(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Phong Lâm không thể đưa tiền đi thì luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, bí thư Hách thân là bí thư, chỉ có thể đi thuyết khách thay sếp một lần nữa.

Quý Phong biết Phong tổng muốn cậu đến xem công ty giúp hắn thì cũng không có ý kiến, cậu hẹn thứ bảy tuần sau, nhưng trước đó Quý Phong vẽ hai lá bùa bình an, một cái cho bí thư Hách, một cái khác để bí thư Hách đưa cho Phong tổng giúp cậu.

Sếp miu miu nằm trong lòng Quý Phong, nhìn thấy bùa bình an thì tâm trạng không tồi.

Bí thư Hách cũng rất bất ngờ, hắn không ngờ mình cũng nhận được bùa bình an.

Từ lúc sếp kể cho hắn biết bản lĩnh của Quý tiên sinh, hắn biết rõ giá trị của lá bùa bình an này là có tiền cũng không mua nổi, sau khi luôn mồm nói lời cảm ơn, bí thư Hách nhận bùa cũng hứa nhất định sẽ đưa một lá bùa bình an khác cho sếp.

Sếp meo meo thèm bùa bình an đã lâu, lúc trước nó muốn có bùa bình an để đeo lên cổ luôn, nó cũng chỉ là muốn có một cái, dù gì thì hai anh em Địch Thành đều có.

Mục đích đã đạt được, hai ngày tiếp theo sếp meo meo đều ngoan ngoãn để Quý Phong vuốt.

Quý Phong hiếm khi thấy liên tiếp vài ngày miu miu ngoan như vậy, tất nhiên...... Sẽ không khách khí.

Chỉ có điều không biết có phải do trời nóng hay không, lông miu miu hình như rụng hơi nhiều.

Quý Phong vuốt xong thừa dịp miu miu không chú ý, cuộn cuộn lông mèo nhét vào trong túi, lúc đi vệ sinh thì chột dạ nhét lông mèo rụng vào ngăn kéo, còn lén lút hỏi bác sĩ thú y nguyên nhân rụng lông là gì?

Khi biết bây giờ là mùa thay lông nên không cần quá lo lắng, Quý Phong mới yên tâm.

Thoáng chốc đã đến thứ sáu, Quý Phong tới trường thì bị Sử sư huynh lặng lẽ cản lại, âm thầm nói cho cậu biết thầy Chu bảo cậu học xong thì đến chỗ thầy ấy.

Quý Phong đáp lời, sau khi hết tiết thì đến tòa nhà dành riêng cho giáo viên, tìm thấy văn phòng của thầy Chu ở tầng 5, gõ cửa thì được mời vào.

Thầy Chu đang gọi điện thoại với người khác, nhìn thấy Quý Phong thì chỉ về phía ghế sô pha gần đó bảo cậu ngồi một lát, khi gọi xong ông mới cười tủm tỉm đặt hai tay lên bàn, ánh mắt mang theo niềm kiêu ngạo.

Đã rất lâu rồi ông không gặp được học trò nào vừa ý như vậy, hiện giờ có thể nhìn thấy học trò có tương lai tốt đẹp, ông vui mừng còn không kịp: "Lần này gọi em tới thật ra là có chuyện muốn hỏi ý kiến của em. Em nghe xong nếu muốn đồng ý thì nhận lời, còn nếu không muốn thì từ chối, không cần nể mặt ai cả. Em còn trẻ, cơ hội như vậy thật ra còn rất nhiều."

Quý Phong suy đoán hẳn là cơ hội tốt cho tương lai sau này của cậu giống trận thi đấu đã đoạt giải lần trước: "Thầy nói đi ạ."

Thầy Chu nói rõ ngọn nguồn một lần.

Thật ra rất đơn giản, cú điện thoại vừa rồi là đạo diễn Đoạn không yên tâm nên gọi tới đây.

Hiện giờ bộ phim mà đạo diễn Đoạn đang quay đã kết thúc, lần trước Quý Phong và thầy Chu thi đấu ở Kinh thị sau đó trùng hợp gặp đạo diễn Đoạn rồi đi xem đạo diễn Đoạn quay phim, rồi đúng lúc đóng cảnh đánh đàn thay cho nam ba Doãn Ích Hiên.

Sau đó Doãn Ích Hiên vốn định mượn cơ hội này để đánh bóng hình tượng, kết quả lộ tẩy, phải đưa 8 triệu tiền đóng bộ phim này làm từ thiện hết dưới danh nghĩa của Quý Phong.

Việc này vốn dĩ đã chấm dứt, nhưng đạo diễn Đoạn bị tài khoản marketing truyền ra ngoài, đúng lúc bị ông Tả chuyên gia đàn cổ nhìn thấy, lúc ấy ông Tả đã muốn liên hệ rồi nhưng sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, ông Tả cũng cảm thấy không ổn nên không nhắc lại nữa.

Vừa hay lần này ông Tả đang muốn hợp tác một ca khúc, ông đàn tới đàn lui đều không tìm thấy hương vị như lúc Quý Phong đánh đàn, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể tìm đạo diễn Đoạn muốn hỏi ý Quý Phong.

Thầy Chu cười tủm tỉm: "Lão Đoạn sợ em khó chịu trong lòng vì chuyện Doãn Ích Hiên lúc trước, cho nên không dám mạo muội mở miệng, muốn nhờ thầy hỏi suy nghĩ của em, nếu em muốn đi thì gật đầu, không muốn đi cũng không cần nể mặt lão ấy. Ý lão Tả là muốn hợp tác một ca khúc với em, đến lúc đó lấy danh nghĩa hai người để phát hành, tiền thưởng đều cho em hết. Đương nhiên, tiền thưởng là phụ nhưng lần này lão Tả muốn hợp tác một bộ cự chế nhạc đệm, tên của em và lão Tả sẽ đặt cạnh nhau, sau này sẽ có giá trị hơn so với bất cứ lý lịch nào."

Thầy Chu biết cơ hội như vậy khó có được, nhưng Quý Phong còn trẻ, thực lực của cậu ông nhìn ở trong mắt.

Cho nên tuy rằng hiếm có nhưng nếu Quý Phong không muốn đi thì cũng có thể từ chối.

Quý Phong suy nghĩ rồi đồng ý, cậu sống lại cũng chỉ là muốn đi một con đường khác với kiếp đầu, cơ hội như vậy có ích cho sự nghiệp sau này của cậu, cậu không nhất thiết phải từ chối.

Thầy Chu cứ luôn xác định mãi là cậu nguyện ý, ý cười trong ánh mắt càng đậm, để Quý Phong đi về trước, chờ có tin tức sẽ báo cho cậu biết.

Quý Phong đồng ý.

Vào ngay tối hôm đó nhận được điện thoại đạo diễn Đoạn tự mình gọi đến, thông báo tình huống bên ông Tả một hồi, nói là thứ hai tuần sau khởi hành đến Kinh thị, ở đó một tuần là được, việc học bên kia đã có thầy Chu xin nghỉ hộ.

Quý Phong nghĩ tuần sau cũng không có gì, còn về việc học, hiện giờ học hành đối với cậu mà nói rất đơn giản, cũng không cần lo lắng.

Bên này Quý Phong quyết định tất cả xong, bên kia đạo diễn Đoạn đã đích thân đi sắp xếp hành trình.

Buổi tối bí thư Hách đến đây mới biết tuần sau Quý Phong phải đến Kinh thị, bất ngờ thay hai mắt hắn đều tỏa sáng.

Sếp miu miu nhớ ra chuyện gì đó cũng trầm mặc theo.

Bí thư Hách dí sát vào một chút, tâm tình không tồi: "Chuyện này thật đúng là trùng hợp, tôi vốn còn nghĩ nếu tuần sau đi công tác ở Kinh thị bàn chuyện ký hợp đồng hạng mục hợp tác gần đây mà sếp lại không có ở đó thì làm sao bây giờ, hiện tại may quá, ký hợp đồng vào tối thứ ba, đến lúc đó tôi qua chào hỏi một tiếng với Quý tiên sinh nhỉ?"

Gần đây sếp vẫn luôn xử lý chuyện công ty, cũng biết tiến triển của hạng mục này, chỉ là nhất thời sếp chưa nhớ ra được, phản ứng vừa rồi của bí thư Hách khiến nó ngay tức khắc nhớ ra nên cũng đồng ý.

Tâm trạng bí thư Hách không tồi, vừa đến 9 giờ đã quyết định mở lời trước.

Nếu không có bên hắn trông nhìn, hắn còn không biết tuần sau Quý tiên sinh phải đi công tác, chờ Quý tiên sinh mở lời hắn lại nói sau, việc này trùng hợp như vậy, luôn cảm thấy như thể bên bọn họ sợ Quý tiên sinh bắt cóc sếp meo meo nên phái người đi theo vậy.

Vừa đến 9 giờ, Quý Phong cũng mở cửa phòng cho khách ra, tâm trạng bí thư Hách hiển nhiên không tồi, cười với Quý Phong: "Quý tiên sinh, sáng mai sẽ có người tới đón cậu đến công ty, sếp cũng có mặt ở công ty, tôi ở đây trông mèo giúp Quý tiên sinh là được."

Quý Phong ngẫm lại thân thể Phong tổng hiện giờ, cũng không hoài nghi mà chỉ là cúi đầu nhìn sếp meo meo, sờ sờ đầu nhỏ của nó, hiện giờ đối với cậu mà nói thì sờ nhiều một cái cũng đều là trộm được.

Không chừng ngày nào đó Phong tổng sẽ mang miu miu về.

Bí thư Hách thấy Quý Phong không từ chối thì tâm trạng càng tốt: "Đúng rồi Quý tiên sinh, tuần sau từ thứ ba đến thứ sáu, trong vòng ba ngày có khả năng tôi không thể tới đây được, công ty có hạng mục lớn cần phải đến Kinh thị ký hợp đồng, lúc đó Phong tổng cũng sẽ đi, cho nên buổi tối Quý tiên sinh không cần chờ tôi tới nữa."

Quý Phong kinh ngạc: "Bí thư Hách, các anh cũng phải đến Kinh thị sao?"

Bí thư Hách ra vẻ kinh ngạc: "Hả? Chẳng lẽ Quý tiên sinh......"

Quý Phong không ngờ lại trùng hợp như vậy, tuy đều sống ở Kinh thị nhưng Kinh thị lớn đến vậy, hẳn cũng không gặp được nhau, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng có một con mèo mật thám trong lòng, muốn không gặp nhau cũng khó.

Ngày hôm sau, Quý Phong chờ bí thư Hách đến rồi lồi xe đến tập đoàn Phong thị.

Lần thứ nhất cậu đến đây là bởi vì lần đầu gặp bí thư Hách, lần này lại được đặc biệt dẫn luôn tới tầng cao nhất.

Khi cậu đi vào, Phong Lâm mới vừa đến chưa được năm phút.

Sếp tổng biến mất đã lâu, nay lại đột nhiên xuất hiện, toàn bộ tập đoàn Phong thị đều bị chấn động, vừa khiếp sợ vừa chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, sợ sếp vừa trở về đã để lại ấn tượng không tốt cho sếp.

Có điều mới vừa nín thở tập trung thì thấy có người dẫn một người trẻ tuổi cực kỳ đẹp trai tới phòng làm việc của sếp.

Mọi người: ???

Chuyện gì vậy, sếp đặc biệt tới gặp người ta hay là đặc biệt dẫn tới đây?

Quý Phong được đưa tới phòng làm việc của Phong Lâm, người nọ rời đi, chỉ còn Quý Phong đi vào.

Cậu vừa bước vào thì nhìn thấy Phong Lâm ngồi trên ghế đưa lưng về phía cậu, hắn nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại: "Quý tiên sinh, lại gặp nhau rồi."

Nói xong ánh mắt mang theo ý cười, đứng dậy đi về phía Quý Phong.

Quý Phong cũng cười, chắc là do lúc trước hai người từng cùng nhau làm một bữa cơm, có giao tình như bạn bè, chỉ mới gặp ba lần nhưng lại cảm thấy loại cảm giác quen thuộc này đến quá nhanh, khách khí rồi lại không cách người ngàn dặm như vậy: "Phong tổng, hiện tại mau chóng đi xem công ty sao?"

Phong Lâm lắc đầu: "Tôi muốn mời Quý tiên sinh làm cố vấn xí nghiệp cho công ty, cậu cảm thấy thế nào? Đương nhiên đối ngoại thì nói như vậy nhưng thật ra là làm cố vấn phong thuỷ. Chuyện lúc trước Quý tiên sinh chắc cũng biết rồi, nhưng trước khi chưa tìm ra độc thủ phía sau mọi chuyện, không tiện tiết lộ tình huống của Quý tiên sinh. Vì vậy trước tiên lấy danh nghĩa cố vấn xí nghiệp để che giấu, Quý tiên sinh cảm thấy thế nào? Chuyện thù lao tôi sẽ không để Quý tiên sinh bị thiệt, mỗi tháng Quý tiên sinh chỉ cần tới một hai lần là được."

Như vậy mới có lý do chuyển tiền cho Quý Phong, còn không chỉ là chuyển một lần, mà là có thể chuyển hàng tháng.

Quý Phong không ngờ Phong tổng lại khách khí như vậy, cậu vốn định từ chối nhưng nghĩ nếu có thể giữ mối quan hệ này, về sau cậu muốn gặp miu miu cũng dễ dàng hơn.

Cùng lắm thì cậu thu phí thấp một chút là được.

Phong Lâm bất ngờ khi Quý Phong đồng ý dễ dàng như vậy, hắn mở họp, bên ngoại tuyên bố là tìm được một cố vấn xí nghiệp từ nơi khác về, sau này sẽ ngẫu nhiên tới Phong thị một lần.

Tuy mọi người thấy kỳ lạ người trẻ tuổi này còn trẻ như vậy, sao có thể lên làm cố vấn được chứ, tập đoàn bọn họ cần chức vụ này sao?

Mà khi nghe nói tiền lương của vị cố vấn này là trả từ tài khoản tư nhân của Phong tổng, bọn họ cũng không còn ý kiến, chỉ là càng có thêm nhiều suy đoán về quan hệ của Quý Phong với Phong tổng, nhưng trước mặt chính chủ lại không dám hó hé gì.

Quý Phong tham gia hội nghị nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện có vấn đề gì.

Tập đoàn Phong thị tựa hồ sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, ít nhất không giống bên Địch thị, một lần tìm được 9 người không ổn.

Phong Lâm mở họp xong đã là giữa trưa, hắn dẫn Quý Phong trở lại văn phòng, cầm áo khoác âu phục: "Hiếm khi gặp nhau một lần, tôi mời Quý tiên sinh ăn một bữa cơm được không?"

Quý Phong nhìn sắc mặt Phong tổng tốt hơn rất nhiều so với lần gặp đầu tiên, cậu nghĩ hẳn là bệnh của Phong tổng đã sắp khỏi rồi.

Vậy là cách ngày tháng miu miu bị mang đi phỏng chừng cũng không còn xa nữa.

Chuyện lần trước cậu nhắc đến với bí thư Hách, nghĩ lại vẫn nên nói với chính chủ thì tốt hơn, đặt trước một con miu miu nhỏ cũng được, vừa hay lần này miu miu không được mang đến đây, cũng tiện nói hơn.

Quý Phong đồng ý, Phong Lâm nhân lúc lái xe nhắn cho bí thư Hách một tin, bảo anh ta cầm balo mèo tìm cớ rời đi là có thể tự do hành động, sau đó nói mang mèo đi ra ngoài một chuyến, buổi tối lại trả về.

Bí thư Hách nhìn chồng văn kiện lớn mà mình ôm tới đây vì phòng ngừa phải đợi lâu, ngẫm lại thôi được rồi, ai bảo đó là sếp chứ.

Nhưng mà sếp ơi, anh vui đến quên trời quên đất như vậy cẩn thận vui quá hóa buồn nha.

Phong Lâm đưa Quý Phong đến một nhà hàng xa hoa hắn thường đến trước khi xảy ra chuyện, sau khi hai người ngồi xuống chọn món, hắn muốn tìm đề tài tán gẫu, có điều vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Quý Phong ngập ngừng nhìn hắn.

Phong Lâm: "Quý tiên sinh có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Quý Phong gật đầu: "Đúng vậy, tôi có chuyện muốn hỏi Phong tổng."

Duỗi đầu bị chém một đao rụt đầu cũng bị chặt một đao, vì mèo con của miu miu, cậu vẫn muốn hỏi một câu.

Phong Lâm ôn hòa nói: "Mời Quý tiên sinh nói."

Quý Phong: "Sau này mèo của Phong tổng sinh mèo con thì có thể cho tôi một con được không?"

Phong Lâm: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play