(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Bí thư Hách cầm túi đựng mèo trống không trở lại công ty, mới vừa lấy ra một hộp cơm hộp, cửa văn phòng đã mở ra, hắn nhanh chóng đặt túi đựng mèo xuống dưới bàn văn phòng.
Ngẩng đầu vừa định quát lớn ai không có quy củ không gõ cửa đã đi vào như vậy, nhưng khi thấy người tới thì sửng sốt: "Sếp?"
Mới lạ quá nha, lần trước sếp một lần hẹn với Quý tiên sinh là tốn hơn 4 giờ.
Hiện tại cách lúc sếp nhắn tin cho hắn còn chưa đến 1 tiếng đã kết thúc rồi ư?
Câu này bí thư Hách không hỏi ra khỏi mồm được.
Bởi vì sắc mặt sếp không đúng.
Phong Lâm rất buồn bực, hắn muốn ở cùng Quý Phong lâu hơn một chút, vấn đề là nếu ở lại nữa thì hắn phải trả lời Quý Phong như thế nào?
Đồng ý về sau sinh một con đưa cho cậu ấy ư?
Vấn đề là, ai sinh? Sinh ra được sao?
Nhưng nếu nói không thể, lời từ chối trắng trợn như vậy, hắn nghĩ dù gì Quý Phong cũng đã nuôi hắn lâu như vậy, hắn nói không nỡ từ chối làm Quý Phong thất vọng.
Cũng không thể nói về sau muốn triệt sản chứ? Chính hắn nói muốn đưa bản thân đi triệt sản ư?
Lời như vậy tuyệt đối không thể nói ra, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông.
Phong Lâm ngồi trên sô pha gần đấy, nhớ tới một chuyện lúc trước, sâu xa nhìn chằm chằm bí thư Hách: "Có một lần, Quý Phong che tai tôi lại nói với cậu mấy câu, chắc chắn là cậu lừa gạt tôi đúng không?"
Trong đầu bí thư Hách điện quang sấm chớp chợt lóe, bùm bùm nện xuống bốn chữ: Triệt sản, lai giống.
Cho dù là cái trước hay là cái sau thì cũng đủ khiến cho chức nghiệp kiếm sống của hắn gặp nguy cơ điên đảo.
Bí thư Hách đẩy chiếc kính trên mũi: "Lừa dối ư? Sao có thể chứ? Tại sao sếp lại nghĩ như vậy? Lúc ấy Quý tiên sinh thật sự chỉ nói là sếp cực kỳ thu hút người khác." Trong lòng thì lại điên cuồng hò hét, Quý tiên sinh sẽ không...... Hỏi thẳng sếp đấy chứ?
Như vậy còn không phải là tương đương trực tiếp giáp mặt sếp nói: Tôi đưa anh đi thiến được không? Hoặc là anh hãy kết CP với một con mèo mẹ đi, sau đó có thể cho tôi một đứa con của anh được không?
Bất cứ loại nào cũng đều có thể làm sếp dựng lông.
Quý tiên sinh à, cậu đang nhảy Disco bên cạnh vực thẳm đó.
Quá kích thích.
Phong Lâm híp mắt: "Vậy sao?"
Bí thư Hách cười gượng một tiếng, đặc biệt chân chó lấy cơm hộp của mình ra, nói sang chuyện khác: "Sếp ăn không? Không thì ăn thêm một chút nữa nhé?"
Lúc ấy mới vừa thành lập công ty, vì để có nhiều thời gian hợp tác thêm mấy hạng mục, sếp ăn cơm cùng bọn họ, cơm hộp sếp ăn cũng không ít, bí thư Hách biết sếp không quá soi mói việc ăn uống.
Phong Lâm chỉ nhìn hắn một cái thật sâu, hiếm khi không tiếp tục truy cứu nữa.
Quý Phong về đến nhà mở điện thoại ra mới phát hiện có một tin bí thư Hách nhắn tới trước đó không lâu, nói là hắn có việc bận, sợ miu miu ở trong nhà đợi nhàm chán nên mang đi cùng, buổi tối lại đưa về.
Quý Phong nhắn lại một chữ ok.
Về nhà sắp xếp lại một hồi, nghĩ đến không lâu trước đó Phong tổng không từ chối nhưng cũng không đồng ý, trong lòng cậu không chắc lắm.
Ý của Phong tổng là trước đấy hắn chưa từng cân nhắc về việc này, về sau lại nói.
Cái về sau này...... Đừng kéo dài tận hai năm ba năm đấy nhé, gần một ngàn ngày đêm không được vuốt mèo là gian nan đến cỡ nào.
Buổi tối bí thư Hách đưa sếp miu miu trở về.
Bí thư Hách vừa rời đi, Quý Phong phát hiện miu miu không hề nhiệt tình với cậu, giờ thì hay rồi, hiện giờ nó còn chưa về với chủ cũ đã thấy lạ chủ hiện tại, vạn nhất về sau trở về trong vòng tay của Phong tổng, miu miu sẽ không quên phắt cậu luôn đấy chứ?
Vì thế, Quý Phong giận dỗi vuốt nó hai trăm lần.
Sếp miu miu buông thõng bốn chân, cảm thấy Quý Phong không phải là người nữa, nó có thể để ý đến cậu mới là lạ, về nhà nhìn thấy Quý Phong là lại nhớ đến trưa nay trên bàn cơm cậu nói muốn con của nó, vấn đề là, nó, không, làm, được.
Sáng sớm thứ hai Trác Tuấn đã đến bên ngoài tiểu khu đón cậu.
Trác Tuấn cũng là học sinh của thầy Chu, nhưng năm nay hắn đã năm 4 rồi, việc học không gấp vì hắn đã được cử làm nghiên cứu sinh của trường, cũng là dưới danh nghĩa thầy Chu.
Vì vậy hắn rất nhàn rỗi, lần này đám người Sử sư huynh có việc bận, thầy Chu còn phải dạy học sinh, Trác Tuấn xung phong đưa Quý Phong đến Kinh thị.
Quý Phong vốn muốn tự đi nhưng thầy Chu đã duyệt đơn xin nghỉ cho Trác Tuấn, hơn nữa nhà Trác Tuấn cũng ở Kinh thị, vừa hay hắn tiện đường muốn về thăm nhà nên Quý Phong cũng không từ chối nữa.
Hai người lái xe đến trưa thì tới Kinh thị, Quý Phong từ chối Trác Tuấn mời cậu đến nhà hắn ở, đến khách sạn đã đặt trước.
Ngày mai ông Tả sẽ phái người tới đón bọn họ, nửa ngày còn lại hôm nay có thể thoải mái đi dạo.
Trác Tuấn đưa Quý Phong đi xong thì lái xe về nhà, buổi chiều Quý Phong ở khách sạn tĩnh tọa.
Khi mặt trời xuống núi, cậu mới kết thúc đả tọa đi tắm rửa sạch sẽ, khi trở lại vừa lau tóc vừa đi đến sờ mèo một cái, điện thoại vang lên một tiếng, cậu mở ra, là bí thư Hách nhắn tới.
【 Bí thư Hách: Quý tiên sinh, cậu đang ở khách sạn nào? 】
Quý Phong gửi định vị qua.
【 Bí thư Hách: Thật là quá trùng hợp, chúng tôi cũng đang ở gần đó, cách một con đường, ngày mai cậu có bận không? Tôi và Phong tổng đã đến Kinh thị, không bằng cậu đưa mèo của sếp tới đây hai ngày chúng tôi trông cho? 】
Tuy bí thư Hách nói như vậy nhưng hắn cũng biết rõ tính cách của Quý tiên sinh, ôn hòa có lễ, hắn nói như vậy rõ ràng là uyển chuyển biểu đạt sếp đang nhớ mèo, có thể đưa về cho sếp trông hai ngày hay không.
Quý Phong tất nhiên không có ý kiến, dù sao thì hiện tại cậu chỉ là người nuôi hộ.
Chắc do đã có chuẩn bị nên khi thật sự tới ngày này, Quý Phong rất bình tĩnh hẹn bí thư Hách 8 giờ sáng mai tới đón mèo.
9 giờ cậu phải đi cùng người của ông Tả đến gặp ông ấy.
Nhưng khi buông điện thoại xuống, nhìn meomeo mềm mềm nằm bò trong lòng mình, cậu không nhịn được bế nó lên dùng sức cọ một cái: Thật không nỡ.
Đuôi sếp meo meo cuộn lên một cái, đôi mắt mèo hoang mang nhìn sang, khi va phải ánh mắt Quý Phong đang chăm chú nhìn nó, nó cảm thấy lông cả người mới vừa hơi giãn ra lại chậm rãi căng thẳng lại, cùng đó là cảm xúc trào dâng làm nó kêu meow với Quý Phong.
Quý Phong cảm thấy tim đều nhũn ra, nhân lúc ngày mai ngày kia đều không gặp được miu miu, cậu lại vuốt thêm nửa giờ nữa.
Sếp meo meo: "......" Trước kia chỉ vuốt một trăm lần, sao bây giờ thời gian vuốt lại càng lâu càng dài?
Sáng sớm thứ ba Quý Phong thức dậy, rửa mặt trước, sau đó vuốt trước phần của hôm nay và ngày mai, rồi lại giúp sếp meo meo chải lại lông mèo hỗn độn toàn thân, hôn nó một cái, lúc này mới ôm miu miu lười nhúc nhích thẫn thờ nằm liệt tại chỗ, ôm xuống lầu cho bí thư Hách.
Bí thư Hách không dám nhìn nhiều, có điều sao hắn lại cảm thấy sếp đang uể oải phờ phạc nhỉ?
Sáng sớm không phải nên sinh long hoạt hổ hay sao?
Đến khi ngồi vào trong xe, bí thư Hách vẫy tay tạm biệt Quý Phong, sau khi xe di chuyển, bí thư Hách mới nhìn túi đựng mèo trên ghế phụ, tri kỷ hỏi: "Sếp, đêm qua sếp ngủ không ngon sao?"
Sao bộ dáng lại uể oải như từng bị chà đạp như vậy?
Sếp miu miu liếc hắn một cái, đặt tay lên đầu nhỏ nhắm mắt lại: Cậu thử mới sáng sớm đã bị người ta vuốt một tiếng đồng hồ thử xem.
Bí thư Hách bị cái liếc mắt của sếp làm lưng cứng đờ: Hắn luôn cảm thấy từ sau khi sếp được Quý tiên sinh nuôi thì tính tình càng ngày càng kỳ lạ.
Rõ ràng Quý tiên sinh là một người rất ôn hòa mà, đương nhiên, trừ lúc thỉnh thoảng sẽ trộm hôn sếp miu miu ra.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.
Sếp meo meo: Đó là cậu chưa từng thấy ánh mắt người nào đó nhìn nó như hổ như sói.
Sau khi trở về Quý Phong thu xếp đồ, đến 9 giờ, cậu đeo một chiếc ba lô ngồi lên xe tới đón mình.
Ông Tả đã lớn tuổi, không tiện bôn ba, từ nhiều năm trước đã rời xa nội thành, sống ở vùng ngoại ô trên núi, cách bên này hơi xa, phải đi hai, ba tiếng đồng hồ.
Cho nên lần này tới sẽ phải ở lại đến khi cầm khúc hoàn thành mới thôi.
Ở kiếp thứ hai, Quý Phong đã học đánh đàn từ nhỏ, có gần 20 năm kinh nghiệm, hơn nữa ở thế giới đó có rất nhiều sách độc bản và cầm khúc thất truyền, mà Quý Phong lại là người có thể thông hiểu đạo lý, cho nên dùng hai ngày đã đủ rồi.
Không làm lỡ cậu tối mai trở lại đón miu miu.
Đón Quý Phong là trợ lý của đồ đệ ông Tả, hắn và Quý Phong lần đầu gặp nhau, trừ lúc đầu mới gặp nên chào hỏi ra thì cũng không giao lưu gì nhiều, có điều Quý Phong có thể cảm nhận được, trên đường đi vị trợ lý Vương này thường đánh giá cậu qua gương xe.
Quý Phong coi như không thấy, khi lên đến tòa nhà trên núi của ông Tả, là một tứ hợp viện ba sân, bởi vì ở trên núi nên cảnh sắc và không khí đều rất tốt.
Xe đi thẳng vào bãi đỗ xe ngầm, Quý Phong và trợ lý Vương vừa xuống xe đã có quản gia chờ sẵn, ông nhìn thấy Quý Phong thì rất nhiệt tình: "Vị này hẳn là Quý tiên sinh nhỉ, quả nhiên dáng vẻ bất phàm, tôi là Vương quản gia của ông Tả."
Trợ lý Vương thấy Vương quản gia thì gọi ba.
Quý Phong chào hỏi, Vương quản gia và trợ lý Vương là hai cha con, điều này cũng có thể đoán được, trước khi cậu tới đây đám người Sử sư huynh đã lén lút phổ cập khoa học cho cậu về ông Tả.
Trừ danh tiếng của ông Tả ra thì Tả gia cũng là thế gia, không ít con cháu đều làm kinh doanh ở bên ngoài, quy mô còn không nhỏ, chỉ là ông Tả khiêm tốn nên vẫn chưa công bố ra ngoài.
Có điều mấy đứa con của ông Tả không có hứng thú với đàn cổ, cũng không nối nghiệp ông, sau đó ông Tả đã thu bảy đệ tử.
Bốn nam ba nữ, nuôi dạy giống như con của mình.
Bình thường bọn họ không có ở đây nhưng lần này Quý Phong được dẫn tới sân thì thấy vài người ngồi rải rác ở đó, thấy Quý Phong đến cũng không đứng dậy mà chỉ đánh giá cậu từ trên xuống dưới một hồi, thấy bất ngờ vì Quý Phong còn rất trẻ.
Ông Tả ngồi trong đình ở gần đó đang nói chuyện với người khác, nghe thấy động tĩnh thì đứng dậy, nhìn thấy Quý Phong thì mặt mày ôn hòa, là một ông lão rất hiền từ.
Ông Tả đã hơn 80 tuổi, mặc một thân đường trang, tinh thần quắc thước, chống gậy được người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện với ông đỡ dậy đi đến bên này.
Quý Phong cất bước đi tới: "Tả lão tiên sinh."
Ông Tả cười tủm tỉm: "Là Tiểu Quý nhỉ, để cháu vất vả đi một chuyến rồi, bộ xương già này ông dịch không nổi nữa, vốn tìm cháu giúp đỡ lại làm cháu bôn ba rồi."
Quý Phong tôn trọng người già, đặc biệt là thấy không lâu sau ông Tả sống thọ và sẽ chết tại nhà, cậu đột nhiên hiểu ra vì sao ông Tả lại bỏ gần tìm xa, từ bỏ những học trò mà tìm cậu hợp tác một khúc, là vì ông ấy dự cảm được đại nạn của mình đã đến, muốn để lại một khúc nhạc cuối cùng trên đời này.
Ánh mắt Quý Phong càng thêm ôn hòa và kính trọng: "Lão tiên sinh khách khí rồi, đây là chuyện vãn bối nên làm."
Ông Tả có ấn tượng cực kỳ tốt với Quý Phong, lôi kéo tay cậu nóng lòng bàn bạc với cậu về ca khúc cậu từng đánh lúc trước.
Đến lúc dẫn Quý Phong đến phòng đàn, ông mới nhớ tới đám đệ tử ở sân, cười xua tay: "Mấy đứa các con cũng đi làm việc đi, xem cũng xem rồi, tất cả xuống núi đi, ai bận việc nấy, chỗ ta có Tiểu Quý là được rồi."
Mấy đồ đệ liếc nhau, cười lắc đầu: "Thầy ơi, chúng con đều xin nghỉ cả rồi nên ở lại đây giúp đỡ."
Ông Tả cũng không nhiều lời nữa, dẫn Quý Phong đến phòng đàn.
Có điều khi mấy người ông Tả vừa biến mất, sắc mặt mấy người này đều không tốt lắm, không hiểu nổi vì sao lần này thầy không chọn một người trong số bọn họ mà lại chọn một người trẻ tuổi nhạt nhòa vô danh.
Đối với cảm xúc của người khác Quý Phong có thể cảm nhận được đôi chút, cậu cũng nhìn ra thái độ mấy đệ tử của ông Tả đối với cậu, cậu cũng không thèm để ý mấy thứ này, đặc biệt là khi nhìn thấy bản cầm phổ đầu tiên ông Tả đưa cho cậu, cậu ngay lập tức hiểu vì sao ông Tả bỏ qua mấy đệ tử của mình mà chọn cậu.
Đây là một cầm phổ *đỉnh cao, mà mấy đệ tử này của ông Tả đã sớm thành danh ở đây từ lâu, đầu khúc này đối với bọn họ mà nói, cho dù để bọn họ hợp tác cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, tác dụng không lớn.
(*Gốc: phản phác quy chân.)
Nhưng đối với ông Tả mà nói, đó là khúc nhạc cuối cùng ông để lại trên đời, ông muốn tận thiện tận mỹ để đạt được ước nguyện ban đầu khi lựa chọn cái nghề này.