Ước chừng ba mươi phút sau, Tố Nguyệt đã trở lại, bưng một khay đồ ăn, đem để trên bàn cạnh giường đất vừa cười nói: “Thế tử bảo phòng bếp hầm bồ câu non cho ngươi bổ thân mình, ta cũng đi theo thơm lây, ngửi rất thơm.”
Ngưng Hương phủ khoác them áo, bọc chăn ngồi gần bàn cạnh giường đất, liền thấy trên bàn ngoài một niêu hầm bồ câu non, có khác một bát bí đao nấu cùng xương sườn, cùng một bát cháo táo đỏ.
Cơm chiều như vậy, gia đình bình thường ăn không nổi, các nàng làm nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, ẩm thực cuộc sống hàng ngày đều có thể hơn thiên kim nhà bình thường.
“Ngươi bệnh không cần động, ta cho gắp giúp ngươi.” Tố Nguyệt thuần thục mà dùng chiếc đũa sẻ thịt bồ câu non ,gắp một khối to đưa tới trong chén của Ngưng Hương, lại múc cho nàng hai muỗng canh.
Ngưng Hương trong lòng ấm áp, xuyên qua sương khói mờ mịt đối diện Tố Nguyệt, “Ngươi đối với ta thật tốt.”
“Làm gì đột nhiên nói loại lời này?” Tố Nguyệt giận nàng một câu, thúc giục nàng uống trước miếng canh.
Ngưng Hương hướng nàng cười cười, nâng lên chén canh nhẹ nhàng thổi thổi, nuốt một cái miếng nhỏ, có chút đậm , nhưng thực tươi ngon.
Bên ngoài bông tuyết rơi liên tục, hai người nói nói cười cười mà dùng cơm.
Ngày thường hai người thay phiên gác đêm Bùi Cảnh Hàn, hiện tại Ngưng Hương bị bệnh, đều là Tố Nguyệt đi.
“Thế tử nói không vội, để ta trước chiếu cố ngươi.” Triệt bàn ăn, Tố Nguyệt bưng chậu nước đi đến, để tới ghế gỗ trước giường, nhìn Ngưng Hương nói: “Ngươi thử xem vừa đủ ấm không?”
Lại lần nữa được nàng chiếu cố như vậy, Ngưng Hương không có khách khí, cuốn lên ống quần đem chân trái bỏ vào đi, ngẩng đầu hướng Tố Nguyệt cười, “Vừa vặn ấm.”
Trong lòng lại nghĩ, nàng chẳng những muốn sửa mệnh chính mình, cũng muốn tránh cho Tố Nguyệt lại chịu khinh nhục.
Lúc nàng rửa chân ,Tố Nguyệt liền ở bên cạnh bồi nàng, nhìn chằm chằm đôi chân trong nước trắng nõn, tự đáy lòng hâm mộ nói: “ChânNgưng Hương thật đẹp, nho nhỏ, của ta liền lớn hơn, đi giày thêu đều không đẹp.”
Ngưng Hương thân thể cứng đờ.
Bùi Cảnh Hàn cũng khen qua chân nàng đẹp, hắn từ Trân Bảo Hiên làm một đôi giày thêu khảm đầy hồng bảo thạch, muốn nàng thử vào. Ngưng Hương biết đó là đưa cho Thẩm Từ Từ, nói cái gì cũng không chịu, bị Bùi Cảnh Hàn ấn ở ghế trên, hắn tự mình cởi nàng giày……
Hồi ức về bàn tay lửa nóng của nam nhân, như có như không mà phất qua gan bàn chân nàng, như rắn quấn quanh thân.
Lại xem một đôi chân trong nước, Ngưng Hương dùng sức xoa nhanh.
Rửa xong chân, Tố Nguyệt dặn dò nàng ban đêm chăn che kín mít chút, lúc này mới thổi đèn dầu, bưng nước rửa chân đi ra ngoài. Đóng chặt cửa phòng, Tố Nguyệt bước nhanh đến phòng đun nước ấm , chuẩn bị một bồn nước ấm khác đi hầu hạ Bùi Cảnh Hàn.
“Ngưng Hương đã ngủ?” Bùi Cảnh Hàn ngồi ở trên giường, xem nha hoàn ngồi xổm phía dưới nghiêm túc thay hắn rửa chân.
Tố Nguyệt gật gật đầu, “Vừa mới nằm xuống.”
“Nàng thân thể yếu đuối, hai ngày này ngươi vất vả chút, tận lực chiếu cố nàng, quay đầu lại có thưởng.” Bùi Cảnh Hàn thanh âm ôn nhu vài phần, đều là nha hoàn, không thể được người này mất người khác, làm Tố Nguyệt cho rằng hắn coi trọng Ngưng Hương hơn.
Tố Nguyệt cười cười, mi mắt buông xuống, “Thế tử không cần thưởng ta, ta cùng với Ngưng Hương cùng nhau vào phủ, tình như tỷ muội, chiếu cố nàng là nên phải.”
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, cầm lấy sách ở bên cạnh, không nói chuyện nữa.
Đọc thêm hai trang, ý thức được có điểm không thích hợp, lại lần nữa nhìn về phía Tố Nguyệt, “Hôm nay như thế nào không nói gì?”
Ngưng Hương thích yên tĩnh, hắn không hỏi nàng chính là cái hũ nút, Tố Nguyệt hoạt bát hơn chút, căn bản không cần hắn chủ động dẫn lời.
Tố Nguyệt dừng lại động tác, mềm giọng nói: “Thế tử đọc sách đâu, ta sợ quấy rầy ngài.”
Bùi Cảnh Hàn trầm mặc.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy nàng nói chuyện là quấy rầy.
Bất quá hắn cũng chưa nói ra tới, thấy nàng chuyên tâm rửa chân, tầm mắt hắn lại quay về sách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT