Kiếp trước ký ức cuối cùng đối hắn, là ở trên giường hắn, lúc ấy hắn chỉ kém một bước cuối cùng không có làm, bị Thẩm Từ Từ gõ cửa đánh gãy. Nàng tuyệt vọng sinh ra hy vọng, Bùi Cảnh Hàn khó khăn lắm mới dừng lại, cái trán tất cả đều là mồ hôi, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vì không thể không màng đến hài tử trong bụng Thẩm Từ Từ, Bùi Cảnh Hàn mới hung hăng xuống giường, mặc quần áo rời đi, trước khi đi, hắn quay đầu nhìn xem nàng, ánh mắt như sói.

Đêm đó hắn nghỉ ở sân Thẩm Từ Từ, ngày kế trực tiếp từ chính phòng xuất phát, sau đó nàng cùng Tố Nguyệt đã bị bán, không còn có gặp qua hắn, cũng không có nghe nói hắn bất luận tin tức gì.

Lúc này gặp lại, đối mặt đôi mắt ẩn hàm ôn nhu của nam nhân, Ngưng Hương đột nhiên nghĩ tới Tố Nguyệt đã từng hỏi nàng một vấn đề.

Tố Nguyệt bảo nàng đoán, Bùi Cảnh Hàn từ chiến trường trở về phát hiện các nàng bị Thẩm Từ Từ bán, hắn có thể hay không tức giận.

Không đợi nàng trả lời, Tố Nguyệt lại trào phúng mà nói, Bùi Cảnh Hàn sẽ tức giận, nhưng nhiều nhất giận mấy ngày, cuối cùng vẫn là sẽ cùng Thẩm Từ Từ hòa hảo, bởi vì Thẩm Từ Từ là biểu muội của hắn, là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng ,kiệu tám người nâng trở về, mà các nàng, chỉ là hai cái mạo mỹ nha hoàn, không có, lại mua mới là được.

Ngưng Hương không có phản bác.

Bùi Cảnh Hàn xác thật chính là người như vậy.

Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng cùng Tố Nguyệt thực hảo, chưa bao giờ đánh chửi, còn quan tâm có thêm, nhưng dù tốt, các nàng ở trong mắt hắn, cũng chỉ là hai cái nha hoàn mỹ mạo để hắn hưởng lạc, hắn không chịu thả người, là đem các nàng coi như đồ vật của bản thân, mà không phải xuất phát từ tình ý.

Đời trước Ngưng Hương chỉ là không thích hắn, tưởng chuộc thân về nhà, đời này lý do rời phủ lại nhiều hơn, nàng không muốn lại bị Thẩm Từ Từ bán.

Bùi Cảnh Hàn vốn tưởng rằng tiểu nha hoàn sẽ thẹn thùng trốn, không ngờ nàng chỉ là ngơ ngác mà nhìn hắn, dùng một ánh mắt xa lạ nhìn hắn. Nói không nên lời vì cái gì, bị nàng như vậy nhìn, Bùi Cảnh Hàn đáy lòng bỗng nhiên sinh ra nhàn nhạt áy náy, giống như hắn đã từng cô phụ qua nàng.

“Vì sao nhìn ta như vậy ”

Vứt bỏ dị cảm cổ quái kia, Bùi Cảnh Hàn thấp giọng dò hỏi.



Ngưng Hương lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Không còn sớm, thế tử mau đi dùng cơm đi, ta có thể chiếu cố chính mình.”

Hắn không cho các nàng tự xưng nô tỳ, hô như vậy liền khấu trừ tiền tiêu vặt, Ngưng Hương từng vô tình hô qua một lần, thật bị khấu mười văn tiền, hiện tại nàng muốn tích cóp tiền chuộc thân, mặc dù tưởng bảo trì khoảng cách, cũng không thể để bị trừ tiền tiêu vặt.

“Ta lấy cho ngươi nước, xem ngươi uống xong liền đi.” Bùi Cảnh Hàn không lại kiên trì, đi qua châm trà cho nàng.

Ngưng Hương cam chịu, rũ mi mắt không hề xem hắn.

Bùi Cảnh Hàn bưng bát trà đi tới, thấy nàng bộ dáng bị ủy khuất, trong lòng khẽ nhúc nhích. Nàng uống trà, hắn ngồi xuống đi giải thích nói: “Cảnh Nhuận không tốt, ta đã phạt quá hắn, bất quá các ngươi cũng đừng quá thành thật, lần sau hắn còn dám vô cớ gây rối, các ngươi không cần nghe hắn, mọi việc đều có ta thay các ngươi làm chủ.”

Cảnh Nhuận là tên hầu phủ nhị công tử.

Ngưng Hương cầm ly trà gật gật đầu, “Thế tử yên tâm, chúng ta đều nhớ kỹ.”

Bùi Cảnh Hàn biết nàng không phải keo kiệt người, cười cười, “Còn uống nữa không?”

Ngưng Hương nhìn chén nước trà trong tay, sợ bị hắn nhìn thấu nàng giả vờ khát nước, liền lại uống lên hai ngụm, chén trà buông xuống, lộ ra đôi môi thấm nước trà ướt át oánh nhuận. Bùi Cảnh Hàn nhìn nhiều thêm, bận tâm nàng đang bệnh, không lại trì hoãn, chỉ khi lấy đi trà , ngón tay cố ý đụng phải nàng.

Ngưng Hương vẫn luôn trong ổ chăn, tay nhỏ rất là nóng hổi, so sánh với hắn mà nói liền lạnh. Nóng lạnh chạm nhau, Ngưng Hương khẩn trương mà rúc trở lại chăn , đầu chôn càng thấp, mai tóc đen rơi xuống trên vai, mị hoặc mê người.

Bùi Cảnh Hàn cuối cùng nhìn thoáng qua, đứng dậy đi rồi.

Ngưng Hương như trút được gánh nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play