Mấy ngày kế tiếp, Ngưng Hương phát giác ánh mắt của Bùi Cảnh Hàn khi nhìn nàng càng ngày càng khoa trương, tựa như nàng là con mồi bị hắn nuôi dưỡng ở trong lồng, mà hắn chính là chủ nhân đã thèm ăn đến không có kiên nhẫn đợi thêm nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt nàng xuống bụng.

Cuối mùa xuân, bầu trời dường như sáng hơn nhưng đối Ngưng Hương mà nói, trở nên u ám lạ thường.

Ngưng Hương mơ hồ cảm thấy, ngày mà nàng thêu túi thơm xong, chính là ngày Bùi Cảnh Hàn động thủ.

Nàng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, đời này có rất nhiều biến cố khác hẳn đời trước, Tố Nguyệt vẫn chưa bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng, nàng cũng không bị Bùi Cảnh Hàn hôn qua, cho nên ngoại trừ một vài chuyện quá ấn tượng khiến nàng khắc sâu, thí dụ như vào kiếp trước khi nào Bùi Cảnh Hàn hôn nàng, hôm nào sờ tay nàng, nhưng đối với Ngưng Hương hiện tại không có bất kỳ tác dụng cảnh tỉnh nào.

Nàng chỉ có thể tin tưởng cảm giác của mình.

Cho nên cái túi thơm này của Bùi Cảnh Hàn nàng thêu đặc biệt chậm, còn cố ý thêu hư.

Đêm nay lại đến phiên Ngưng Hương gác đêm.

Bùi Cảnh Hàn nhìn xem tiểu nha hoàn giúp hắn cởi áo nới dây lưng hắn ngửi mùi hương thơm ngát thoang thoảng trên mái tóc của nàng, đột nhiên hỏi: "Thêu hà bao cho A Mộc, thêu mất mấy ngày?" Hắn đã chuẩn bị sẵn một phần lễ vật cho nàng một lần nữa, chỉ còn chờ nàng đưa túi thơm tới sẽ đưa nàng, thuận tiện trộm hương một chút, nàng chậm chạp vẫn chưa thêu xong, hắn chờ đến nóng nảy.

Ngưng Hương giật thót mình, căng thẳng liếc hắn một cái, rủ mắt xuống nói: "Vì là A Mộc nên ta thêu tùy tiện thôi, hai ngày thì có thể xong rồi,nhưng thế tử phải mang ở trên người ra cửa gặp khách, ta không dám sơ suất, nên thêu rất tỉ mỉ. Thế tử cần dùng gấp sao?"

Bùi Cảnh Hàn không hiểu vì sao Ngưng Hương lại e ngại mình, cũng chịu không nổi nhất là sự e dè cẩn trọng của nàng, giống như ở trong mắt nàng, hắn sẽ phạt nàng bất cứ lúc nào.

Nhìn hàng mi run rẩy vì căng thẳng của nàng, Bùi Cảnh Hàn nói đầy vẻ bất đắc dĩ: "Không cần quá phí tâm tư, ta thấy thêu như cái mà ngươi thêu cho A Mộc là được. Như vậy đi, để tránh cho ngươi lười biếng, ta cho ngươi thời gian bốn ngày, đến ngày hai mươi chín tháng này mà ngươi vẫn chưa thêu xong thì cuối tháng cũng đừng về nhà, khi nào thêu xong thì khi đó hãy về."

Ngưng Hương cắn cắn môi.



Bùi Cảnh Hàn âm thầm nở nụ cười, biết rõ nàng rất muốn về nhà.

Thêu không xong liền không thể về nhà, có cái này uy hiếp, Ngưng Hương cũng không dám kéo dài thêm nữa.

Mắt thấy ngày mai đã đến hạng chót nhất định phải giao túi thơm này, Ngưng Hương đang ở phòng bên thêu cố gắng hoàn thành cho xong bước cuối cùng thì Lý má má đột nhiên đến đây.

Ngưng Hương nhìn thấy vẻ mặt của bà khác thường, vội vàng để đồ xuống nghênh đón, "Sao sắc mặt của ma ma kém như vậy?"

Lý Ma ma khoát khoát tay, không có theo nàng đi vào trong, liền đứng ở cửa giải thích: "A Kim nhiễm phong hàn, ta đã xin phép với phu nhân nghỉ nửa tháng, phải đi ngay bây giờ, từ nay trở đi Ngưng Hương tự mình về nhà nhé, không cần chờ ta."

A Kim là đứa cháu nội mà Lý má má yêu thương nhất. Ngưng Hương cũng thấp thỏm không thôi, lúc đưa Lý má má rời đi ân cần hỏi thăm bệnh tình a Kim.

Lý má má nói: "Cũng may là bệnh tình không nặng, tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe thôi. Ngưng Hương a, xuân hè thì mát còn thu đông lạnh, chúng ta là người lớn thì không sao, nhưng trẻ con không thể để mặc xiêm y quá mỏng, về nhà ngươi cẩn thận dặn dò A Mộc, bình thường cho nó ăn nhiều tỏi, vị tỏi mặc dù khó ngửi, nhưng rất có ích cho sức khỏe, ít bị cảm vặt, người dân quê của chúng ta ít ai chú ý mấy vụ này lắm."

Người già hiểu biết nhiều, Ngưng Hương vội vàng đáp ứng.

Đưa Lý má má đi, Ngưng Hương đột nhiên có chút lo lắng cho đệ đệ, mặc dù nàng biết rõ trước cuối năm đệ đệ cũng sẽ rất khỏe mạnh.

Buổi tối lúc ăn cơm, thoáng nhìn trong thức ăn đã nấu chín có một ít miếng tỏi xắt lát mỏng, Ngưng Hương từ từ ngừng chiếc đũa, bên tai lần nữa vang lên lời nói của Lý má má

Vị tỏi thì khó ngửi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play