Cuối tháng ba, trong quân doanh có một trận luyện diễn tập quân binh, Bùi Chính lệnh cho Bùi Cảnh Hàn ở quân doanh trụ lại mấy ngày, tự mình nhìn xem xét những tướng sĩ kia.
Ngưng Hương cực kì mừng rỡ đưa Bùi Cảnh Hàn đi, đương nhiên trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chủ nhân cần hầu hạ đã ra cửa, nàng cùng Tố Nguyệt lập tức nhàn hạ hẳn lên, Tố Nguyệt thích chơi đùa với các nha hoàn, Ngưng Hương liền ngồi ở trong bóng cây mai xem các nàng một bên đá quả cầu một bên tán gẫu. Ngày hôm đó nghe được một tiểu nha hoàn đề cập muốn sắp đến sinh nhật nàng ấy, trong lòng Ngưng Hương chợt nhớ.
Tháng này là A Nam sinh nhật tròn một tuổi.
Ngày mà đứa bé tròn một tuổi đều là ngày rất quan trọng
Lục Thành đã từng đề cập qua ở trước mặt nàng, còn hẹn cuối tháng đưa nàng về nhà, nàng không tặng một phần lễ mừng một tuổi thì có chút không thể nào nói nổi.
Huống chi nàng cũng thật tâm muốn tặng quà cho A Nam, tiểu tử này đáng thương khả ái như vậy lại còn rất thích nàng.
Vật đắt tiền quá thì Ngưng Hương mua không nổi, trở lại phòng, Ngưng Hương mở tủ tích góp vải vóc rời rạc cạnh mình ra tìm cuối cùng chọn lấy một mảnh vải màu đỏ thẫm làm bằng tơ lụa ở cạnh góc tủ, dự định tặng cho A Nam một cái túi tiền. Tiểu hài tử đeo ở trên người, không cần quá lớn, vừa vặn nàng có hai ngày rảnh rỗi, nếu chăm chỉ nói không chừng sẽ hoàn thành trước khi Bùi Cảnh Hàn trở về.
Chọn xong nguyên liệu, chuẩn bị sẵn kim chỉ, Ngưng Hương liền bắt tay vào thêu hầu bao.
Bên ngoài Tố Nguyệt chơi mệt mỏi, khi bước vào nhìn thấy nàng đang thêu đồ, vừa rót trà uống vừa hiếu kỳ nói: "Đang thêu gì thế?"
Ngưng Hương đã sớm tìm sẵn cái cớ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Thêu cho A Mộc cái hà bao, lần trước sinh nhật của Thu Nhi muội có tặng nàng ấy một chiếc khăn thêu, A Mộc nhìn thấy cũng đòi, trẻ con mà, thích nhất là đem đồ đẹp ra ngoài khoe.
Sợ Tố Nguyệt cùng đường muội đều hiểu lầm nàng cùng Lục Thành, Ngưng Hương dứt khoát che giấu, không muốn Tố Nguyệt biết có người tên Lục Thành.
Tố Nguyệt quả nhiên không hề nghĩ nhiều, ngồi ở bên cạnh xem nàng thêu. Lúc đó Ngưng Hương ngồi ở trước cửa sổ, ánh sáng của mùa xuân rực rỡ chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, làm toát lên vẻ mỹ lệ mềm mại dịu dàng. Khẽ cúi đầu nghiêm túc làm việc, gương mặt cực kì ôn nhu, thanh nhã xinh đẹp như một bức họa.
"Sau này Ngưng Hương gả đi, chắc chắn sẽ là hiền thê lương mẫu." Tố Nguyệt bưng chén trà, nhẹ giọng cảm khái nói.
Có một số người, từ nhỏ đã định sẵn là ôn nhu hiền thục. Còn như nàng, chính là hồ ly tinh điển hình trong miệng người khác.
Ngưng Hương không nghe được sự hâm mộ dịu dàng ẩn bên trong câu nói của Tố Nguyệt nghiêng đầu liếc xéo nàng,
"Ngươi lớn hơn ta một tuổi, có muốn gả cũng là ngươi gả trước."
Ngưng Hương thêu một lúc lâu, liền cùng nàng đi bên ngoài dạo một vòng, cho con mắt đỡ mõi.
Hôm sau hai ngươimuội đi dạo ở vườn hoa nhỏ của Lãnh Mai các trở lại, khiếp sợ bắt gặp Bùi Cảnh Hàn từ phòng bên hai người đi ra, mặc một thân trường bào màu trắng thêu hoa văn lá trúc cổ tròn, tuấn nhã đoan chính. Đã gặp các nàng, Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, cười mắng: "Lại đi nơi nào lười nhác? Ta không ở nhà, các em hưởng phúc phải không?"
Bởi vì nhớ các nàng, nên cố ý trở lại trước một ngày, lặng lẽ tìm đến phòng riêng muốn cho các nàng một niềm vui bất ngờ, ai ngờ lại chụp hụt?
"Thế tử không phải nói ngày mai sẽ trở lại sao?" Tố Nguyệt không để ý hắn nói đùa, kinh ngạc hỏi.
"Chuyện làm xong rồi, nên trở về sớm." Bùi Cảnh Hàn vừa đi vừa nói đã đi tới bên cạnh duỗi tay giấu ở phía ra, mang theo một vật đưa tới trước mặt Tố Nguyệt, "Trên đường nhặt được một vật nhỏ, cho em nè."
Tố Nguyệt tò mò nhìn sang, thấy rõ Bùi Cảnh Hàn cầm lấy chính là hà bao, liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn Ngưng Hương nói: "Người mất của chắc đang ở chỗ này, em không dám nhận đâu."
Ngưng Hương mặt đỏ rần, vội vã cầu xin Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử, đó là của ta may cho đệ đệ ." Nàng vừa mới thêu xong hà bao, để ở trên bàn liền cùng Tố Nguyệt đi ra ngoài, không nghĩ tới bị Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy, còn lấy ra trêu ghẹo nàng.
Bùi Cảnh Hàn lệnh cho Tố Nguyệt đi nhấc chiếc ghế dựa đến, hắn chậm rãi đi đến dưới bóng cây, giơ hà bao lên tỉ mỉ xem xét kĩ càng, thấp giọng khen nói: "Ngưng Hương, tay nghề thêu thùa của ngươi càng ngày càng tốt, lát nữa ta cho người đưa nguyên liệu đến, thêu cho ta một cái túi hương."
Hắn là chủ nhân, phân phó nàng làm việc là đạo lý hiển nhiên, Ngưng Hương ngoan ngoãn đáp ứng, nhìn chằm chằm vào hà bao của mình hỏi hắn, "Thế tử muốn thêu cái gì?"
Bùi Cảnh Hàn đem hà bao trả lại cho nàng, Ngưng Hương đưa tay tới đón, lúc đó hắn chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trong mắt nhu tình tựa như nước, "Ngươi muốn thêu gì cũng được, chỉ cần là ngươi thêu ta đều thích."
Lòng bàn tay hắn ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái, Ngưng Hương lại có loại cảm giác sợ hãi như bị hổ đói ngậm, lập tức rút tay trở về.
Bùi Cảnh Hàn cười buông lỏng tay nàng ra.
Ngưng Hương mặc dù đang cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như sói đói của hắn đang nhìn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT