(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Sáng sớm thứ bảy hai anh em Địch Thành đã đúng giờ chờ ở bên ngoài tiểu khu, sợ gọi điện thoại nói đến đón sẽ làm Quý Phong vội vàng, cho nên hai anh em họ không gửi tin nhắn nữa.

Phía sau cách đó không xa có một chiếc xe đi theo, trong xe là vệ sĩ.

Quý Phong và Địch đại ca hẹn nhau lúc 9 giờ, cậu tính thời gian, 7 rưỡi ra khỏi cửa, vẫn mặc trang phục vận động, khoác áo sơmi ngắn tay, đặt sếp miu miu ở trong lòng.

Tối hôm qua sếp miu miu ngủ không ngon, bây giờ còn đang ngủ bù.

Động tác của Quý Phong rất nhẹ nhàng, hơn nữa trên người cậu rất mát, mỗi lần sếp meo meo ở bên cạnh Quý Phong thì không còn cảm thấy mùa hè nóng bức không thoải mái nữa.

Quý Phong mới ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy một chiếc xe mới sáng sớm đã ngừng ở gần đây, lại còn nhìn rất quen.

Cửa xe mở ra, quả nhiên là anh em họ Địch.

Quý Phong đi đến, ngồi lên ghế sau.

Cậu quay đầu lại nhìn xe đi theo, đoán chắc là vệ sĩ, Quý Phong nghĩ nghĩ, móc từ trong ngực ra ba lá bùa hộ mệnh đưa sang: "Ba anh em các anh mỗi người cầm một cái, coi như quà tặng kèm 1 triệu."

Sếp miu miu mới vừa tỉnh lại chui ra thì nhìn thấy Quý Phong đưa ba lá bùa ra, tức khắc meo meo càng không vui.

Nó nỗ lực ngẩng cổ, Quý Phong đưa bùa xong cũng không để ý nữa, cậu cúi đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cổ sếp meo meo, xúc cảm của lông xù thật tốt.

Sếp miu miu: Tôi đang bảo cậu nhìn xem, trên cổ tôi có phải thiếu thiếu cái gì hay không.

Cậu nhìn xem có phải là thiếu một lá bùa hộ mệnh đúng không?

Đến bên ngoài công ty Địch gia, mấy năm nay Địch đại ca lập mấy hãng công ty, còn lại đều là công ty chi nhánh, lần này bọn họ đi đến tổng bộ.

Địch tổng tự mình yêu cầu mọi người tăng ca, tuy là thứ bảy nhưng tất cả nhân viên công ty đều có mặt.

Đến 9 giờ, mọi người phát hiện không chỉ có Địch tổng tới công ty mà Tam thiếu cũng tới, còn mang theo một người trẻ tuổi cực kỳ đẹp trai, nhìn như mới vừa thành niên.

Trước kia bọn họ vẫn luôn cảm thấy Địch tổng lớn lên đẹp trai, Tam thiếu cũng rất đẹp trai, nhưng bây giờ so sánh với cậu thanh niên này, tuy không hề kém chút nào nhưng tầm mắt lại nhịn không được mà dính lên người trẻ tuổi kia, tò mò đó là ai, có địa vị gì mà lại có thể khiến Địch tổng đích thân dẫn tới đây.

Ba người mắt nhìn thẳng đi đến văn phòng Địch tổng.

Cửa đóng lại, Địch Thành căng thẳng nhìn về phía Quý Phong: "Em xem phòng làm việc này của đại ca có vấn đề gì không?"

Quý Phong đi một vòng, trang trí bình thường cũng không có chỗ nào không ổn cả.

Thấy cậu lắc đầu, Địch Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy em có cần dạo quanh công ty một vòng không?"

Quý Phong: "Không cần phiền phức như vậy, cứ để Địch tổng triển khai hội nghị công ty đi, gọi mấy quản lý cao tầng, trung tầng cùng với cổ đông tới đây hết đi, tôi ở đây nhìn là được."

Địch Thành nhìn về phía Địch đại ca, được đồng ý, hắn lập tức theo Địch đại ca phân phó xuống dưới.

Một giờ sau, Địch đại ca dẫn mọi người vào phòng họp triển khai hội nghị, hỏi về phương hướng phát triển gần đây của công ty, vì để cho Quý Phong thấy rõ dung mạo những người này, Địch đại ca đều cho mỗi người đứng lên phát biểu ý kiến hai câu.

Hội nghị vẫn luôn triển khai đến 12 giờ trưa mới kết thúc.

Địch đại ca trở lại văn phòng đã ngay lập tức khóa cửa từ bên trong, hắn đi tới: "Thế nào rồi?"

Quý Phong liệt kê một danh sách, trước khi mỗi người phát biểu, Địch Thành đã giới thiệu thân phận của những người này, có vấn đề gì Quý Phong đều viết ra.

Trái lại tốt hơn so với tưởng tưởng, tổng cộng có 9 người.

Địch đại ca nhìn danh sách thì sửng sốt: "Bí thư Quách?"

Lúc Địch Thành nhìn Quý Phong viết thì sắc mặt cũng thay đổi, những người này trong công ty hắn đã làm quen lại trong một tuần cho nên có thể biết.

Nhưng có người không cần làm quen lại hắn cũng biết, chính là bí thư Quách trong lời Địch đại ca.

Là người mà năm đó đại ca một tay đề bạt đi lên, trước khi thành lập công ty bí thư Quách đã đi theo đại ca, quen nhau đã rất nhiều năm.

Không ngờ rằng bí thư Quách lại là người của nhị thúc.

Quý Phong ngồi tại chỗ, trên mặt không có biểu tình gì, ngón tay một chút lại một chút nhẹ nhàng chải vuốt lông cho sếp miu miu, thi thoảng gãi cằm một cái, xoa xoa hai tai nhỏ, cũng không cảm thấy thời gian trôi quá chậm.

Quý Phong nhìn vẻ mặt bị đả kích của hai anh em nhà này: "Hẳn là ba năm trước đây, hắn có quan hệ thông gia với vị nhị thúc kia của anh. Cụ thể hơn nữa thì tôi không biết."

Dứt lời, Quý Phong đứng dậy, Địch đại ca và Địch Thành cất danh sách đi cũng đứng dậy theo muốn mời Quý Phong ăn cơm.

Trì hoãn lâu như vậy, cũng nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.

Quý Phong cũng không khách khí, ăn cơm xong thì ai về nhà nấy.

Buổi chiều cậu đả tọa một lát rồi tùy tiện ăn một chút.

Buổi tối sau khi bí thư Hách tới, hắn cũng không giống mọi khi vào phòng cho khách luôn mà nở nụ cười khéo léo với Quý Phong: "Quý tiên sinh, có tiện dành chút thời gian nói chuyện một lúc không?"

Lời mở đầu này làm Quý Phong nhướng mày, cậu rót hai chén trà đưa cho bí thư Hách một ly, còn cậu thì ngồi xuống đối diện, trong tay thì vuốt mèo: "Bí thư Hách muốn nói gì với tôi?"

Thái độ này của bí thư Hách hoàn toàn khác với tối hôm qua.

Hẳn là bởi vì chuyện này có liên quan tới cậu cho nên Quý Phong cũng không thể nhìn ra điều gì từ ấn đường của bí thư Hách.

Cậu có thể xem tướng mạo, đoạn cát hung, biết trước tương lai, lại duy chỉ không thể tính được chuyện có liên quan đến bản thân mình.

Bí thư Hách uống một ngụm trà để nhuận họng, tối hôm qua hắn đã phải trở về nghiên cứu kỹ càng.

Hắn không thể cứ thế đến gặp rồi nói với Quý tiên sinh, nghe nói cậu xem phong thuỷ cho công ty Địch tổng phải không, vậy thì xem luôn một thể cho Phong thị đi.

Này nói thẳng không phải chứng minh là hắn đang theo dõi Quý tiên sinh hoặc là có người báo cho hắn ư?

Địch gia là không có khả năng, trừ Quý Phong ra thì chỉ còn lại sếp miu miu.

Nếu hắn dám phá hỏng chuyện của sếp thì bát cơm này của bản thân gặp nguy chắc rồi.

Vì vậy bí thư Hách đã suy nghĩ cả một đêm, nghĩ ra một cách giải quyết vẹn toàn.

Còn không phải là sếp muốn cho Quý tiên sinh tiền hay sao, xem phong thuỷ rất phiền toái, không bằng dứt khoát đoán mệnh cho sếp nhỉ?

Hắn dám suy xét như vậy cũng là vì biết trong khoảng thời gian này sếp tĩnh dưỡng đã có thể khôi phục hình người được một lúc, đến lúc đó sếp đích thân xuất hiện thì không phải là càng thành tâm hơn sao?

Hơn nữa xem mệnh cho sếp cũng tiện thể biết trước được vài chuyện, dù gì lúc trước sếp suýt chút nữa đã chết, vẫn nên xem mệnh để hắn yên tâm một chút.

Chuyện đẹp cả đôi đường, làm một bí thư đủ tư cách, tiền không thể thật sự mất trắng được.

Bí thư Hách buông chén trà, mở miệng: "Quý tiên sinh, hot search Weibo lần trước, không biết Tần tiên sinh Tần Duệ nói sau khi hắn gặp tai nạn giao thông, cậu đã giải âm hôn cho hắn là thật hay giả vậy?"

Quý Phong rất kinh ngạc, còn tưởng là chuyện về miu miu, cậu nghe vậy thì hào phóng gật đầu: "Là thật, tôi hiểu đôi chút."

Bí thư Hách thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì thật tốt quá. Không ngờ Quý tiên sinh lợi hại như vậy, chuyện là như này, trước đó sếp bị ám sát một lần, tuy thân thể tĩnh dưỡng đã lâu nhưng vẫn luôn chưa tốt đẹp hẳn, cho nên tôi nghĩ nếu Quý tiên sinh tiện thì có thể giúp sếp nhà tôi nhìn xem có phải ngài ấy cũng bị người hạ thứ gì đó hay không? Để ngừa vạn nhất thôi."

Hắn dừng một chút: "Đương nhiên, chúng tôi không mời Quý tiên sinh đi không công một chuyến đâu, sếp sẽ trả thù lao, 5 triệu."

Quý Phong rất bất ngờ, nhưng nghĩ lại hắn là chủ của miu miu, nếu Phong tổng xảy ra chuyện thì chắc chắn miu miu sẽ rất buồn.

Quý Phong gật đầu: "Được rồi, ngày mai tôi không có việc gì, có thể đi một chuyến."

Bí thư Hách vui vẻ không thôi: "Vậy thì rất cảm ơn Quý tiên sinh."

Quý Phong lại nói thêm một câu: "Phong tổng là chủ của miu miu, xem mệnh giúp hắn không cần trả thù lao."

Bí thư Hách nghẹn một hơi: ??? Không, không phải chứ, trọng điểm của sếp là muốn đưa tiền, đưa tiền đó, Quý tiên sinh à, sao cậu có thể không cần tiền hả?

Sếp miu miu đang thoải mái nằm trong lòng Quý Phong, trước đó bí thư Hách còn thương lượng thì nó vẫn còn nghi ngờ, sau khi nghe thấy Quý Phong đồng ý thì nó rất vui vẻ, kết quả...... Không cần đưa tiền?

Bí thư Hách, cậu xác định không phải là vì tiết kiệm tiền sao?

Bí thư Hách chột dạ nhìn sếp, lời lẽ thành khẩn: "Quý tiên sinh, tuy cậu và sếp...... Mèo của sếp có quan hệ tốt, nhưng sếp là sếp, mèo là mèo, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nếu cậu không nhận thù lao, sợ là sếp...... Sẽ không đồng ý."

Quý Phong bất đắc dĩ: "Tôi thu phí không đắt đến vậy, 500.000 là đủ rồi."

Bí thư Hách: "......" Sao lại bỏ đi một số 0 chứ?

Lúc trước sếp vung tay bay 5 triệu hắn đã phát sầu, hiện tại Quý tiên sinh vung tay xóa bớt một số 0 hắn lại càng sầu hơn.

Làm bí thư thật khó mà.

Trong khách phòng, bí thư Hách nhìn sếp miu miu ngồi xổm ngồi tại chỗ sâu kín nhìn hắn, hắn chột dạ sờ mũi: "Sếp, tôi cảm thấy việc này...... Cho dù tôi dựa theo cách ngài nói thì Quý tiên sinh vẫn sẽ chỉ lấy giá 500 000. Dù sao thì Địch tổng cũng là người ngoài, có thể tàn nhẫn một chút. Nhưng sếp thì lại khác, sếp là chủ mèo mà Quý tiên sinh yêu quý nhất, lấy giá chiết khấu đã là lấy cao rồi. Đây là biểu hiện thân thiết đó, sếp muốn làm sự thân thiết này sinh ra ngăn cách sao?"

Chắc chắn sếp miu miu không muốn vậy, hắn cảm thấy bí thư Hách nói cũng đúng.

Dù sao thì Quý Phong cũng không cần 5 triệu.

Cũng là do hắn suy nghĩ chưa ổn thỏa.

Bí thư Hách bằng vào tài ăn nói hoàn mỹ mà thoát được một kiếp, hắn kiên trì thương thảo xong chuyện ngày mai nên ứng đối như thế nào với sếp rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau, sáng sớm bí thư Hách đã tới đây.

Quý Phong vốn đã chuẩn bị định mang theo miu miu cùng đi, bí thư Hách lại giả vờ do dự một chút rồi mở miệng: "Quý tiên sinh, thật ra tôi có chuyện giấu cậu, sếp vốn đã quay trở về thành phố C nhưng lại phó thác mèo của sếp ở đây là bởi vì thân thể của sếp còn chưa khôi phục. Hiện giờ khí quản hô hấp mẫn cảm, nếu có lông mèo sẽ dễ bị hắt hơi, hô hấp dồn dập. Cho nên mới không thể không mỗi ngày nói chuyện...... Cậu xem như này được không? Nếu không thì tôi nói cho cậu địa chỉ nhà của sếp, Quý tiên sinh đi một mình đến đó, tôi giúp cậu chăm sóc miu miu nửa ngày nhé?"

Quý Phong không ngờ tới còn có chuyện này, ngày hôm đó cậu chỉ nhìn thấy sườn mặt của Phong tổng, cũng không nghe thấy Phong tổng mở miệng nói chuyện, không ngờ hắn bị bệnh nghiêm trọng đến vậy?

Quý Phong tất nhiên không có ý kiến, ngẫm lại đi một lát là về nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi Quý Phong ra ngoài, bí thư Hách xác định Quý Phong đã ra khỏi tiểu khu mới đi lấy balo mèo cho sếp chui vào, hắn nhanh chóng đi bằng cửa sau, lên xe, tăng tốc độ đến biệt thự của sếp trước.

Đến khi đưa sếp về nhà, hắn lập tức lánh mặt trên tầng.

Khi Quý Phong ngồi một chiếc xe khác mà bí thư Hách sắp xếp, chậm rì rì tới nhà họ Phong đã là một tiếng rưỡi sau.

Tài xế đưa cậu đến rồi rời đi luôn.

Quý Phong xuống xe đứng ở ngoài cửa ấn vang bộ đàm.

Phía đối diện cũng không có ai nghe mà cửa lại mở luôn ra.

Quý Phong mở cửa ra, không có một ai cả, cậu lập tức đi về phía trước, toàn bộ biệt thự không có một bóng người nhưng rất sạch sẽ, như thể mỗi ngày đều có người quét tước.

Quý Phong đi thẳng vào trong cửa, theo tiếng mở cửa của mình, cậu nâng bước đi vào, đứng trong phòng khách to như vậy lại không có lấy một bóng người.

Quý Phong khó hiểu, đừng nói với cậu là không có ai nhé?

Tiếng bước chân vang lên từ tầng hai, cậu giương mắt nhìn lên nhìn lại, một người đàn ông thân cao chân dài từ trên tầng đi xuống, mặt mày tuấn lãng, vai rộng eo thon, dáng người cực đẹp, chỉ có điều sắc mặt hắn rất trắng, cứ như không thường xuyên ra nắng, hắn chậm rãi bước từng bước một đi xuống dưới, mỗi một bước đều rất trầm ổn, đi xuống tầng cuối cùng, âu phục khéo léo hắn mặc trên người làm khí thế cả người lạnh lùng kiêu ngạo, đến gần mới phát hiện hắn rất cao, ít nhất 1m9 đổ lên.

Tới gần đối diện với tầm mắt của Quý Phong, hắn chủ động vươn tay, giọng nói trầm thấp: "Chào cậu, Quý tiên sinh."

Từ lúc người đàn ông này xuất hiện, Quý Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, cho đến khi hắn duỗi tay ra Quý Phong mới rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, lúc duỗi tay bắt tay hắn, trong đầu cậu đều là dấu chấm hỏi.

Cậu hoàn toàn không nhìn ra mệnh cách và vận thế của người này, sao lại thế này?

Lần đầu tiên Quý Phong gặp phải tình huống như vậy: Cậu sẽ không...... Lần đầu tự vả mặt chứ?

Phong Lâm rũ mắt, nhìn Quý Phong quên rút lại bàn tay đang nắm lấy tay hắn, hắn nhướng mày, đáy mắt bất ngờ hiện lên ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play