Đêm lạnh yên tĩnh.

Bùi Cảnh Hàn trầm mặt ngồi trên ghế, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn nha hoàn đang quỳ ở phía trước, nghe nàng kể về giấc mộng hoang đường của nàng.

"Nếu như là giấc mộng trong lúc hôn mê hồi tháng giêng thì vì sao lúc ấy không nói cho ta?" Dục vọng sớm đã thối lui, Bùi Cảnh Hàn càng muốn phân biệt rõ thực hư như thế nào. Nếu như chỉ vì cự tuyệt mình nên nàng mới hao hết tâm tư nói dối như vậy, vậy thì hắn quả là đã đánh giá thấp nha hoàn này, thế mà lại có gan lừa gạt hắn, còn nguyền rủa con nối dòng của hắn cùng với biểu muội.

Ngưng Hương nhìn chằm chằm vào đôi hài của nam nhân, giọng nói càng lúc càng bình tĩnh, "Lúc ấy ta cũng nghĩ giống như thế tử vậy, đều cảm thấy đây chẳng qua là một giấc mộng kì lạ cho nên em cũng không để ở trong lòng, thậm chí đã quên mất từ lâu, mãi cho đến khi bị Hà Hoa làm phỏng chân thì lúc ấy mới đột nhiên nhớ lại chuyện mà ta đã gặp trong mộng, với lại trong trong mộng những chuyện xảy ra chỉ xuất hiện vài đoạn ngắn đứt quãng, khi gặp được Hà Hoa lúc ấy mới nhớ tới."

Bùi Cảnh Hàn mỉa mai hừ một tiếng, "Ý của ngươi là, chỉ cần ở chung với ta thì sẽ bị người khác hãm hại sao?"

Ngưng Hương căng thẳng cúi đầu xuống, trầm mặc một lát mới khổ sở nói: "Thế tử, lá gan của ta vốn đã không lớn, lại gặp chuyện Hà Hoa hãm hại cho nên ta thực sự không dám làm người của thế tử, cũng không muốn tương lai ngài vì sủng ái chúng ta mà khiến biểu cô nương gặp chuyện không may, lại càng không muốn bị ngài bán đi mà dẫn tới kết cục nhảy xuống sông tự sát. Thế tử, biểu cô nương tốt với ngài như vậy, ngài toàn tâm toàn ý yêu nàng ấy không được sao?"

Nàng không tin tưởng lắm chuyện lần này Bùi Cảnh Hàn bởi vì lời nói nửa thật nửa giả của nàng mà thả nàng cùng Tố Nguyệt, cho nên chuyện chuộc thân vẫn nên hy vọng gởi gắm vào Thẩm Từ Từ vậy, nếu như vậy nàng không thể để cho Bùi Cảnh Hàn biết được bản tính thật của Thẩm Từ Từ, không thể để cho Bùi Cảnh Hàn chán ghét Thẩm Từ Từ để rồi sau đó lại cưới vợ mới được.

Cho nên nàng đành bịa ra một kết cục thê thảm khác giống như vậy dành cho Thẩm Từ Từ, lại đem chuyện người bán nàng cùng với Tố Nguyệt đổi thành Bùi Cảnh Hàn, nói hắn vì mất đi hài tử cho nên hối hận mới nảy ra quyết định một lòng phòng một dạ với Thẩm Từ Từ, bán nàng cùng Tố Nguyệt chính là lễ vật bồi tội để đưa cho Thẩm Từ Từ. Ngoài ra, để tránh cho Bùi Cảnh Hàn tin giấc mộng mà hỏi thăm nàng chuyện bên ngoài, thí dụ như quân vụ triều chính, Ngưng Hương đành phải nói trong giấc mộng của nàng đều chỉ là hại đoạn ngắn khi mình bị giết, xem như đó là chuyện xấu trong giấc mơ của nàng, đến lúc nàng chết thì mộng cũng kết thúc.

Nhưng Bùi Cảnh Hàn lại không tin mình sẽ vì Thẩm Từ Từ mà đối đãi với hai đại nha hoàn mà hắn sủng ái như thế, lại càng cảm thấy Ngưng Hương đang nói hươu nói vượn. Chuyện Hà Hoa hắt nước nóng làm phỏng nàng là chuyện đã phát sinh, nàng đương nhiên có thể lợi dụng được, còn chuyện về sau hắn làm sao mà xác nhận được đúng sai đây?



"Chuyện Hà Hoa là thật, nhưng chuyện sau này chưa chắc có thể tin."

Bùi Cảnh Hàn đứng dậy khỏi ghế, cầm tay Ngưng Hương kéo nàng lên, trước khi để nàng tránh né hắn đã nâng tay lên nắm cái cằm của nàng.

Ngưng Hương nhíu mày, "Thế tử..."

Trong mắt Bùi Cảnh Hàn lóe qua một tia bất đắc dĩ, dịu dàng cắt đứt lời nàng, "Ngưng Hương, ta hiểu nỗi lo lắng của ngươi, sợ bị người trong thôn ba lời bốn ý cho nên mới không chịu đi theo ta, nhưng ngươi phải ở cùng ta cả đời, nhiều lắm một tháng mới trở về một lần cho nên không cần để ý tới bọn họ. Những thứ khác thì cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho em phải chịu những loại oan khuất đó."

Nghĩ đến những chuyện kia chỉ là lời nói dối của nàng, Bùi Cảnh Hàn đột nhiên bật cười, buông cằm nàng ra, buồn cười nói: "Làm khó ngươi thông minh nghĩ ra chuyện như vậy, biết bịa chuyện kể cho ta nghe , mà thôi, ta không bức ngươi, cho ngươi thêm một ít thời gian nữa đấy."

Nếu như không phải là bức nàng nóng nảy tới như vậy thì Ngưng Hương ngốc nghếch sẽ không tưởng tượng ra chủ ý cổ quái như vậy với hắn.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô nương đang ở trước mặt, Bùi Cảnh Hàn nguyện ý nhẫn nhịn nàng vài phần.

Ngưng Hương lại muốn nói rõ ràng một lần nữa, lui về phía sau một bước rồi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào cắp mắt phượng của hắn, "Sự việc của Hà Hoa đã đã xảy ra xác thực là không đủ để cho thế tử tin tưởng, nhưng ta còn nhớ rõ một việc nữa, nếu như sự việc cuối cùng lại xảy ra đúng như ta đoán, vậy thế tử sẽ nguyện tin tưởng chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play