Sau khi chuộc thân đã không còn là nô tịch nữa, rốt cuộc cũng không cần phải xa nhà nữa rồi, khắp người Ngưng Hương cảm thấy thoải mái, cười rộ lên cũng đặc biệt đẹp mắt hơn.

Lục Định không có ý nhìn nhiều, đây là cô nương mà đại ca thích, là tẩu tử tương lai, hắn cần phải giữ đúng quy củ.

"Đại ca kêu đệ tới đây để trông coi, hôm nay đã là ngày thứ năm." Bộ dáng Lục Định hết sức bình thường nói.

Vì sao phải giấu? Để Từ cô nương biết rõ đại ca đã nhiều ngày ngóng trông nàng chuộc thân thì nàng mới có thể hiểu rõ tâm ý của đại ca đối với nàng.

Ngưng Hương không ngờ Lục Định có thể nói thẳng ra như vậy, càng không nghĩ tới Lục Thành lại phái đệ đệ đến canh chừng nàng lúc nào thì chuộc thân, sau phút giây ngơ ngẩn thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vụt đỏ lên. Biết rõ càng yên lặng càng lúng túng, Ngưng Hương vừa đi lên phía trước vừa nhỏ giọng hỏi hắn, "Đệ đến đây từ lúc nào?"

Lục Định cố ý đi cách xa ở phía sau một bước, giọng nói thật thà: "Buổi trưa trước khi ăn cơm đã tới rồi, vừa muốn về nhà thì tỷ cũng vừa về."

"Vậy đệ ăn cơm trưa chưa?" Ngưng Hương nhíu mày, hơi giận Lục Thành hồ đồ.

Lục Định nghĩ tới tối hôm qua bị đại ca đánh hai cái, do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn nói lời thật, "Nhị ca đã nấu cơm từ sớm, đệ ăn xong rồi mới đến đây."

Cuối cùng Ngưng Hương cũng cảm thấy thư thái chút ít, tuy Lục Định đến chờ không phải là ý của nàng nhưng nàng cũng cảm thấy áy náy.

Nhưng mà nghĩ đến lần trước Lục Định cũng bị Lục Thành sai bảo, một nắng hai sương tới đón nàng, sau đó lại bị Lục Thành đuổi trở về, ngủ cũng không yên giấc, Ngưng Hương nhịn không được bất bình thay Lục Định, nhỏ giọng nói: "Hắn không có ở nhà, vì sao đệ lại thành thật nghe lời hắn như thế, về sau lại có chuyện như vậy thì đệ cứ làm bộ đáp ứng hắn, nhưng đừng đến đây đợi, trời nóng như vậy ở trong phòng đợi là được rồi."

Giọng nói dịu dàng, Lục Định nghe mà toàn thân cũng cảm thấy thoải mái, chỗ bị đại ca đánh cũng không còn đau nữa.

Vẫn là chị dâu tốt.

Mà chị dâu tốt như vậy nhất định phải giúp đại ca cưới về nhà.



Nhìn chằm chằm dưới đất, rốt cuộc Lục Định cũng phải thay huynh trưởng nói chuyện, "Đại ca quan tâm tới tỷ, huynh ấy phải tới vườn trái cây làm việc nên không có thời gian rảnh, đệ vốn cũng không có việc gì làm nên giúp huynh ấy, tỷ đừng trách đại ca ta, bình thường huynh ấy đối với bọn đệ đều rất tốt."

Từ trước đến nay lão tam nhà họ Lục là người kiệm lời nói nhất, hoặc là không nói lời nào, còn nếu đã muốn nói thì cách ăn nói của hắn không hề thua kém hai huynh trưởng.

Ngưng Hương bị lời nói này làm cho đỏ mặt, không biết đối đáp tiếp theo như thế nào, Ngưng Hương ngó trước ngó sau, đem túi tiền vừa mới lấy ra đưa tới, thấp giọng nói: "Phu nhân thiện tâm không thu tiền chuộc thân của ta, đây là hai mươi lượng lúc trước ta mượn đại ca của đệ, đệ giúp ta trả lại cho hắn đi, cũng thay ta cám ơn hắn."

Đỗ thị quả thực tốt vô cùng, không những không lấy của nàng mà còn phái ma ma quản sự bên cạnh dẫn nàng đi nha môn hủy nô tịch, lại lo nàng không đợi được xe về nhà liền phân phó phu xe tiễn nàng về nhà. Ân tình như vậy Ngưng Hương không có gì để báo đáp, chỉ có thể ở ngày lễ, ngày tết thắp hương bái Phật thật nhiều cầu phúc thay Đỗ thị.

Bây giờ Lục Định mới biết đại ca cầm bạc cho nàng mượn giải quyết việc của nàng, hắn nhìn túi tiền rồi quay người bước nhanh: "Tỷ, đệ là người vứt tiền bừa bãi, tiền này trước tiên tỷ cứ cầm lấy đi, ta về nhà nói cho đại ca, kêu huynh ấy có rảnh thì qua chỗ tỷ lấy. Nhị ca đang chờ đệ trở về, đệ đi trước nhé!"

"Đệ, đệ chờ một chút!" Ngưng Hương vội vã đuổi theo hắn, nàng sợ nhìn thấy Lục Thành, sợ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của hắn, cho nên gặp được Lục Định liền đem trả tiền để tránh phải đối mặt với Lục Thành, may mắn như vậy sao có thể để Lục Định chạy được?

Hai người một chạy một đuổi theo, rất nhanh Lục Định đã bỏ xa Ngưng Hương rồi.

Trời nóng lại còn chạy xa như vậy, Ngưng Hương đổ mồ hôi cả người, thở hồng hộc nhìn thiếu niên phía trước, nàng dừng lại hắn cũng dừng lại, rõ ràng là cố ý không muốn cầm bạc thay huynh trưởng, Ngưng Hương khóc không ra nước mắt. Còn tưởng rằng Lục Định là người thành thật, không nghĩ tới cũng giảo hoạt y như huynh trưởng của hắn!

"Lục Định, đệ mà không đứng lại, ta liền đem, đem đồ ném!" Chạy không kịp hắn, Ngưng Hương đành cất giọng uy hiếp.

Lục Định hoàn toàn không tin, quay đầu lại nói: "Tỷ muốn ném thì cứ ném đi, đại ca đệ nói nếu không trả tiền nổi thì cứ đưa người bồi thường là được!"

Lời nói xấu xa như vậy, Ngưng Hương tức giận vô cùng, hối hận vừa rồi còn quan tâm tới Lục Định.

Lục Định bên kia thấy phía trước chính là thôn Liễu Khê , đoán chừng tiếp theo chị dâu sẽ không gặp chuyện gì nữa mới yên tâm tiếp tục chạy về nhà.

Một đường chạy trở về thôn Đông Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play