Lão nhị Lục Ngôn đang ngồi trong sân giặt đồ cho cả nhà, còn A Nam đẩy chiếc xe gỗ nhỏ đuổi theo Tướng Quân chạy quanh sân, bị mặt trời phơi nắng bé cũng không cảm thấy nóng. Vừa đuổi tới cửa lớn liền chạm mặt Tam thúc, A Nam lập tức buông xe gỗ ra, lắc la lắc lư chầm chậm đi về phía Tam thúc, "Ôm!"
Lục Định một tay ôm cháu trai bế lên.
"Hôm nay hình như là trở về sớm hơn hôm trước một chút thì phải." Lục Ngôn vừa tắm xong chỉ mặc một cái quần, vừa phơi nắng vừa chế nhạo.
Lục Định nhớ kỹ chuyện tối hôm qua hắn tố giác mình, hờn dỗi không thèm để ý tới hắn, ôm A Nam ngồi vào dựa vào lưng tường trong nhà, cúi đầu hỏi: "A Nam đoán xem hôm nay tam thúc nhìn thấy ai nào."
A Nam không hiểu, mờ mịt nhìn chằm chằm tam thúc, kẽ chân hơi xòe cố ý đạp lên bàn chân to của tam thúc đùa giỡn.
Lỗ tai Lục Ngôn dựng lên, kinh ngạc nói: "Chị dâu đã chuộc thân trở về rồi sao?"
Lục Thành vừa về tới cửa lớn vừa vặn nghe câu này vào tai, đôi mắt hoa đào thẳng tắp nhìn về phía tam đệ.
Bên trong hai lớn một nhỏ đều nhìn tới hắn , Lục Định có chuyện muốn nói cùng huynh trưởng, ôm A Nam đi qua, hai huynh đệ ở trong sân hội họp.
"Đại ca, chị dâu đã về rồi, còn nói phu nhân Hầu phủ không cầm bạc chuộc thân của nàng." Lục Định nghiêng mắt nhìn nhị ca, thấp giọng nói.
"Ngươi đừng nói là chị dâu đã đem bạc đưa cho ngươi nhá?" Lục Ngôn nhíu mày hỏi, bỗng chốc nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Lục Định lập tức nói: "Đệ không cầm."
Lục Ngôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức hai huynh đệ cùng nhau nhìn về phía huynh trưởng.
Lục Thành mặt không chút thay đổi tiếp nhận nhi tử trong tay tam đệ, đi thẳng về phía trước.
"Phụ thân." A Nam nhìn thấy khóe miệng phụ thân nhếch lên cao, vừa cười vừa sờ mặt bé.
Lục Thành nhịn không được nữa dùng sức hôn nhi tử một cái, "A Nam ngoan nào, ngày mai phụ thân dẫn con đi gặp nương."
A Nam đã một tháng không gặp được nương, nhưng bé vẫn còn nhớ mình có một nương đối tốt với bé rất tốt, vừa nghe phụ thân nói như vậy tiểu tử lập tức nở nụ cười, cao hứng đạp đạp hai cặp chân ngắn, trong vắt gọi nương.
~Trong lúc này Từ gia cũng là một bầu không khí sung sướng.
"Phu nhân vậy mà không thu bạc của cháu sao?" Thân là người quản gia trong nhà, Lý thị coi trọng nhất chính là bạc, lại vui vẻ nhất chính là cháu gái bỗng chốc có thêm nhiều tiền, vui mừng rạo rực ôm A Mộc cười nói: "Tốt tốt, A Mộc chúng ta sau này có tiền cưới vợ rồi."
A Mộc không muốn cưới vợ, hắn nhìn qua tỷ tỷ cười, "Cháu muốn ở cùng với tỷ tỷ, không cần vợ!"
Từ Thu Nhi cười nhéo khuôn mặt của đường đệ, hừ nói: "Bây giờ nói dễ nghe lắm, chờ ngươi trưởng thành làm được mới nói, đừng có mà lúc đó có vợ liền quên tỷ tỷ!" Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì, có thâm ý khác quét mắt qua ca ca ruột, "Người nào đó cũng đừng cưới vợ liền quên muội muội."
Từ Hòe dở khóc dở cười, đưa tay ấn một cái lên trán muội muội.
Từ Thủ Lương khuyên bảo nữ nhi một câu, "Thu Nhi cũng không nhỏ, về sau ở cạnh tỷ tỷ học một nhiều một chút, đừng có lại cả ngày nói hươu nói vượn."
"Dạ dạ dạ, dù sao tỷ tỷ ta cái gì cũng tốt." Từ Thu Nhi giả bộ ăn dấm nói.
Ngưng Hương nhìn một nhà bên cạnh, nghe bọn họ nói những chuyện bình thường lại cảm thấy so với khúc hát đều dễ nghe hơn.
Về nhà, thật tốt.
"Đúng rồi, Hương nhi ở Tây ốc hay là ở ngủ một phòng với Thu Nhi?" Lý thị đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghỉ ngơi.
Ngưng Hương nhìn về phía nhà mình, trong mắt hiện lên vẻ quyến luyến, "Về Tây ốc đi, đại ca ở tây phòng, cháu cùng A Mộc ngủ ở đông phòng."
Đó mới là nhà của nàng, hiện tại nàng đã trở về, trong nhà cũng nên náo nhiệt lần nữa.
Sáng sớm thu thập phòng quét dọn sân vườn, ban ngày ra ruộng làm việc, giặt quần áo nấu cơm, ban đêm đóng cửa đi ngủ, bình lặng sống qua ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT