(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Ba người Quý Phong ngồi trên xe, Hạ Gia lái xe, Lê Ngạn Hoài ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng anh quay đầu lại nhìn Quý Phong đang rũ mắt ôm một con mèo nhỏ trong lòng, động tác của cậu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng vuốt ve miu miu.

Vẻ mặt này khiến Lê Ngạn Hoài kinh ngạc không thôi.

Tuy anh đã từng gặp con mèo con màu đen Quý sư đệ vẫn luôn ôm theo này, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt này của Quý sư đệ, có ảo giác như hận không thể đặt miu miu lên đầu quả tim vậy.

Lê Ngạn Hoài không hề nhìn nhầm, lúc này Quý Phong thật sự rất muốn sờ miu miu một cái, hôn một hồi, rồi lại ôm nó cọ mặt một cái.

Cậu vốn cho rằng sớm nhất là ngày mai mới có thể gặp nó, hôm nay lại bất ngờ quá đỗi.

Tuy lo lắng Hạ Gia gây chuyện xấu, nhưng bảo cậu để miu miu ở khách sạn, cậu lại càng không yên tâm, huống chi hiện tại mèo đang ở trong lòng, sao cậu nỡ buông tay cho được?

Nhưng có người khác ở đây, Quý Phong đã rất cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.

Mà sếp miu miu bị cậu ôm vào trong ngực bây giờ cũng không dám động đậy.

Vì muốn thử nghiệm xem rốt cuộc tâm tư của mình là gì, hắn vốn muốn dùng hình người đi cùng Quý Phong.

Ai ngờ Quý Phong vì an nguy của người khác mà không cho hắn đi cùng, sếp miu miu chỉ có thể để bí thư Hách đến đây một chuyến suốt đêm, đưa mình đã biến thành hình mèo đến chỗ Quý Phong.

Khi thật sự quay trở lại, được Quý Phong cẩn thận ôm như vậy, cảm giác an tâm lại quay về lần nữa.

Tay Quý Phong nhẹ nhàng chải vuốt lông cho sếp miu miu, nắm tay nhỏ, xoa tai xinh, xác định nó không bị ốm, có điều nó thật sự không hề lớn lên một tí nào.

Quý Phong thật sự rất tò mò, không chỉ Lê Ngạn Hoài thấy được mà Hạ Gia cũng đã nhận ra.

Hạ Gia nhìn ra sau gương xe: "Đây là mèo của Quý tiên sinh sao? Quý tiên sinh đúng thật là rất thích động vật nhỏ."

Quý Phong chỉ cười, không trả lời hắn.

Hạ Gia cũng không để ý, dù sao thì...... Qua hôm nay thôi, hai người bọn họ có thể sống được nữa hay không cũng không nói chắc được.

Hạ Gia lái xe ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Là một ngọn núi vắng vẻ cách xa Kinh thị, khác với tòa nhà trên núi của ông Tả, dù sao ông Tả cũng không có ý định ẩn cư, tuy ở trên núi ít người nhưng cũng gần Kinh thị, nhưng Hạ Gia đã gần như tới một nơi rất hẻo lánh núi bao quanh tứ phía, người vơi đi không ít.

Tuy xa nhưng nơi này thật sự rất rộng lớn, chắc vì vậy nên có ít người, hơn nữa bây giờ không phải ngày lễ ngày tết, lại là mùa khai giảng, sơn trang nghỉ dưỡng gần như không có mấy người.

Xe đi mãi đến sơn trang nghỉ dưỡng, dừng lại bên ngoài sơn trang, trừ vài bóng người ra thì gần như không nhìn thấy vị khách nào khác.

Nói là sơn trang, chính là một trang viên được kiến tạo trên núi rừng, phong cảnh thật sự không tệ.

Ngón tay Lê Ngạn Hoài nhẹ nhàng cọ sát, anh cố ý giả vờ không biết: "Sao yên tĩnh như vậy, hình như cũng không có ai cả?"

Hạ Gia vừa xuống xe lấy đồ ra vừa giải thích: "Nơi này vốn không có quá nhiều người, ông chủ mở sơn trang nghỉ dưỡng không phải để kiếm tiền, mà vì muốn lúc bản thân tới đây nghỉ dưỡng có thể chơi đùa đôi chút, bình thường cũng không có ai, cũng do thân phận của hai chúng ta không tiện lộ mặt ra ngoài cho nên tôi đã chọn một chỗ như vậy, Lê ca sẽ không trách tôi tự quyết định chứ?"

Lê Ngạn Hoài làm như không phát hiện sự khác thường của hắn, cười nói: "Tất nhiên là không, hiếm khi được thư giãn, tôi muốn cảm ơn cậu còn không kịp." Cảm ơn hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi mà động thủ, có thể để anh báo thù lần trước hắn suýt chút nữa hại chết anh.

Từ khi Quý Phong nhận được miu miu thì vẫn luôn không rời tay, chỉ tiếc lúc bí thư Hách đưa mèo tới đã quên mang thức ăn cho mèo.

Quý Phong tới nơi mới phát hiện ra.

Bởi vì sẽ ở lại sơn trang nghỉ dưỡng một đêm nên bọn họ đến nơi ở trước, Quý Phong cho người tìm chút sữa dê đút cho sếp miu miu uống.

Sếp miu miu nhìn sữa dê được đưa tới trước mặt, nó im lặng ngẩng đầu nhìn Quý Phong một cái, rồi lại nhìn sữa dê một cái, quyết tâm nhắm hai mắt lại uống.

Dù sao thì...... Cũng chẳng phải là lần đầu, đến cả thức ăn cho mèo nó cũng đã ăn rồi.

Quý Phong nhìn nó uống thì rất vui mừng, vui vẻ không thôi, cậu lại cho nó thêm một chén nữa.

Sếp miu miu: "......" Thôi được rồi.

Quý Phong sờ sờ bụng nhỏ của nó, xác định nó không uống nổi nữa mới xoa bụng giúp nó, thuận tiện cầm khăn sạch lau tay nhỏ, nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng nên cảnh cáo vẫn phải cảnh cáo, nắm tay nhỏ, cậu kiên nhẫn nói: "Miu miu à, nhóc ở đây nhất định không được chạy loạn, phải luôn ngoan ngoãn đi theo anh nghe chưa, nếu không sẽ có sói xám ngậm miu miu đi, về sau nhóc sẽ không nhìn thấy anh được nữa đâu."

Quý Phong kiên nhẫn dỗ, lải nhải mãi làm sếp miu miu nhớ đến lúc hắn đối mặt với người nhà mình, đối lập như vậy, hắn luôn cảm thấy...... Người nhà mình dường như không được ưa thích.

Hạ Gia và Lê Ngạn Hoài rất nhanh đã tới gõ cửa, mời cậu cùng đi câu cá, lát nữa có thể cùng đi ăn sáng luôn.

Bọn họ tới sớm, bây giờ còn chưa đến 11 giờ.

Câu cá một giờ, vừa hay có thể bảo phòng bếp hầm cá bọn họ câu được.

Bình thường sơn trang nghỉ dưỡng có ít người nên chỉ có một quản lý, quản lý dẫn bọn họ đến sau núi, vừa đi vừa dặn dò: "Ba vị khách quý câu cá sẽ không có bất cứ hạn chế nào, câu bao nhiêu cũng được, cá ở đây luôn được nuôi trong sông, hương vị rất tươi ngon. Nhưng có một điều tôi phải nói với ba vị khách quý trước, bây giờ trời nóng, nước sông rất trong cũng rất mát, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, nước trong con sông này của chúng tôi rất sâu, tuyệt đối không được xuống bơi. Thôn trang chúng tôi có nơi dành riêng để bơi lội, nếu muốn bơi thì có thể chờ đến buổi chiều tôi dẫn mọi người đi."

Quản lý liên mồm giải thích liên tục, nhấn mạnh suốt đường đi.

Không phải quản lý muốn lắm chuyện như vậy đâu, thật sự là ngày trước có không ít người tới đây, chỉ là trước kia có vài vị khách không nghe lời, cứ nhất quyết muốn xuống bơi, ai ngờ mình lại là con vịt cạn.

Thế là không ngoi lên bờ được nữa.

Lúc ấy ông chủ phải bồi thường rất nhiều, còn bị cảnh cáo, suýt chút nữa sơn trang nghỉ dưỡng này không được mở cửa nữa.

Cũng may ông chủ vốn dĩ không kiếm tiền dựa vào cái này, vì vậy cũng dứt khoát chỉ tiếp đón rất ít người, bình thường chỉ có khách của ông chủ tới đây du lịch dạo chơi.

Lần này nếu không phải vì Lê ảnh đế muốn tới đây thì bọn họ chưa chắc sẽ tiếp đón.

Quý Phong và Lê Ngạn Hoài âm thầm nhìn nhau, cười nói sẽ không xuống bơi.

Ít người, không camera, nước sâu, còn từng có người chết, nếu không thì quản lý cũng không có khả năng nhấn mạnh liên tục như vậy.

Hạ Gia mời bọn họ tới nơi này, nếu nói không phải là vì hắn ta muốn tạo ra tai nạn làm bọn họ chết đuối thì bọn họ cũng không tin.

Sếp miu miu chui từ trong ngực Quý Phong ra, kín đáo nhìn Hạ Gia một cái rồi lại chui về lần nữa, sợ mình sẽ nhảy ra ngoài cắn cho Hạ Gia một cái.

Quý Phong như cảm nhận được cảm xúc nóng nảy của sếp miu miu, ngón tay cậu nhẹ nhàng gãi cằm nó, cảm xúc không vui được lông mèo trấn an.

Nên sớm giải quyết Hạ Gia để sớm trở về vuốt mèo.

Ba người rất nhanh đã tới bờ sông, đưa mắt nhìn một cái, là một dòng sông rất rộng lớn, phóng mắt nhìn lại thậm chí còn không thấy điểm cuối, cách đó không xa là một khoảng hoa sen lớn, thiết kế rất được, làm người ta nhìn một cái phảng phất như có thể ngửi được hương hạt sen của hoa sen.

Nước sông rất trong, cảnh sắc thực sự rất đẹp.

Bên cạnh có vị trí cố định, bày ghế và ô, bên cạnh còn đặt cần câu và thùng đã chuẩn bị sẵn.

Ba người chia nhau ra ngồi dưới ô, treo mồi lên cần câu, quăng cần câu ra ngoài bắt đầu câu cá.

Hạ Gia nhìn hai người bên cạnh, hạ nhẹ giọng: "Lê ca, hai người có mang móc chìa khóa không?"

Quý Phong và Lê Ngạn Hoài nhìn sang, Lê Ngạn Hoài lười biếng nói: "Mang chứ, không phải cậu nói là muốn đăng bài hay sao, đến lúc đó ba chúng ta mỗi người cầm một cái cho cậu chụp một bức."

Yêu cầu này của Hạ Gia rất kỳ lạ, nếu không phải Lê Ngạn Hoài đã sớm biết trước, có lẽ cùng lắm thì anh chỉ cảm thấy một bài đăng nho nhỏ tại vì sao cứ bắt buộc phải cầm cái này theo, nhưng vì có giao tình nhiều năm nên sẽ đồng ý.

Mà lại không ngờ được đối phương sẽ hạ chú đen đủi và họa diệt thân trên móc chìa khóa, muốn làm bọn họ chết ở chỗ này.

Hạ Gia sờ sờ đầu: "Lê ca, thật sự đã làm phiền hai người rồi, thật ra móc chìa khóa này là có người làm riêng cho tôi, muốn tôi quảng cáo hộ, vừa may Lê ca cũng có ở đây, danh khí của cậu lớn hơn tôi...... Người kia lại là bạn tốt thời đại học của tôi cho nên mới...... Lúc về tôi sẽ bảo hắn mời hai người ăn cơm. Yên tâm đi, đến lúc đó không đăng ảnh có Quý tiên sinh xuất hiện đâu, chỉ chụp tay của hai chúng ta và Quý tiên sinh thôi."

Lê Ngạn Hoài cười: "Lại còn khách khí với tôi."

Hạ Gia thấy bọn họ thật sự mang theo mới yên tâm, một lát sau hắn nói muốn đi vệ sinh, không lâu sau đã quay trở lại, trên mặt rất vui vẻ: "Lê ca, Quý tiên sinh, tôi thấy bên kia có một chiếc thuyền nhỏ, chúng ta đi hái đài sen đi, lúc quay về bảo đầu bếp làm một bát canh hạt sen, hôm nay trời rất nóng."

Lê Ngạn Hoài nhìn hắn: "Thôi đừng đi thì hơn, tôi vốn là con vịt cạn, Quý sư đệ cũng không biết bơi, vừa rồi quản lý còn nói không cho phép chúng ta bơi mà? Hắn nói nước ở đây rất sâu đấy."

Hạ Gia biết Lê Ngạn Hoài không biết bơi, mà không ngờ cái tên Quý Phong này cũng không biết bơi, đến ông trời cũng giúp hắn.

"Chúng ta không phải đi bơi, có thuyền mà, hơn nữa tôi biết bơi, có ngã cũng sẽ không sao mà, đúng không?" Cho dù ngã xuống không chết, nhưng chỉ cần bọn họ mang theo cái móc chìa khóa này thì cho dù chỉ là họa đổ máu cũng đều có thể lấy mạng bọn họ, chặt đứt hy vọng sống duy nhất của bọn họ.

Đây là điều vị đại sư kia nói cho hắn biết khi hắn tốn số tiền lớn mới mua được đồ.

Hắn chỉ cần dẫn bọn họ lên thuyền, phần còn lại cứ giao cho móc chìa khóa là được.

Thứ bên trong đủ để thần không biết quỷ không hay lấy mạng bọn họ.

Trước đó hắn từng tìm người điều tra qua, chỗ này không có camera, nơi duy nhất có chính là ở bên trong sơn trang.

Lê Ngạn Hoài và Quý Phong do dự một lát, nhìn nhau, vốn nghĩ Hạ Gia liệu có thật sự quay đầu là bờ hay không, nhưng hôm nay xem ra là bọn họ vọng tưởng rồi.

Nếu đây là điều hắn mong muốn, vậy thì cứ để cho hắn ác giả ác báo.

Lê Ngạn Hoài và Quý Phong giả vờ không đành lòng làm hắn thất vọng nên gật đầu đồng ý, Hạ Gia dẫn bọn họ đến một con thuyền gỗ đậu gần đó, thuyền không lớn, chắc là của người nơi này dùng để hái hạt sen và củ sen.

Hạ Gia đẩy thuyền vào nước, sau khi ba người ngồi lên, có hơi chật nhưng cũng không đến mức không ngồi được.

Hạ Gia hiển nhiên đã diễn tập trước, khua mái chèo đến càng ngày càng gần giữa lòng sông, hắn ngừng thuyền ở chỗ nước bùn nghe nói là chỗ sâu nhất, hắn chủ động đứng lên, thò người ra phía trước muốn hái đài sen, thúc giục bọn họ cùng nhau hái.

Lê Ngạn Hoài và Quý Phong chậm rãi đứng lên.

Hạ Gia vẫn luôn dùng khóe mắt gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm, chờ tai hoạ mà đại sư nói xuất hiện, bọn họ mất cảnh giác như vậy, nhất định sẽ trượt xuống, cho dù không phải vậy thì cũng sẽ có tai họa khác, tóm lại là chắc chắn sẽ ngã xuống.

Nhưng mà khi Lê Ngạn Hoài và Quý Phong hái được không ít, bọn họ vẫn không gặp phải bất cứ chuyện gì.

Trên trán Hạ Gia có mồ hôi rơi xuống, sao lại thế này? Không phải đại sư đã nói họa sát thân hạ xuống là loại độc ác nhất hay sao?

Quý Phong vô cảm đưa lưng về phía Hạ Gia, nhướng mày: Cậu đã sớm đưa cho Lê Ngạn Hoài sáu lá bùa hộ mệnh.

Mấy thứ kia dưới sự bảo vệ của bùa hộ mệnh, ít nhất trong vòng ba tiếng, Lê Ngạn Hoài tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Cảm thấy đã đủ rồi, Lê Ngạn Hoài và Quý Phong quay đầu lại: "Cũng được rồi đó, nắng càng ngày càng to, thôi chúng ta trở về đi?"

Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Hạ Gia bị chiếu có hơi trắng bệch, hắn miễn cưỡng cười cười: "Lại, lại hái thêm một lúc nữa đi, hiếm khi được tới một lần."

Quý Phong và Lê Ngạn Hoài chậm rãi xoay người: "Được thôi."

Hạ Gia nhìn cơ hội cuối cùng, cả người đều run lên, đại sư lừa hắn, nhưng cơ hội ngàn năm có một này, ở đây lại không có camera, không có camera......

Đáy mắt hắn dần dần xuất hiện màu đỏ tươi của sự cố chấp, hắn nhìn mái chèo trong tay, rồi nhìn hai người ở đầu thuyền hái đài sen đang quay lưng về phía hắn.

Cả người hắn run rẩy, chậm rãi giơ mái chèo trong tay lên.

Bỗng nhiên hắn thẳng tay đập xuống sau gáy Quý Phong và Lê Ngạn Hoài.

Mái chèo thuyền đủ dài, hắn vung từ trái qua phải, lúc đánh trúng Lê Ngạn Hoài, anh bị ngã thẳng xuống sông.

Mà kế hoạch ban đầu của Quý Phong vốn là cùng ngã xuống nước, nhưng do cậu lo lắng cho miu miu trong lòng nên cậu nghiêng đầu đi, ngồi lệch trên thuyền, khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn Hạ Gia: "Anh làm cái gì đấy?"

Ánh mắt Hạ Gia lóe màu đỏ tươi, đi về phía Quý Phong: "Có phải nó đã chết rồi đúng không? Có phải hay không?"

Chết một người là chết, hai người cũng là chết.

"Anh muốn giết anh Lê sao? Anh cố ý ư?" Quý Phong làm như bị "dọa sợ".

Hạ Gia: "Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện nó đều áp trên đầu tao, tao đã sớm muốn làm như thế từ lâu rồi, dựa vào vì cái gì mà nó cứ nhất quyết phải làm mọi chuyện giống tao chứ? Rõ ràng lúc thi đại học tao đã khiến nó thất bại thảm hại, rõ ràng là tao đứng trên đầu nó, dựa vào cái gì mà sau khi tốt nghiệp sau nó vẫn đè ép tao một đầu như cũ? Không có nó, tất cả mọi người sẽ không chỉ nhớ mỗi nó nữa, bọn họ sẽ chuyển ánh mắt lên trên người tao, rõ ràng tao ưu tú hơn nhiều so với nó......"

Quý Phong không cảm xúc nhìn hắn.

Hạ Gia bị tin Lê Ngạn Hoài đã chết làm cho vui vẻ, cả mặt đều là nụ cười quỷ quyệt: "Rốt cuộc nó cũng chết, ha ha, nó cuối cùng đã chết......" Lại giết tên Quý Phong này nữa, ở đây không có camera, không còn một ai biết chân tướng cả.

(Ủa con hàng này ngáo nhỉ, chết rồi vớt xác lên nghiệm thi là biết nguyên nhân tử vong do đuối nước hay do vết thương trí mạng luôn mà :)) )

Quý Phong thở dài một tiếng: "Ai nói anh Lê đã chết?"

Bước chân Hạ Gia khựng lại, Quý Phong vừa dứt lời, một người mặt lạnh lùng víu vách thuyền ở phía sau Quý Phong chậm rãi ngoi ra khỏi mặt nước.

Bởi vì có Quý Phong che chắn nên Hạ Gia chưa nhìn thấy cánh tay Lê Ngạn Hoài vẫn luôn víu lấy vách thuyền.

Hạ Gia biến sắc mặt, lại đột ngột giơ tay lên một lần nữa.

Quý Phong xông tới, động vài cái đã trói được Hạ Gia, đồng thời hạ giọng cười một cái với hắn, cười đến mức Hạ Gia có dự cảm xấu, bởi vì Quý Phong nói bên tai hắn: "Ngẩng đầu nhìn xem."

Hạ Gia chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc đầu trừ ánh nắng chói mắt ra thì không thấy rõ bất cứ thứ gì, sau khi thích ứng với ánh sáng, trong một khoảng trời ánh nắng chói mắt, một chiếc máy bay không người lái không biết từ khi nào đã ngừng trên đầu bọn họ, lúc này đang bay một vòng trên không, cuối cùng phi thẳng về phía cách đó không xa, dừng trong tay một người đứng trên bờ không biết đã chờ bao lâu.

Khuôn mặt Hạ Gia trắng bệch như tờ giấy.

Quý Phong dùng tay chặt một đao làm Hạ Gia ngất xỉu, trước khi hắn hôn mê thì cậu mở miệng trào phúng: "Chỗ này không có camera, nhưng máy bay không người lái lại quay được cảnh vừa rồi anh hành hung người khác, nửa đời sau ở trong tù ghen ghét cho đã đời đi."

Quý Phong chờ Hạ Gia hôn mê rồi vớt Lê Ngạn Hoài lên.

Tuy lấy được chứng cứ từ Hạ Gia nhưng Lê Ngạn Hoài lại không có biểu cảm vui vẻ, vì bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau lại muốn giết anh.

Cuối cùng Lê Ngạn Hoài xốc lại tinh thần, anh nghiêm túc nói cảm ơn Quý Phong, nếu không nhờ có Quý sư đệ, sợ rằng anh đã chết rất nhiều lần rồi.

Quý Phong cùng Lê Ngạn Hoài chèo thuyền trở lại, Lê Ngạn Hoài sớm đi xử lý chuyện tiếp theo, mang Hạ Gia cùng với chứng cứ rời đi trước.

Còn Quý Phong ở lại sơn trang nghỉ dưỡng đến ngày hôm sau mới lên xe Lê Ngạn Hoài phái người đến quay trở về thành phố C.

Vào trong nhà, Quý Phong ôm miu miu ở trong lòng ra, thật cẩn thận đặt nó lên giường, dưới dự cảm không tốt của sếp miu miu, sau khi nở nụ cười bình tĩnh thì cậu nhào tới.

Sếp miu miu: "............"

(Hiện tại là QP nhào tới meo meo, sau này sẽ là meo meo nhào tới QP, luật hoa quả không chừa 1 ai =)) )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play