(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Bí thư Hách nhìn thấy một đoạn tin nhắn dài như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là một câu: *Vô trung sinh hữu.
(*Là một kế trong chiến thuật quân sự, kế này dùng để gây rối loạn sự việc lên để dễ bề thao túng, đục nước béo cò - theo internet.)
Đến lần thứ hai đọc kỹ lại, tim hắn không hiểu sao lại đập thịch một cái.
Nhìn thấy bạn mình và người khác ăn bữa cơm cũng không vui? Ngực nghẹn muốn chết? Ở một mình còn nghĩ đến người bạn đó?
Bí thư Hách lộp bộp trong lòng: Tình huống này của sếp...... Sao trông giống tương tư đơn phương vậy?
Không phải là sếp thích ai đó rồi chứ? Không có khả năng, cả ngày trừ lúc sếp ở cạnh hắn ra thì cũng chỉ còn lại Quý tiên sinh, cũng không thấy sếp có tiếp xúc gì với nữ sĩ nào mà?
Từ từ đã, không đúng? Quý tiên sinh!
Bí thư Hách đoán ra khả năng này suýt chút nữa nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc mồm: Sếp tự bẻ cong mình rồi sao? Sếp à, anh là thẳng nam đó.
Tay cầm điện thoại của bí thư Hách run cả lên: Cái này bảo hắn phải đáp như thế nào chứ?
Ở bên kia, sếp miu miu mãi không đợi được bí thư Hách nhắn lại, nó lại nhắn một chữ.
【 Sếp: Hả? 】 Làm sao vậy, tốc độ gõ chữ bây giờ của bí thư Hách sao còn không bằng tay nó?
Bí thư Hách nhanh chóng nhắn lại.
【 Bí thư Hách: Sếp, người bạn này của sếp...... là nam hay là nữ? 】
Sếp miu miu nhìn thấy câu này thì cảnh giác híp mắt lại, tay nhỏ càng gõ càng trôi chảy.
【 Sếp: Nam hay nữ ư? Có gì khác nhau sao? 】
Bí thư Hách: "......" Không chỉ khác nhau, mà còn khác nhau rất lớn đó.
Nhưng lời này bí thư Hách không dám nói, vạn nhất sếp thật sự cong, Quý tiên sinh chắc chắn không có hứng thú với sếp thì thôi, chỉ sợ...... cậu căn bản chỉ coi sếp là mèo, thậm chí còn không bằng mèo.
Cái sự thật này nếu để sếp mà biết......
Bí thư Hách suy nghĩ, quyết định vòng vo một chút, nhỡ đâu chỉ là do sếp nghĩ nhiều thì sao.
【 Bí thư Hách: Sếp, tôi cảm thấy người bạn này của sếp có khả năng gặp ảo giác, tôi nghe nói có bạn bè ở bên nhau lâu rồi sẽ có một loại ảo giác, cảm thấy mình mới là người quan trọng nhất của bạn mình. Lại lấy một ví dụ khác, nhà nào nuôi thú cưng, đặc biệt là mèo cực kỳ dính chủ, cũng rất dễ dàng ghen tức, nếu chủ nhân nuôi một con mèo khác hoặc là sờ con mèo khác, mèo ngay lập tức sẽ ghen tuông lồng lộn, cảm thấy không vui khi chủ nhân có con mèo khác. Nhưng đây chỉ là một loại dục vọng độc chiếm đơn thuần đối với chủ nhân mà thôi, không liên quan gì đến tình cảm cả. Đương nhiên đây chỉ là tôi lấy ví dụ, không phải đang nói sếp. 】
Bí thư Hách nhấn mạnh thêm một câu, sợ sếp cảm thấy hắn đang ám chỉ nó.
Sếp miu miu híp mắt: Bí thư Hách nói nửa ngày trời không phải là phí lời hay sao, nó lo lắng mình không phải là như vậy nên mới xin bí thư Hách giúp đỡ.
Nhưng sếp miu miu lại không thể nói với người khác, chỉ có thể tiếp tục nhắn.
【 Sếp: Vậy bí thư Hách cảm thấy, làm thế nào mới có thể biết được rốt cuộc là tình bạn bè đơn thuần, hoặc là dục vọng độc chiếm chủ nhân quấy phá, hay là thật sự...... Có ý gì khác? 】
Nghĩ nghĩ, sếp miu miu lại bổ thêm một câu.
【 Sếp: Đương nhiên, tôi chỉ hỏi hộ bạn tôi, không phải là tôi. 】
Bí thư Hách: "............" Sếp à, không phải sếp, thật sự không phải sếp...... Mới là lạ.
Bí thư Hách cũng sợ sếp hiểu nhầm, vạn nhất thật sự cảm thấy mình thích Quý tiên sinh, làm bản thân mình cong theo Quý tiên sinh, lại nhỡ đâu cũng thẳng thắn về tình huống của mình, nghĩ đến hình ảnh đó, bí thư Hách không dám tưởng tượng.
【 Bí thư Hách: Sếp, thật ra chứng minh điều này rất dễ dàng, dục vọng chiếm hữu đơn thuần giữa bạn bè là chỉ muốn bá chiếm người đó, làm người đó cảm thấy mình mới là quan trọng nhất. Nhưng nếu liên quan đến cảm tình khác, vậy thì sếp...... Người bạn này của sếp vào lúc hắn nhìn thấy người đó, trừ muốn độc chiếm ra còn muốn hôn người đó, muốn sờ người đó, còn muốn...... Xảy ra chút gì đó khác với người đó. 】
Sếp miu miu híp mắt nhìn mấy chữ cuối cùng, nghiêng đầu nhỏ cẩn thận suy nghĩ.
【 Sếp: Xảy ra chút gì đó khác với người đó, cái khác là chỉ cái gì? 】
Bí thư Hách suýt rớt nước mắt, hắn đã quên sếp căn bản chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này nên không hiểu, nhưng chẳng lẽ trừ làm bí thư ra hắn còn phải giúp sếp phổ cập khoa học gì gì đó sao?
Làm bí thư...... Thật là khó mà.
Mặt bí thư Hách đỏ lên, hắn có bình tĩnh lại cũng nói không nên lời.
Bí thư Hách nghĩ đến mấy thư mục trân quý của mình, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không có can đảm dám cho sếp xem, vạn nhất sếp xem xong lại phang đến đây một câu: Sao lại là nam nữ, loại này khác với tình hình của "bạn" hắn, chẳng lẽ...... Một thẳng nam như hắn còn phải đi tìm phim loại khác hay sao?
Tay nhỏ của sếp miu miu chọc chọc màn hình điện thoại: Bí thư Hách có phải nghỉ phép chơi thành quen hay không, sao có thể chậm chạp như vậy?
Cũng may trước khi cảm xúc của sếp meo meo bùng nổ, bí thư Hách đã nhắn tin tới.
【 Bí thư Hách: Cái khác là hành động tương đối thân mật, đặc biệt muốn nói chút lời hay ý đẹp với đối phương, có được là không muốn buông tay ấy. 】
Sếp miu miu bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy mình đã hiểu ra, nó đã biết nghiệm chứng như thế nào rồi.
Mà phía bên kia, ba người Quý Phong, Lê Ngạn Hoài và Hạ Gia cùng đi ngâm suối nước nóng.
Hạ Gia mới vừa mới gặp Lê Ngạn Hoài cũng không dám làm gì, chỉ là trước khi đi đưa cho Quý Phong và Lê Ngạn Hoài một người một chiếc móc chìa khóa, nói là mấy món đồ nhỏ mua từ lần trước, không tốn bao nhiêu tiền, ngay sau đó hắn lại vẫy vẫy móc chìa khóa xe của mình, đưa ra hai cái giống nhau, bên trên treo một con búp bê vải rất nhỏ xinh tinh tế, đúng thật không đắt nhưng con búp bê vải nạm đá trên người lại không hề rẻ.
Quý Phong và Lê Ngạn Hoài nhìn nhau, thản nhiên nhận.
Hạ Gia nhìn bọn họ cầm lấy, nói ngày mai là ngày cuối cùng ở Kinh thị, hắn đề xuất đến sơn trang nghỉ dưỡng chơi một ngày, nơi đó có núi có nước, còn có thể tự nướng BBQ hái hoa quả.
Quý Phong và Lê Ngạn Hoài đều đồng ý, như thể cũng cảm thấy rất hứng thú.
Trở lại khách sạn, Quý Phong về đến phòng, Lê Ngạn Hoài nhắn tin nói cho Quý Phong biết mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Quý Phong nhắn ok, mặt vô cảm nhìn móc chìa khóa xe trong tay, cậu híp mắt lắc lắc con búp bê vải kia, sắc mặt lạnh xuống.
Người khác có lẽ không biết nhưng cậu lại có thể nhìn ra con búp bê vải này đã bị người khác động tay động chân, giống mô hình trang trí lúc trước Lê Ngạn Hoài bày trong xe, chỉ cần mang theo thì ngày mai sẽ xảy ra chuyện.
Quý Phong nhìn chú nguyền đen đủi trên con búp bê vải này, còn hạ thêm họa sát thân, mặt cậu lạnh băng ném vào một góc trên bàn.
Đã biết mục đích của Hạ Gia, Quý Phong nhớ Phong tổng cũng đang ở đây, cậu suy nghĩ, cảm thấy Phong tổng mà đi cùng nhỡ liên luỵ tới Phong tổng thì làm sao, cậu quyết định thẳng thắn giải thích với Phong tổng, bằng không, đã nói cùng nhau đi chơi mà lại để mặc Phong tổng đợi ở chỗ này thì đúng là không phải con người.
Quý Phong mở cửa định đi tìm Phong tổng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Phong tổng đang đứng trước cửa phòng cậu, tay hắn đang nâng lên định gõ cửa, sau khi bất ngờ vì gặp Quý Phong thì cố bình tĩnh lại, nói: "Quý tiên sinh."
Quý Phong nghiêng người ra khỏi cửa để Phong Lâm đi vào: "Đúng lúc tôi đang định đi tìm Phong tổng, Phong tổng vào trước đi."
Tâm trạng Phong Lâm không tồi, hắn cất bước đi vào, ngồi xuống một bên, chờ Quý Phong rót hai chén trà đưa tới, hắn nhận lấy một chén: "Quý tiên sinh tìm tôi là có việc cần hỗ trợ sao?"
Quý Phong kể chuyện Hạ Gia một lần xong, cậu nhìn về phía Phong Lâm đang trầm mặc: "Phong tổng, xin lỗi vì đã khiến anh phải đợi ở đây hai, ba ngày, có điều ngày mai có lẽ chúng tôi không ở đây cả ngày."
Tuy Phong Lâm đã biết bản lĩnh của Quý Phong nhưng cuối cùng hắn vẫn thấy lo lắng: "Tôi có thể đi cùng được không? Yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Quý tiên sinh."
Quý Phong lắc đầu: "Hạ Gia...... Có lẽ là bởi vì lần trước tôi cứu anh Lê một lần nên ghi hận tôi, tôi sợ hắn cũng không buông tha cho anh." Tính cách Hạ Gia quá cực đoan, đã không thể đối xử với hắn như người bình thường được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Phong tổng vốn đến giúp đỡ bọn cậu, nếu liên lụy khiến Phong tổng bị thương, cậu không thể tha thứ cho mình.
Phong Lâm không ngờ còn chưa kịp xuất trận hỗ trợ đã bị cho lui lại.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Quý Phong, cuối cùng hắn không đành lòng để cậu phải nhọc lòng cho mình lúc đối phó với Hạ Gia, không giống lúc hắn ở hình mèo luôn như hình với bóng với Quý Phong, ở hình người đúng thật là không tiện đi theo.
Nghĩ vậy, Phong Lâm đột nhiên có một ý tưởng hay.
Quý Phong vốn còn lo lắng Phong tổng sẽ tức giận, không ngờ hắn lại thản nhiên đồng ý: "Nếu đã vậy, sáng sớm ngày mai tôi quay về thành phố C là được, dù sao cũng đã nghỉ ngơi lâu như vậy, công ty còn có không ít việc."
Sau khi Quý Phong nói chuyện với Phong Lâm xong, tiễn hắn rời đi, cậu nghĩ lúc trở lại thành phố C, phải nghĩ xem nên bồi thường và cảm ơn Phong tổng như thế nào.
(Lấy thân báo đáp đi cưng ~~ )
Phong Lâm trở lại phòng, lập tức lấy điện thoại ra liên hệ với bí thư Hách.
Sáng sớm hôm sau, mấy người Quý Phong định sáng sớm lái xe đến sơn trang nghỉ dưỡng trước, ở đó chơi một ngày, sáng hôm sau lại khởi hành từ chỗ đó trở về thành phố C.
Sau khi Quý Phong ra khỏi cửa, cậu đi cùng Lê Ngạn Hoài, tối hôm qua Quý Phong đã đưa đồ chuẩn bị sẵn cho Lê Ngạn Hoài, anh mang theo trên người, hoàn toàn có thể loại bỏ ảnh hưởng mà móc chìa khóa xe mang đến.
Hai người xuất phát, lúc xuống thang máy, Lê Ngạn Hoài tò mò: "À đúng rồi, vị Phong tiên sinh kia làm sao bây giờ?"
Quý Phong: "Sáng sớm hôm nay Phong tiên sinh đã về thành phố C trước rồi."
"Như vậy cũng tốt, lần này chỉ cần xem có thể lấy được chứng cứ từ Hạ Gia hay không." Nếu cứ để mặc một người như vậy ở bên cạnh rất giống một quả bom hẹn giờ.
Quý Phong ừ một tiếng, giải quyết Hạ Gia xong, ngày mai trở lại thành phố C có lẽ có thể gặp miu miu.
Chỉ là không biết bí thư Hách ở quê đã trở lại thành phố C hay chưa, đã mấy ngày không được sờ mèo, thật là nhớ.
Quý Phong và Lê Ngạn Hoài kéo hành lý ra khỏi thang máy, Hạ Gia lái xe chờ ở ngoài khách sạn trước, lúc đi qua quầy lễ tân ở đại sảnh, điện thoại Quý Phong vang lên một tiếng, cậu vừa muốn xem thì bị quầy lễ tân gọi lại: "Quý tiên sinh, ngài là Quý tiên sinh đúng không?"
Quý Phong nhìn sang: "Tôi đây, làm sao vậy? Chúng tôi muốn trả phòng."
Lễ tân là một cô gái còn rất trẻ, nhìn thấy Quý Phong thì khuôn mặt hơi ửng hồng: "Là như này, có một tiên sinh họ Hách nhờ tôi giao một thứ cho Quý tiên sinh, xin ngài hãy nhận lấy."
"Họ Hách ư?" Chẳng lẽ là bí thư Hách? Nhưng không phải bí thư Hách đang ở quê hay sao?
Trong lúc Quý Phong đặt câu hỏi, nhân viên lễ tân đã mang đồ lên, là một cái rương chạm rỗng, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong là thứ gì, bên ngoài rương đục không ít lỗ, trông rất thông khí.
Lễ tân nhẹ nhàng đặt xuống: "Hách tiên sinh cũng chưa nói gì, cho nên......"
Quý Phong ừ một tiếng, nhận lấy.
Lê Ngạn Hoài ở bên cạnh trả phòng, Quý Phong nhìn cái rương này, thắc mắc vì sao bí thư Hách để lại cái này cho cậu, cậu nhớ tới tin nhắn vừa rồi, vừa vội vàng ấn xem vừa mở cái rương ra.
Khi mở ra, tin nhắn của bí thư Hách đã hiện lên.
【 Bí thư Hách: Quý tiên sinh, sếp và tôi phải ra nước ngoài đột xuất, chúng tôi phải đến sân bay Kinh thị trước, miu miu không thể mang theo, cho nên...... Xin Quý tiên sinh hãy chăm sóc nó thêm mấy ngày nữa. 】
Quý Phong: ??!!!
Cậu đột ngột nhìn về phía cái rương, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lê Ngạn Hoài, cậu cố nén kích động mở rương ra, khi nhìn thấy túi đựng mèo ở bên trong, hai mắt Quý Phong sáng đến kinh người, cậu nhanh chóng nhấc lên, quả nhiên nhìn thấy miu miu nằm bên trong, vẻ mặt cậu vui vẻ gần như không thể che giấu.
Bí thư Hách quả thật là rất biết cách làm người khác bất ngờ!
Bí thư Hách sáng sớm ra đã bị ép ship mèo, giờ đang lái xe về nhà, trên đường hắt xì một cái: Làm bí thư...... Thật khó mà.