp chị, vậy chị ăn cơm vui vẻ nhé?"

Dứt lời, không đợi Vinh Giai Giai tiếp tục mở miệng nữa, cậu xoay người thản nhiên rời đi.

Vị trí giữa hai bàn có hơi xa, trước đó Vinh Giai Giai hạ giọng xuống, vị nam sĩ kia không nghe được, nhưng thính lực Phong Lâm vốn rất tốt, mà giọng Quý Phong cũng không hạ thấp, cho nên Phong Lâm nghe thấy rất rõ ràng.

Tất cả cảm xúc trước đó của hắn bay đi sạch, tâm trạng cực kỳ tốt.

Quý Phong ngồi về chỗ, đồ ăn của bọn họ cũng đã lên, Quý Phong thản nhiên nói với Phong Lâm đang liên tục nhìn cậu: "Ăn cơm đi." Lần này chắc chắn không bị ai làm phiền nữa.

Nếu vị Vinh nữ sĩ kia còn cần mặt mũi.

Sau đó Quý Phong và Phong Lâm ăn một bữa cơm yên ổn, khi ra về quay trở lại trên xe, Phong Lâm giải thích: "Tôi và vị Vinh nữ sĩ kia từng gặp ở địa điểm đấu thầu hạng mục ngày hôm qua, nhưng tôi cũng không quen biết cô ta."

Đổi đề tài, hắn nói ra mục đích: "Yên ổn ăn một bữa cơm còn bị cô ta làm phiền, tôi mời cậu xem phim nhé? Coi như xin lỗi?"

Quý Phong nhìn hắn một cái: "Anh lại không sai, không cần xin lỗi."

Trái tim nhỏ bé của Phong Lâm thịch một cái, mục đích của hắn không phải điều này, hắn chỉ muốn tìm một lý do thích hợp để hẹn cậu mà thôi.

Không đợi hắn nghĩ ra một lý do tốt hơn, Quý Phong đổi đề tài: "Bây giờ đúng thật là còn sớm, đi xem phim cũng được."

Phong Lâm: "!!!"

Hắn đương nhiên không có ý kiến, tâm trạng hắn rất vui, để tài xế lái xe đưa hai người đến rạp chiếu phim gần nhất.

Tài xế tò mò nhìn sếp và Quý tiên sinh qua gương xe: ??? Hai người đàn ông cao lớn cùng đi xem phim ư? Sao cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ?

Phong Lâm và Quý Phong cùng đến rạp chiếu phim, hắn cho tài xế nghỉ hai giờ tự do hoạt động.

Hai người vào rạp chiếu phim, bởi vì là thứ bảy nên có rất nhiều người, đa số đều là các cặp đôi.

Đương nhiên cũng có không ít hai cô gái đi cùng nhau, còn như Quý Phong với Phong Lâm thì ít hơn một chút, nên liên tục có người lén lút nhìn sang.

Quý Phong và Phong Lâm đều đã quen bị người khác nhìn chăm chú, hơn nữa họ đang đội mũ nên cũng không sao cả, mua vé rồi đi vào.

Hai người chọn một bộ phim văn nghệ, Quý Phong sống ở cổ đại 20 năm, coi như đã rất lâu rồi không xem những thứ này, cho nên cậu cực kỳ có hứng thú, dù là cái gì cũng đều có thể xem đến mê mẩn.

Tâm trạng Phong Lâm lại hơi nhảy nhót, nhưng lo bị Quý Phong phát hiện, xuyên suốt quá trình hắn đều nhìn chằm chằm vào màn hình, cực kỳ chăm chú.

Khi cả hai ở rạp chiếu phim thoải mái xem phim, có một bạch phú mỹ trong giới đã đăng một bài Weibo, chỉ người trong giới mới có thể thấy được, nhưng bởi vì bị nhắc tới đều là người quen, cho nên lượt chia sẻ và bình luận đều không ít.

@ Một quả quýt mập cô đơn chiếc bóng V: Ha ha ha ha hôm nay quá hả giận! Trà xanh họ V nào đó vẫn luôn tự xưng mình là đệ nhất mỹ nhân, lần này cuối cùng cũng đá phải tấm ván sắt, đụng phải cao nhân giám định kỹ nữ, núi cao càng có núi cao hơn ha ha ha! Bà đây nghẹn tức rất nhiều năm cuối cùng cũng trôi, trà xanh V, báo ứng xác đáng nhỉ? Cho cô đi học quyến rũ bạn trai người khác, đáng đời cô biểu diễn tại chỗ hai chữ mất mặt viết như thế nào!

【Chuyện là thế nào vậy? Họ V ư? Lại cướp bạn trai với cô sao, không phải là ai kia chứ? Nói nhanh đi! 】

【 Được rồi, thỏa mãn cậu đây! Hôm nay tôi với bạn thân đến nhà hàng Tây, kết quả lại gặp được V và Phùng tam thiếu gia mới vừa về nước đi xem mắt, V kia cũng không tự nhìn xem gần đây V thị đã thành cái dạng gì rồi? Thế mà lại còn coi thường công tử Phùng gia tốt nghiệp song bằng cử nhân ở nước ngoài, còn quay đầu lại coi trọng vị mấy năm gần đây phất lên rất cao gần như là số một ở chỗ chúng ta ấy. Vừa vặn vị kia cũng tới ăn cơm cùng bạn hắn, là một cậu thanh niên rất đẹp trai, V này mặc kệ đối tượng xem mắt mà đi quyến rũ vị kia.

Ai ngờ ha ha ha vị kia không để ý tới cô ta, cô ta lại bắt đầu lạt mềm buộc chặt mà xuống tay từ bạn vị ấy, ai mà ngờ cậu ấy lại thật sự đồng ý giúp cô ta giả làm bạn trai đến làm đối tượng xem mắt biết khó mà lui.

Thấy vậy, lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy lại là một đàn em không thấy rõ bộ mặt thật của V trà xanh, nhưng kết quả lại thật sự khiến tôi phải mở rộng tầm mắt.

Cậu thanh niên kia nói thẳng với Phùng thiếu là V nhờ cậu ấy giả làm bạn trai, còn nói Phùng thiếu lì lợm la liếm cô ta làm cô ta không chịu nổi, bảo Phùng thiếu biết khó mà lui. Phùng thiếu đen mặt tại chỗ, dứt khoát thanh toán rồi chạy lấy người. Ha ha ha ha mọi người không thấy được vẻ mặt lúc ấy của V kia đâu, tái nhợt hết luôn!

Mọi người chờ chút nha, tôi còn lén lút chụp ảnh lại ha ha ha! [Hình ảnh.jpg] 】

【 A a a a sao không có ảnh chụp của cậu ấy? Để tôi xem xem đẹp trai đến mức nào? 】

【 Ha ha đẹp trai cô không thể tưởng nổi luôn, ảnh chụp thì không đăng đâu, vị kia ở ẩn lắm, tôi cũng không dám đắc tội! Nhà tôi còn hợp tác với công ty hắn nữa! Nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật, trời ạ, thật đẹp trai! Nếu không phải bà đây bị tổn thương tình cảm lúc còn đi học thì cũng muốn xông lên! 】

Khi Vinh Giai Giai lấy lại tinh thần, tin tức này đã truyền khắp giới.

Hơn nữa có người biết chuyện đến xác nhận với Phùng tam thiếu, tuy Phùng tam thiếu chưa nói gì, nhưng Phùng gia đã dứt khoát chấm dứt hợp tác với Vinh thị.

Cha Vinh tức giận đến mức trở về mắng Vinh Giai Giai đến mấy ngày không dám ra khỏi cửa.

Quý Phong ở bên này xem phim với Phong Lâm xong đi ra ngoài, nhận được điện thoại của Lưu Doãn: "Tiểu Phong à, lần này em đã biến mất bao nhiêu ngày rồi? Đã nói lúc trở về đi tụ tập cùng nhau đâu? Tối nay em có tới không vậy?"

Quý Phong suy nghĩ, nhìn Phong Lâm ở bên cạnh, cậu che điện thoại lại: "Phong tổng buổi tối có việc không?"

Phong Lâm lắc đầu. Cho dù có việc, vậy hắn cũng coi như không có việc gì.

Quý Phong: "Bạn tôi tìm tôi đến quán Pub chơi, Phong tổng muốn đi không?"

Phong Lâm vừa nghe quán Pub, đoán ra hẳn là Lưu Doãn, nghĩ đến chuyện lúc trước Quý Phong gặp ở quán Pub, hắn lập tức gật đầu: "Đi."

Quý Phong nhận được câu trả lời, cậu đáp lại: "Được, vậy lát nữa em qua, em dẫn một người bạn đi cùng."

"Ai vậy? Là cậu bạn cùng phòng của em sao?" Ấn tượng của Lưu Doãn với Cát Hâm rất tốt, là người đáng tin cậy.

Quý Phong chỉ mơ hồ nói không phải, bởi vì cách quán Pub của Lưu Doãn một khoảng thời gian nên bọn họ lái xe qua thẳng đó.

Khi đến nơi đã sắp 5 giờ.

Lưu Doãn chưa từng gặp Phong Lâm, lúc nhìn thấy thì sửng sốt, bởi vì trừ bạn cùng phòng lúc trước ra, đây cũng là lần đầu tiên Quý Phong dẫn người ngoài tới.

Quý Phong giới thiệu Lưu Doãn cho Phong Lâm, ba người đi ăn cơm trước.

Khi quay trở về khách đã tới nhiều, quán Pub còn náo nhiệt hơn trước, Lưu Doãn mới đầu gặp Phong Lâm còn có hơi sợ hắn, vì đối phương không tùy tiện nói cười, còn có chút uy nghiêm, sau khi tiếp xúc lại cảm thấy đối phương rất tốt với Quý Phong, người đối tốt với huynh đệ của hắn, vậy thì chính là huynh đệ của hắn.

Lưu Doãn thấy Phong Lâm lớn tuổi hơn Quý Phong, mà hắn cũng kém đối phương mấy tuổi, kính hai ly rượu xong đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ: "Anh Phong, ly rượu này nhất định phải uống, anh là huynh đệ của Tiểu Phong, vậy thì chính là huynh đệ em, lại tiếp một ly nhé?"

Phong Lâm biết tầm quan trọng của Lưu Doãn đối với Quý Phong, cho nên khi Lưu Doãn kính rượu, mặt mũi Phong Lâm vẫn phải cho.

Vì vậy mấy chén đã xuống bụng, ngay cả Quý Phong cũng cảm thấy hai người này còn chưa bắt đầu đã uống có hơi quá nhiều rồi không?

Tâm trạng Lưu Doãn lại rất tốt, hắn hiểu tính Quý Phong, có thể khiến cậu mở lòng dẫn Phong Lâm tới đây, chắc chắn đối phương chiếm địa vị rất cao trong lòng Quý Phong.

Ví dụ như hắn, hắn là vì dính ánh sáng của ba hắn, năm đó ba hắn giúp đỡ Quý Phong, Quý Phong tri ân báo đáp, còn báo đáp cho nhà hắn ân lớn như vậy.

Cho nên, Lưu Doãn cảm thấy chắc chắn là Phong tổng cũng giúp đỡ Quý Phong rất nhiều, nghĩ như vậy, hắn càng thêm nhiệt tình với Phong Lâm.

Một câu lại một câu anh Phong, một ly lại một ly rượu uống cạn.

Phong Lâm ai đến cũng không từ chối, chủ yếu là nghe cách gọi anh Phong, hắn cảm thấy có thể thức tỉnh Quý Phong, em xem kìa, lần đầu gặp mặt, Lưu Doãn đã gọi là anh, có phải em cũng nên thay đổi xưng hô không? Đương nhiên, Lưu Doãn gọi là anh Phong, Quý Phong tốt nhất nên gọi cái khác đặc biệt hơn, khác đi, vậy...... gọi là anh Lâm.

Phong Lâm chỉ cần nghĩ đến Quý Phong có thể sẽ mềm mại gọi hắn một tiếng anh Lâm, Phong Lâm vốn không say bỗng cảm thấy men say dâng lên, đầu óc hắn mông lung, khi lấy lại tinh thần thì đã uống một ly rượu xuống bụng.

Quý Phong ở bên cạnh nhìn mà bất lực, hai người này đua rượu đến nghiện rồi sao?

Cậu chặn Lưu Doãn định tiếp tục rót lại: "Các anh uống không ít rồi, đừng uống nữa."

Lưu Duẫn nắm lấy cổ tay cậu: "Đừng, Tiểu Phong, để anh uống đi, anh với anh Phong mới gặp như đã quen, đây là anh trai ruột của anh! Tới, uống với em một ly, một tiếng anh cả đời!"

Phong Lâm híp mắt, đúng là có hai, ba phần say, thoáng nhìn Lưu Doãn đang nắm cổ tay Quý Phong, lông mày nhíu nhíu, nhưng vẫn nhịn xuống không làm gì.

Quý Phong thấy Lưu Doãn thật sự say: "Anh say rồi, đừng uống với Phong tổng nữa, tay anh ấy bị thương, không được uống quá nhiều."

Lưu Doãn khoác lên vai Quý Phong: "Hả? Không được uống sao?"

Phong Lâm thấy cái hành động này của Lưu Doãn, trái tim đập thịch, ánh mắt vẫn luôn nhìn tay Lưu Doãn đáp trên vai Quý Phong: Tuy là bạn của Quý Phong, nhưng như này không được tốt lắm có đúng không?

Ai ngờ, tiếp theo Lưu Doãn cúi đầu, một bộ muốn dốc bầu tâm sự với Quý Phong: "Vậy không uống nữa, nhưng mà có một điều, Tiểu Phong à, em không đúng rồi, sao còn gọi là Phong tổng chứ? Đây là anh trai, là huynh đệ! Là anh trai ruột! Nào, gọi theo anh, anh, Phong!"

Quý Phong hoàn toàn tin chắc Lưu Doãn thật sự say.

Mà Phong Lâm ở bên cạnh tim lại đập mạnh một cái, lúc này đối với việc Lưu Doãn khoác vai Quý Phong, hắn cũng không có bất cứ cảm giác không tốt nào, về sau Lưu Doãn chính là huynh đệ của hắn!

Quý Phong vốn sửa miệng cũng rất dễ dàng, lần trước Lê Ngạn Hoài bảo cậu gọi anh Lê, lúc cậu thay đổi cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì.

Cũng không biết vì sao, lúc định gọi Phong Lâm là anh, tiếng anh Phong này làm thế nào cũng không thốt ra nổi, cậu chần chờ một hồi, lại nói sang chuyện khác: "Lưu Doãn anh say rồi."

"Anh, anh không có say......" Lưu Doãn líu lưỡi, cười hì hì, tâm trạng rất vui vẻ: "Có phải ngại gọi đúng không? Không sao, em học theo anh, gọi nhiều mấy lần là quen, anh Phong, anh nói xem có đúng thế không?"

Phong Lâm trên mặt bình tĩnh, nhưng cũng rất căng thẳng.

Hắn chỉ nhìn Quý Phong, không nói chuyện, sợ nhỡ mình lắm miệng, người trước mặt lại càng ngại gọi.

Quý Phong bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác kỳ lạ kia càng rõ ràng, hai chữ vốn đã tới bên miệng, nhưng lúc ngây người lại làm cậu không nói ra được, cảm giác kỳ lạ này làm cậu cảm nhận được một cảm xúc khó tả, là về chính cậu, là nguyên nhân của bản thân cậu.

Lưu Doãn thừa dịp này lại rót hơn nửa ly: "Tiểu Phong à, có phải em cảm thấy ngượng mồm đúng không? Vậy gọi, gọi...... Anh Phong lấy một cách gọi đi?"

Tầm mắt Phong Lâm chuyển từ mặt Lưu Doãn dừng trên người Quý Phong, hai chữ kia lăn một vòng trên đầu lưỡi, đột nhiên hắn cười nói: "Nếu không thì cậu gọi là anh Lâm nhé?"

Nói xong, rõ ràng rất đơn giản, nhưng Phong Lâm cảm thấy hô hấp của mình đều thả nhẹ.

Quý Phong nhìn khuôn mặt Phong Lâm bị ánh đèn chợt sáng chợt tối ở quán Pub chiếu lên, đôi mắt mang ý cười nhìn cậu, trong đầu cậu uỳnh một cái, phảng phất như có gì đó khẽ nóng lên ở đầu quả tim, cậu cuối cùng cũng biết cảm giác kỳ lạ mình cảm thấy kia rốt cuộc là gì.

Hồi lâu sau, Quý Phong mới chậm rãi mà rành mạch gọi: "Anh Lâm."

Phong Lâm cảm thấy thỏa mãn chưa bao giờ có từ trong lòng tản ra khắp người, hắn cười gật đầu, nhìn nhau với Lưu Doãn.

Lưu Doãn ha ha ha cười: "Chuyện tốt, phải uống ba ly! Tới tới tới, anh Phong, anh uống nước em uống rượu!"

Phong Lâm lại lắc đầu: "Là chuyện tốt, phải uống ba ly."

Quý Phong chặn lại: "Đừng uống nữa." Hắn có còn cần cái tay này nữa không đấy?

Phong Lâm muốn nói thật ra không sao đâu, hắn vốn đã không giống người bình thường, cánh tay khôi phục cũng rất nhanh, chỉ là bị Quý Phong khuyên vậy, Phong Lâm hầu như không chút do dự: "Vậy không uống nữa."

Lưu Doãn mơ mơ màng màng nhìn sang, chỉ nghe thấy 'không uống nữa': "???" Sao lại không uống? Uống đi chứ, lấy trà thay rượu mà! Ba ly thôi!

Sao anh Phong lại nghe lời Tiểu Phong vậy?

Tới 9 giờ, Quý Phong không thể không trở về, cậu đưa Lưu Doãn đến chỗ nghỉ tạm ở phía sau, gọi phục vụ lấy đồ uống tỉnh rượu cho hắn, sau khi chào hỏi hai nhân viên phục vụ, cậu thuận tiện gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu bảo ông lát nữa đón Lưu Doãn về, chờ bác sĩ Lưu đi rồi, cậu mới cùng Phong Lâm trở về.

Tuy Quý Phong không uống rượu nhưng trên người lại nhiễm mùi rượu, còn Phong Lâm thì cả một thân mùi rượu.

Quý Phong nhìn người đàn ông trông không có gì khác thường, chỉ là mặt đỏ hơn bình thường một chút: "Khó chịu không?"

Phong Lâm lắc đầu: "Không uống nhiều, tôi biết chừng mực."

Quý Phong nhớ đến tư thế hai người uống rượu trước đó, đây gọi là biết chừng mực ư? Nếu để hai người này thoải mái uống, vậy có phải hắn định từ bỏ cái tay này luôn không?

"Bí thư Hách có thể tới đón anh không?" Quý Phong nghĩ tình trạng này của Phong Lâm chắc chắn phải có người chăm sóc, nhỡ nửa đêm có chuyện gì, mà tay hắn đã thành ra như vậy rồi.

Trong lòng Phong Lâm vừa động, làm bộ lơ đãng đỡ lấy trán: "Chắc là không được, hạng mục có hơi gấp, hôm nay hẳn là hắn còn ở công ty tăng ca, tôi cũng không chắc lắm." Phong Lâm cũng thuận miệng nói tiếp: "Nhưng không sao đâu, đưa cậu về trường xong, tôi tự về một mình là được."

Quý Phong lại không yên tâm, nghĩ nghĩ, gọi cho bí thư Hách một cú điện thoại.

Tim Phong Lâm nhảy dựng, lúc cho rằng suýt chút nữa bị lộ tẩy, Quý Phong hỏi bí thư Hách hiện tại đang ở đâu, bí thư Hách nói đang tăng ca ở công ty.

Phong Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bí thư Hách nỗ lực như vậy, cuối năm phải thưởng thật nhiều.

Quý Phong nghe bí thư Hách đúng thật đang ở công ty: "Là như này, anh Lâm uống rượu, tối nay tôi dẫn anh ấy về trước, bí thư Hách không cần đến nhà anh Lâm nữa đâu."

Bí thư Hách đương nhiên không dám phá hỏng chuyện tốt của sếp, nhưng khi nghe điện thoại xong: Anh Lâm? Vãi luôn, giờ mới qua một đêm mà sếp đã tiến bộ vượt bậc vậy rồi sao?

Quý Phong cúp điện thoại, lại gọi cho Cát Hâm một cuộc, nói đêm nay không trở về ký túc xá.

Tài xế đưa hai người về nhà Quý Phong, sau khi trở về cậu để Phong Lâm ngồi xuống trước, rót nước cho hắn, đi nấu hai bát mì, rồi nấu canh giải rượu, chờ Phong Lâm ăn xong lại cho hắn uống canh giải rượu.

Quý Phong đã chăm sóc Phong Lâm mấy ngày, rất thành thạo giúp hắn rửa mặt, sau đó đưa người về phòng cho khách.

Phong Lâm vốn không thấy buồn ngủ, nhưng khi nằm trên giường, cảm giác say lại dâng lên, nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng khi nãy Quý Phong gọi anh Lâm, hắn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Quý Phong về phòng, nhưng lại ngủ không được, cậu nhớ lại một lần tình cảnh ở cùng Phong Lâm ngày hôm nay, cuối cùng chậm rãi nâng tay lên đỡ trán...... Cậu cảm thấy có lẽ mình đã gặp được rồi.

Quý Phong và Phong Lâm ở bên này sóng êm gió lặng, nhưng nhà Phong Đại Hải lại không quá yên bình.

Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện công ty hỏng bét nên tâm trạng của Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân rất không tốt, trong nhà tuy có thuê người giúp việc, nhưng trong lòng Đổng Bảo Vân vẫn phiền muộn, cho nên phát tiết tất cả khó chịu lên người Phong Thụy Tuyết.

Bà ta cảm thấy nếu không phải vì Phong Thụy Tuyết đắc tội mèo của Phong ngũ thúc, thì làm sao Phong ngũ thúc lại đuổi tận giết tuyệt cả nhà bọn họ như vậy.

Nhưng Đổng Bảo Vân lại quên mất chính mình lúc ấy đã ném mèo đi, tìm được một ngọn nguồn để trút giận, tâm trạng của bà ta miễn cưỡng tốt hơn không ít.

Phong Thụy Tuyết đang trải qua khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng, đặc biệt là trước đó Tieba trường học tuôn ra chuyện cô nói dối, ở ký túc xá căn bản không ai thèm quan tâm đến cô, đi trên đường cũng thường xuyên có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Phong Hạo Vũ lại đi thực tập không có ở trường học, từ sau khi xảy ra chuyện đó cô đã gọi điện thoại gửi tin nhắn cho hắn, hắn đều không hồi âm, nhưng rất lâu sau đó bài viết kia cũng bị xóa, nhưng điều gì nên biết cũng đã biết, hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng chưa để ý tới cô.

Phong Thụy Tuyết có dự cảm không tốt, gần đây cô có thể cảm giác được anh Hạo Vũ có áp lực, hắn như vậy...... Là thất vọng với cô rồi sao?

Cho dù Phong Thụy Tuyết không thích trở về, cũng không muốn nghe Đổng Bảo Vân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng cô muốn giải thích với Phong Hạo Vũ, hơn nữa trong ký túc xá cô đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nên cô dứt khoát đã trở về.

Khi cô run như cầy sấy mở cửa, bỗng thấy Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân còn chưa ngủ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy cô, họ chỉ lạnh lùng nhìn, chứ không trực tiếp trợn trắng mắt như trước.

Không bị mắng, Phong Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, chỉ là một hơi này còn chưa thở xong đã thấy Đổng Bảo Vân nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức Phong Thụy Tuyết run cả người.

"Bác gái?" Phong Thụy Tuyết mang chiếc túi nhỏ thật cẩn thận đi vào, bất an hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

Đổng Bảo Vân đột nhiên đỏ vành mắt, dựa vào trong ngực Phong Đại Hải mà khóc.

Phong Thụy Tuyết hoảng sợ, chẳng lẽ anh Hạo Vũ đã xảy ra chuyện gì? "Có phải anh Hạo Vũ......"

"Cô đừng nói vớ vẩn! Hạo Vũ nhà tôi không có chuyện gì hết! Đều là do cô! Đều là do cô hại Phong gia bọn tôi!"

Đổng Bảo Vân rúc vào trong ngực Phong Đại Hải giả vờ khóc không thành tiếng, lúc ngẩng đầu lên lại không hề có tí nước mắt nào, Phong Đại Hải cũng trợn mắt trừng cô.

Sắc mặt Phong Thụy Tuyết tái nhợt, cô quá hiểu đôi vợ chồng này, bọn họ đánh đòn phủ đầu như vậy, chắc chắn là có chuyện.

Nhưng hiện giờ Phong Thụy Tuyết đã khiến Phong Hạo Vũ thất vọng, cô không dám lại xảy ra mâu thuẫn với vợ chồng Phong Đại Hải nữa, sợ một khi bị Phong Hạo Vũ nhìn thấy sẽ chỉ càng thêm thất vọng về cô.

Phong Thụy Tuyết ngồi xuống sô pha gần đó: "Bác trai bác gái, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Các bác cứ việc nói, nếu Thụy Tuyết có thể làm được, chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ nhà mình. Đây cũng là nhà của con mà."

Phong Thụy Tuyết đúng lúc đỏ mắt tủi thân khóc một tiếng.

Đổng Bảo Vân vẫn luôn đợi những lời này của cô ta, nghe vậy thì không khóc nữa, chủ động trưng ra gương mặt tươi cười, sang ngồi cạnh thở dài một tiếng, nắm lấy tay cô: "Thụy Tuyết à, con cũng biết năm đó con cứu Hạo Vũ, nó nói muốn mang con về nhà, bọn bác không phản đối nên đồng ý. Mấy năm nay con ở Phong gia bọn bác, đồ ăn nước uống gì cũng không tệ, Phong gia bọn bác cũng coi như không làm con thất vọng, cũng coi như là trả ân tình năm đó. Nhưng sao con có thể lấy oán trả ơn chứ? Con có biết vì con nói dị ứng lông mèo mà hoàn toàn huỷ hoại ấn tượng tốt của lão Ngũ với Hạo Vũ nhà mình hay không, cũng vì thế mà bây giờ thấy đứa cháu này...... hắn cũng không thích. Con có biết hiện tại Hạo Vũ rất khó khăn, công ty rất khó khăn hay không...... Nếu công ty vẫn không tìm được cơ hội vực dậy, sợ là...... rất nhanh sẽ phải tuyên bố phá sản."

Sắc mặt Phong Thụy Tuyết trắng bệch, nếu công ty phá sản, vậy thì mộng hào môn của cô sẽ hoàn toàn vỡ nát, chẳng phải cô sẽ trở thành trò cười ở trường học hay sao?

Đổng Bảo Vân lại thở dài một tiếng: "Bây giờ Hạo Vũ cả ngày không ở nhà mà đi tiếp khách bồi rượu để ký được dự án, thân thể...... sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp. Bác trai con hôm nay gặp đối tác làm ăn, những người kia nói nhìn thấy Hạo Vũ ở trên bàn tiệc, một đứa trẻ kiêu ngạo như nó...... lại phải khom lưng cúi đầu, bồi rượu kính rượu cả một bàn, uống đến nôn...... Bác làm mẹ nó trong lòng rất khó chịu. Cho nên, bác với ba nó nghĩ ra một biện pháp, chỉ là...... cần con đồng ý, nếu không thì cho dù hai vợ chồng già bọn bác có đồng ý, thì thằng nhóc Hạo Vũ kia cũng sẽ không chấp nhận."

Tay Phong Thụy Tuyết gắt gao siết chặt túi nhỏ: "Bác, bác gái...... Bác cần con đồng ý chuyện gì?"

Đổng Bảo Vân và Phong Đại Hải liếc nhau, đây là chuyện bọn họ đã nghĩ đến từ trước, chỉ là mãi không tìm được cơ hội, vốn định kéo dài một thời gian nhưng công ty đã lửa sém lông mày, cần có tài chính rót vào để cứu vớt, chuyện Hạo Vũ cũng là sự thật, bọn họ cũng xót con trai cực khổ như vậy.

Bên lão Ngũ có vẻ như hoàn toàn không quan tâm bọn họ, lão Ngũ lại không phải là anh em ruột, bọn họ thật sự không uy hiếp được hắn, hiện giờ chỉ có thể nhân lúc tin tức còn chưa truyền đi, tìm cho Hạo Vũ một đối tượng liên hôn.

Chỉ cần tài chính tới tay rồi, dựa vào bản lĩnh của Hạo Vũ, thì còn không phải là trở thành Ngũ thúc thứ hai được sao?

Đổng Bảo Vân lôi kéo tay Phong Thụy Tuyết: "Hạo Vũ như vậy bọn bác cũng không đành lòng, nhưng công ty phá sản cũng sẽ liên lụy con chịu khổ cùng bọn bác. Hạo Vũ không đành lòng bạc đãi con, chắc chắn sẽ càng bạc đãi chính mình, cho nên...... bọn bác chỉ có thể nghĩ một ra biện pháp không phải biện pháp.

Các con tạm thời hoãn đính hôn lại, bên ngoài thì nói khác, con chính là con gái ruột của bọn bác, là con gái nuôi của bọn bác, sẽ không gả cho Hạo Vũ. Còn Hạo Vũ, nó tìm một đối tượng liên hôn, giúp đỡ gia đình vượt qua trước. Qua cửa ải khó khăn này, chờ về sau Hạo Vũ phát đạt, bọn bác chắc chắn sẽ không bạc đãi con. Hoặc là chờ khủng hoảng qua đi, con với Hạo Vũ lại ở bên nhau sau?

Bác biết việc này thiệt cho con, nhưng Thụy Tuyết à, mấy năm nay nhà mình không tệ với con mà, nếu không phải vì con đắc tội với Ngũ thúc nó, thì sao nhà mình lại thảm như vậy được? Con đau lòng thương xót cho Hạo Vũ, thương cho hai vợ chồng già bọn bác được không?"

Mặt Phong Thụy Tuyết trắng bệch như tờ giấy: "Nhưng, nhưng mà......"

Nhưng đến lúc đó cô phải nói với người khác như thế nào? Rõ ràng là cô sắp đính hôn với anh Hạo Vũ rồi mà?

Đổng Bảo Vân thấy cô ta do dự, giải quyết dứt khoát: "Thụy Tuyết, có phải con nhất quyết phải khiến Hạo Vũ uống đến chết con mới cam lòng hay không? Có phải con muốn hoàn toàn huỷ hoại cái nhà này, phá cái nhà này thành mảnh vụn đúng không? Cũng không phải không cho các con kết hôn, chỉ là cứ từ từ, để gia đình vượt qua hoàn cảnh nguy khốn trước đã. Con đưa ra câu trả lời chắc chắn đi, rốt cuộc có có đồng ý hay không?"

Nếu không đồng ý, vậy cũng đừng trách bọn họ không nể tình.

Nếu không phải thằng nhóc Hạo Vũ kia quá ngoan cố, lời bọn họ nói hắn căn bản không nghe thì sao bọn họ phải dùng đến biện pháp này chứ?

Phong Thụy Tuyết cắn môi, bọn họ đang ép cô!

Đổng Bảo Vân: "Nếu con không yên tâm, bác có thể viết hợp đồng cho con, về sau nếu con không thể gả cho Hạo Vũ, vậy thì làm con gái nuôi của bọn bác, về sau gia nghiệp của Phong gia con cũng có thể thừa kế một nửa, thế nào?"

Phong Thụy Tuyết sửng sốt: Bọn họ sẽ tốt bụng như vậy ư?

Đổng Bảo Vân lại lấy ra một bản hợp đồng: "Con xem đi, năm đó con đã cứu Hạo Vũ nhà bọn bác, bọn bác cũng không phải lòng dạ sắt đá. Hoặc là con đồng ý, vượt qua tình cảnh khó khăn này trước, Phong gia bọn bác sẽ không bạc đãi con; hoặc là, bác lấy cái chết bức ép, tuyệt đối không cho con vào cửa Phong gia. Tự con chọn đi."

Phong Thụy Tuyết lấy hợp đồng tới, xem xong, phát hiện cô thật sự được nhập về hộ khẩu Phong gia một lần nữa, trở thành con gái nuôi, thật sự có quyền thừa kế.

Nếu Phong gia thật sự hoàn toàn bị sụp đổ, vậy thì mộng phu nhân của cô cũng tan biến, hiện giờ...... thực sự đúng là một biện pháp tốt.

Nhưng nếu dễ dàng đồng ý sẽ khiến người khác cảm thấy cô không thật lòng với Phong Hạo Vũ.

"Nhưng con, con với anh Hạo Vũ thật lòng yêu nhau, nếu về sau...... không thể ở bên nhau, con sẽ sống không bằng chết."

"Đứa trẻ ngốc này, bọn bác sống chung với con nhiều năm như vậy, đương nhiên là có tình cảm với con, người ngoài làm gì so được với con, lòng bọn bác chắc chắn nghiêng về phía con. Nếu con đồng ý, vậy chuyện này chỉ có thể để con nói với Hạo Vũ, con cũng biết thằng nhóc kia tính tình quật cường, nó muốn cưới con, chắc chắn là sẽ cưới, cho nên...... con đã hiểu chưa?"

Đổng Bảo Vân vỗ tay cô, hợp đồng này là thật, con gái nuôi thật sự có quyền thừa kế, vấn đề là, chỉ đến khi vợ chồng bọn họ chết mới có, vợ chồng bọn họ không chết, chờ sau này đạt được mục đích tìm được hào môn thiên kim rồi lại dời Phong Thụy Tuyết ra khỏi Phong gia còn không phải là xong ư? Sau đó lập di chúc không được sao?

Phong Thụy Tuyết nhìn hợp đồng kia, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Khi Phong Hạo Vũ về đến nhà, dưới nhà chỉ có một chiếc đèn sáng lên, hắn xoa dạ dày không thoải mái, đỡ tường chậm rãi đi về phòng trên tầng hai.

Chỉ là khi vào trong phòng, mở đèn lên, tạch một tiếng, lại nhìn thấy một người đang ngồi trên giường, đúng là Phong Thụy Tuyết.

Phong Hạo Vũ kéo cà vạt, bởi vì uống rượu quá nhiều, giọng nói có hơi khàn: "Sao muộn vậy rồi còn chưa đi ngủ?"

Phong Thụy Tuyết đi tới, muốn tháo cà vạt xuống giúp hắn, bị Phong Hạo Vũ quay đầu đi né tránh: "Không cần, em đi ngủ đi, anh đi tắm."

"Anh Hạo Vũ......" Phong Thụy Tuyết ôm lấy hắn từ sau lưng: "Có phải anh tức giận hay không? Những lời lung tung trước đó đúng là em nói, nhưng em chỉ là...... chỉ là bọn họ đều nói em là cháu dâu tương lai của Ngũ thúc, em thừa nhận lòng hư vinh của mình, nhưng, nhưng em......"

Phong Hạo Vũ đang bỏ tay cô ra ta chợt dừng: "Anh biết, mấy ngày nay anh không tức giận, anh chỉ là...... Là anh để em chịu khổ rồi."

Hắn cẩn thận suy nghĩ, từ lúc cô vào Phong gia, cũng chưa từng chịu ít khổ nào, vẫn luôn được người khác bảo bọc, là hắn chiều người thành như vậy, hiện giờ chênh lệch quá lớn nên nhất thời cô không chấp nhận được, hắn sẽ cho cô thời gian.

Chờ sau này cô ấy chấp nhận được là ổn.

"Em không chịu khổ, nhưng anh Hạo Vũ, anh vất vả rồi." Phong Thụy Tuyết nhận ra Phong Hạo Vũ thật sự không tức giận mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ đến chuyện lần trước bác gái nói, cô khẽ cắn môi nhưng vẫn tạm thời chưa nói.

Cô nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, vừa phải làm anh Hạo Vũ đồng ý đi xem mắt, vừa phải làm hắn cảm thấy cô cực kỳ bị thiệt thòi, còn phải khiến anh Hạo Vũ càng thấy có lỗi với cô mới được.

Ngày hôm sau, Quý Phong hiếm khi dậy muộn, tối hôm qua cậu suy nghĩ tới nửa đêm mới ngủ, lần đầu ngủ quên mất.

Cậu vội vàng, mới vừa mở cửa phòng ra đã ngửi thấy một mùi hương.

Quý Phong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang phòng bếp cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy sau cánh cửa kính đóng chặt có một bóng người đang bận rộn, Quý Phong đứng tại chỗ một hồi lâu mới chậm rãi đi tới.

Phong Lâm nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại, thấy Quý Phong thì nở một nụ cười: "Cậu tỉnh rồi? Trước đây đều là cậu giúp tôi nấu cơm, tôi cũng muốn thử một lần, nhưng thành phẩm hình như không được tốt." Tuy hắn biết nấu cơm, nhưng đây là lần đầu tiên nấu thử bằng một bàn tay, nên không được đẹp cho lắm.

Còn về hương vị, vừa rồi hắn nếm thử một chút, vẫn miễn cưỡng có thể ăn được.

Quý Phong đi qua, là sandwich kẹp trứng đơn giản, chắc là vì một bàn tay không dễ làm nên có hơi không ra hình ra dạng, trứng đều bị vỡ hết.

Nhưng không hiểu sao tâm trạng Quý Phong lại rất vui: "Trông rất ngon, tôi đi rửa mặt đã."

Phong Lâm được khẳng định, ánh mắt cũng mang ý cười: "Vậy cậu đi đi, tôi tự rửa mặt rồi."

Trên người hắn mặc quần áo ở nhà, bởi vì lần trước hắn mang hết quần áo đi, cho nên tối hôm qua Quý Phong lấy quần áo của cậu cho hắn, tuy rộng rãi nhưng mặc trên người Phong Lâm vẫn có hơi chật, làm dáng người tuyệt đẹp của hắn hiện lên rất rõ ràng.

Quý Phong liếc nhìn, rất nhanh rời tầm mắt đi, ừm một tiếng rồi đến phòng tắm.

Quý Phong nhìn người trong gương sắc mặt ửng đỏ, trái tim nhảy lên nhanh hơn so với bình thường, dự cảm không ổn càng mãnh liệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play