Bùi Cảnh Hàn nhăn mày.

Ngưng Hương mặc kệ hắn muốn nghe hay không, lẩm bẩm nói: "Tháng này chính là lễ chúc thọ của lão phu nhân, buổi tối Hầu gia sẽ nghỉ ở phòng của phu nhân, nhưng đột nhiên nửa đêm Liễu di nương lại đau bụng, phái người đi báo cho Hầu gia, Hầu gia lập tức đi tìm Liễu di nương, lang trung vừa đến lại chẩn ra Liễu di nương đã có thai hơn một tháng."

Trong mắt Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.

Phụ thân sủng ái Liễu di nương, một tháng thì đại đa số thời gian đều nghỉ ở bên kia, nhưng ngày lễ ngày tết hoặc là ngày tốt lành khác thì sẽ ở bên cạnh bồi mẫu thân. Lần chúc thọ tổ mẫu lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, Liễu di nương nghĩ cách tranh thủ tình cảm thì là điều mà mọi người có thể đoán được , nhưng Liễu di nương có thai...

"Có phải là do nha hoàn bên cạnh bà ta lỡ miệng bị em nghe được phải không?" Bùi Cảnh Hàn dừng một chút, có ý đùa giỡn chút khôn vặt của Ngưng Hương.

Ngưng Hương cũng không gật đầu, thấp giọng nói: "Thế tử đã quên rồi sao? Những chuyện em mơ đều là chuyện gặp họa. Trong giấc mộng này, nha hoàn của Liễu di nương đứng ở trong sân của phu nhân la to, Hầu gia nghe thấy hỏi han lòng nóng như lửa đốt, không kịp đốt đèn đã chạy ra ngoài nên không cẩn thận đá ngã cây san hô màu đỏ mà ngài tặng cho phu nhân trong lễ chúc thọ, khiến nó gãy vài đoạn. Sau đó ngài biết được liền giận dữ, thừa dịp Hầu gia đi ra ngoài thì sai người làm Liễu di nương sảy thai, Liễu di nương lại oan uổng cho là phu nhân làm ra, Hầu gia lại tin là thật, ông ấy..."

"Ông ấy làm sao?" Trán Bùi Cảnh Hàn đã nổi hết gân xanh, hiển nhiên đã tin bảy phần.

Nghĩ tới cuộc sống của phu nhân trải qua cũng không như ý, giọng nói của Ngưng Hương cũng hạ thấp đi vài phần, "Hầu gia đánh phu nhân, sau đó thế tử kích động mà đánh nhau với Hầu gia, khi đó lão phu nhân ra mặt thì hai người mới bỏ qua, sau đó ngài mượn rượu giải sầu, còn muốn, muốn... Lúc em tránh né không cẩn thận ngã xuống trúng mảnh vỡ của bầu rượu thì bị cắt trúng cổ tay..."

Chuyện này xác thực đã xảy ra, Bùi Cảnh Hàn còn bởi vì chuyện này mà trở mặt thành thù với Hầu gia Bùi Chính, gặp mặt nhau cũng không thèm nhìn, chỉ có chuyện nàng bị mảnh vỡ cắt trúng cổ tay là nói dối . Dù sao nếu như Bùi Cảnh Hàn say rượu khi dễ nàng một lần thì trong mắt hắn cho là không phải chuyện xấu, nhưng nàng dám thừa nhận đó là chuyện xấu thì khẳng định Bùi Cảnh Hàn sẽ tức giận.

Bởi vì nói dối gạt người, Ngưng Hương chột dạ cúi đầu.

Động tác này lại giống như có chút ủy khuất.



Bùi Cảnh Hàn nhịn không được nhìn cổ tay nàng một cái.

Nếu như hắn thực sự làm như vậy thì quả thật nàng rất đáng thương , cổ tay non nớt mỏng manh bị cắt trúng thì đau đớn tới cỡ nào đây?

Nhưng so với cổ tay của một tiểu nha hoàn thì Bùi Cảnh Hàn lại quan tâm mẹ mình hơn.

"Càng lúc càng nói bậy, ta không muốn nghe nữa, đi đổ nước đi." Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng trách cứ rồi đi vào bên trong.

Ngưng Hương biết người hắn quan tâm nhất chính là mẫu thân, cũng biết lúc này trong lòng Bùi Cảnh Hàn cũng không phải bình tĩnh như bên ngoài mà hắn biểu hiện, nàng nghe theo lời sai bảo của hắn đi vào phòng tắm bưng nước, đổ nước hơn phẩn nửa thùng rồi đi đến kêu Bùi Cảnh Hàn, hầu hạ hắn tắm rửa.

Đêm nay Bùi Cảnh Hàn không giở thủ đoạn chiếm tiện nghi của nàng nữa, một câu cũng không thèm nói, sau khi tắm rửa xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngưng Hương nằm trên giường bên ngoài đoán ít nhất trước khi tới lễ mừng thọ lão phu nhân nàng nhất định sẽ an toàn, cho nên giấc ngủ của nàng cũng an ổn hơn.

Nhưng Bùi Cảnh Hàn lại thức trắng đêm.

Hắn không muốn tin vì được mình sủng ái mà mang tới tai hoạ cho Ngưng Hương, cũng không dám không tin chuyện của mẫu thân...

Vì Liễu di nương mà đánh mẫu thân, phụ thân mắt bị mù kia chưa chắc không làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play